Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 196: Công ty Trúc Mộng (45)



Edit: Fang

Beta: Qing

Một nhóm người đi săn NPC bằng dây xích chó làm những người chơi còn lại bối rối.

Tuy nhiên, sau một thời gian bối rối ngắn ngủi, họ nhanh chóng nhận ra những người này đang bắt giữ NPC để làm gì.

Cộng thêm hôm nay, vẫn còn khoảng ba ngày, vì không biết liều lượng dịch dinh dưỡng cụ thể, để chắc chắn, bọn họ cần ít nhất ba NPC, trực tiếp mỗi ngày “dùng” hết một người.

Nhưng số NPC chưa dị hóa chỉ là số ít, hoàn toàn không đủ chia.

Người chơi cũng không rảnh xem náo nhiệt, nhao nhao gia nhập vào hành động lùng bắt NPC.

Trước kia NPC đuổi người chơi chạy, bây giờ người chơi đuổi NPC chạy.





Tại một góc trong bóng tối, Ngư Hàm Tú ra sức gãi cánh tay, da trên cánh tay trở nên rất cứng, sờ hoàn toàn không giống da bình thường.

Dường như bên tai có thể nghe thấy một giọng nói đang kêu gọi cô ta, lúc ý thức của cô ta ngẩn ngơ thì sẽ cảm thấy giọng nói đó vô cùng êm tai.

Trong lòng Ngư Hàm Tú hoang mang không ngừng, nhưng cũng không dám nói cho Khương Dư Tuyết.

Phía trước có ánh sáng lay động, Ngư Hàm Tú liền nhìn thấy bóng dáng của Khương Dư Tuyết, cô ta lập tức kéo tay áo xuống, che lại sự biến hóa trên cánh tay.

Lúc này không biết bọn họ ở nơi nào, lúc đó Khương Dư Tuyết đã dùng một đạo cụ có thể truyền tống, sau đó thì đến con đường chật hẹp mọc đầy rễ cây này.

Đám rễ cây này chốc chốc lại chuyển động, con đường sẽ biến hóa bất cứ lúc nào, bọn họ cứ giống như hai con kiến nhỏ, buộc phải di chuyển theo, nếu không rất có khả năng sẽ bị rễ cây thắt chết ở đây, trở thành chất dinh dưỡng của chúng nó.

Nhưng bọn họ cũng phát hiện có một bộ phận rễ cây đang chết khô, tuy không biết là nguyên nhân gì gây ra, nhưng mỗi lần phát hiện rễ cây chết khô, bọn họ có thể tìm thấy lối ra mới.

Thậm chí bọn họ còn gặp được NPC cũng bị nhốt ở đây, NPC muốn giết bọn họ, nhưng bị Khương Dư Tuyết giết lại.

Giết NPC xong, Khương Dư Tuyết còn có thể bình tĩnh nghĩ về việc dùng máu của NPC ‘tưới’ hạt giống mộng tưởng, hoàn thành nhiệm vụ nuôi trồng.

Tiếc rằng rễ cây ngửi thấy mùi máu tanh là xuất hiện hệt như chó săn, bọn họ chưa giành được bao nhiêu chất dinh dưỡng.

Ngư Hàm Tú không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cô ta phát hiện hạt giống mộng tưởng không được tưới kịp thời đang khô héo… Hẳn là thời gian trôi qua rất lâu rồi.

“Tiểu Hàm.” Khương Dư Tuyết đi nhanh về phía trước, có chút phấn khởi nói: “Phía trước có ánh sáng, có lẽ lúc rễ cây di chuyển đã hình thành lối ra, chúng ta đi thôi.”

Ngư Hàm Tú thờ ơ đi về phía trước theo Khương Dư Tuyết, lưng cô ta vẫn rất đau, buộc phải bám vào rễ cây trên đường đi mới có thể bước về phía trước.

Mỗi lần tiếp xúc với đám rễ cây, cô ta lại có một loại cảm giác quen thuộc và thân thiết tuôn ra từ bên trong cơ thể, chúng nó đang kêu gọi cô ta hòa làm một với chúng nó.

Trước mắt Ngư Hàm Tú có chút mơ hồ, ngay cả bóng dáng của Khương Dư Tuyết cũng biến thành một bóng dáng hư ảo.

“Cô ta chính là sự tồn tại như vầng trăng sáng ở trường học, còn cô thì sao? Cô chính là hạt bụi trong không khí, có ai từng nhìn thấy cô? Dựa vào đâu mà cô ta sở hữu tất cả?”

“Bất kể cô ta làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, ngay cả bây giờ, vẫn có người đang tìm cô ta, nhưng cô thì sao? Ai nhớ tới cô?”

“Giết cô ta… Giết cô ta đi, để cô ta trở thành chất dinh dưỡng cho chúng ta, cô sẽ trở thành sự tồn tại vĩnh hằng hơn cả cô ta.”

“Giết cô ta…”m

“Giết cô ta! Giết cô ta! Đi giết cô ta!!”

Vô số giọng nói hội tụ thành cùng một giọng nói, ồn ào tới mức Ngư Hàm Tú đau đầu, cô ta muốn những giọng nói đó dừng lại, nhưng lại không nhịn được nghĩ về lời nói của chúng nó.

Ngư Hàm Tú ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, trong đôi mắt hèn yếu đẫm nước mắt ánh lên vô số hung ác không cam lòng.

Nhưng lúc ánh mắt Ngư Hàm Tú rơi trên bàn tay mình được Khương Dư Tuyết kéo, đồng tử bỗng nhiên co lại, không biết từ lúc nào trên mu bàn tay cô ta có thêm một thứ giống vỏ cây.

