Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 199: Công ty Trúc Mộng (48)



Edit: Tờ Hanh

Beta: Dilys

Ngân Tô hàn huyên với Khương Dư Tuyết hai ba câu rồi đi nghỉ ngơi. Sau nửa đêm thì nghe được vài tiếng động nhỏ, chắc là những người chơi còn sống sót đánh lén nhau. Nhưng âm thanh chẳng kéo dài bao lâu, rất nhanh mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngân Tô bị đánh thức bởi tiếng chửi rủa. Dưới hai tầng lầu, đối diện hành lang, có hai người đang giao lưu võ thuật buổi sáng.

Thực lực của người chơi đang mắng nhiếc đó rõ ràng không bằng người còn lại, chỉ có thể mắng thật to để thể hiện sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn bị đối phương đẩy xuống lầu, hắn rơi vào trong đám thực vật màu vàng, lập tức bị nhấn chìm, chẳng nghe được động tĩnh gì nữa.

Người chơi giành phần thắng trong cuộc giao lưu này liếc nhìn tầng trên rồi quay người đi vào góc khuất.

16 người chơi tranh nhau 8 vị trí…

Bốn người đội Giang Kỳ, Ngân Tô, Ly Khương và đồ trang sức tặng kèm – Nhiếp Văn Thạch, tổng cộng hết bảy người. Dù những người chơi còn lại hợp tác cũng không dám tấn công bọn họ.

Nên đám người đó chỉ còn cách cố gắng đoạt vị trí cuối cùng.





Từng phút từng giây trôi qua, Ngân Tô không hề có chút hứng thú nào với trận chiến của những người chơi khác, cô luôn ru rú trong cái ổ của mình.

Đóa hoa trong chậu của Ngân Tô mới nở tối qua mà giờ đã héo tàn, nó mọc lên một quả lớn bằng ngón tay cái, đến chạng vạng thì to chừng nắm tay của người lớn.

Nhưng quả này chưa có dấu hiệu chín.

Hai tay Ngân Tô nâng nó lên, định dùng sức mạnh của ngôn từ để thuyết phục nó: “Mày cố gắng nỗ lực thêm một chút nữa nhé. Mày xem tao đã đi 99 mét rồi, còn 1 mét cuối cùng này thì mày cũng nên góp sức chứ?”

Hạt giống mộng tưởng: “…”

Hạt giống mộng tưởng mọc ra rất nhiều rễ màu trắng đục, quấy lấy ngón tay Ngân Tô, mò mẫm trên ngón tay cô như muốn hút máu.

Ngân Tô nhìn mấy cái rễ đó, nhíu mày, chẳng vui vẻ nổi: “Mày không thể tự cố gắng được à?”

Hạt giống mộng tưởng: “…” Không có chất dinh dưỡng thì sẽ chết khô, nó có cố hết sức cũng đâu có ích gì?

“Rốt cuộc vẫn phải trông cậy vào tao, đúng là thứ vô dụng.” Ngân Tô mắng nó một câu, cô rạch một đường trên bàn tay, đưa bàn tay đang chảy máu vào chậu hoa, rồi lấy ra một đ ĩa thịt viên, vừa hồi vừa cấp, máu như nước biển chảy ào ào vào trong chậu hoa.

Nhiếp Văn Thạch phát hiện việc Ngân Tô đang làm, kinh ngạc đến há hốc mồm: “Cô Tô, những viên thịt đó…”

“Cậu muốn ăn hả?”

Nhiếp Văn Thạch run rẩy đôi chút, không hiểu được suy nghĩ của đại lão: “Ăn mấy viên thịt đó sẽ bị biến đổi đó.”

“Thì làm sao, phó bản này sắp kết thúc rồi.” Ngân Tô lại nhét thêm một viên thịt vào miệng, phồng má: “Sau khi rời khỏi phó bản thì tình trạng cơ thể sẽ trở lại như cũ, mấy cái này ăn vào phút chót mới có hiệu quả.”

Đạo cụ trong phó bản có hữu dụng hay không còn phụ thuộc vào cách sử dụng á.

… May là cái cung điện bị quỷ đói đầu thai kia không thích thứ đồ chơi này, không thì giờ cô cũng chẳng có để mà ăn.

Nhiếp Văn Thạch: “…”

Thời gian hoạt động của thịt viên có hạn, ngược lại