Cô ta nhìn chằm chằm bóng đen đó, dường như muốn trừng ra một cái lỗ, nỗi sợ bất tận trỗi dậy từ dưới đáy lòng, cơ thể mê mệt càng lạnh buốt.

“Giết cô ta…”

“Đi giết cô ta, sau đó ở cùng với chúng tôi, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không chê bai cô.”

“Giết cô ta… Đi giết cô ta… Đi đi!”

Ngư Hàm Tú lấy một que gỗ từ trong quần áo ra, một đầu vô cùng sắc nhọn, chỉ cần đâm que gỗ vào tay cô ấy, hoặc chọc thủng da cô ấy, để cô ấy chảy máu là được rồi…

Rất đơn giản.

Ngư Hàm Tú cầm que gỗ tới sát tay Khương Dư Tuyết, cô ta cảm thấy dường như bước chân Khương Dư Tuyết dừng lại một lát, sau đó giọng nói của cô ấy vang lên: “Tiểu Hàm, cậu nhìn thấy chưa?”

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Ngư Hàm Tú đột ngột thu tay lại, tim đập ‘thình thịch’ không ngừng.

Ngư Hàm Tú không dám nhìn Khương Dư Tuyết, ngước mắt nhìn về trước mặt, bên đó có ánh sáng yếu ớt chiếu qua đây.

“… Ừm.”

Chút ánh sáng yếu ớt đó chói lóa đến mức Ngư Hàm Tú đau mắt, không nhịn được ch ảy nước mắt.

“Hẳn là ở gần đây…”

Giọng nói mơ hồ truyền tới từ phía trước, là giọng nói của Độ Hạ.

“Đào một chút từ đây xem thử…”

Nghe thấy giọng nói bên ngoài, gương mặt mệt mỏi của Khương Dư Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng: “Tiểu Hàm, cậu nghe thấy không? Bọn họ ở bên ngoài!!”

“Chị Hạ…”

Lời nói của Khương Dư Tuyết còn chưa kêu lên, đột nhiên bị người khác bịt miệng, cô ấy bị kéo lùi về sau mấy bước, sau đó ngã xuống đất cùng người đằng sau.

Hiển nhiên Ngư Hàm Tú cảm thấy cơ thể Khương Dư Tuyết sững lại, là bản năng cảnh giác khi tiếp xúc với cô ta.

Nhưng cô ấy cũng nhìn thấy mấy rễ cây trước mặt, lặng lẽ xuyên qua chỗ bọn họ vừa mới đứng, tốc độ và lực lượng đó hoàn toàn có thể đâm xuyên qua bọn họ.

Rễ cây nhanh chóng sinh trưởng, nhưng chốc lát đã bịt kín chút ánh sáng vừa nãy, cũng ngăn cách giọng nói bên ngoài.

Con đường biến hóa lần nữa, con đường vốn đã chật hẹp đang trở nên hẹp hơn…

Khương Dư Tuyết nhanh chóng bò dậy, Ngư Hàm Tú nhìn thấy Khương Dư Tuyết do dự, nhưng cuối cùng vẫn kéo cô ta dậy, chạy về một hướng.

Tiếc rằng bọn họ chưa chạy được bao xa, lối đi phía trước lại bị chặn kín, con đường phía sau cũng đang biến mất.

Bọn họ hoàn toàn bị nhốt lại rồi.

Dường như Ngư Hàm Tú mất đi tất cả sức lực, cũng không còn hơi sức vùng vẫy nữa, trượt ngồi xuống đất, lưng dựa vào đám rễ cây: “Dư Dư, tớ mệt lắm rồi.”

Có lẽ Khương Dư Tuyết cũng bó tay rồi, im lặng nhìn bóng tối, không nói chuyện.

Không gian càng ngày càng nhỏ, rất nhanh bọn họ sẽ chết ở đây.

“Dư Dư, tớ rất ngưỡng mộ cậu.”

“Ngưỡng mộ tớ cái gì?” Khương Dư Tuyết lên tiếng.

Ngư Hàm Tú khẽ nói: “Gia cảnh cậu tốt, thông minh xinh đẹp, có anh trai và bạn bè lợi hại, cậu cứ như trăng sáng giữa đêm đen, bất kể ở nơi đâu cũng sẽ phát sáng, thu hút ánh nhìn của người khác, khiến người ta không thể rời mắt.”

“Tiểu Hàm, mỗi người đều đặc biệt, cậu cũng có ưu điểm của cậu.” Khương Dư Tuyết ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Ngư Hàm Tú.

“Cậu phát hiện rồi nhỉ?” Bàn tay Ngư Hàm Tú đã mất đi độ ấm, chỉ còn lại sự lạnh giá: “Tớ ngưỡng mộ cậu, cũng ghen tị với cậu, vừa nãy tớ muốn giết cậu. Tại sao cậu vẫn muốn đưa tớ đi cùng?”

“Quan hệ của chúng ta trước đây cũng không tốt như vậy thì phải? Trước khi vào phó bản, thậm chí chúng ta còn không nói được mấy câu, cậu hoàn toàn có thể vứt bỏ tớ… Tại sao không vứt bỏ tớ? Như vậy tớ có thể không chút gánh nặng tâm lý mà làm hại cậu.”

Ngư Hàm Tú nói chuyện luôn nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại có chút sắc bén, chứa sự phẫn nộ và không cam lòng.

Khương Dư Tuyết trầm mặc một lúc, giọng điệu gần như bình tĩnh nói: “Tớ không muốn nhìn thấy người quen chết trước mặt tớ.”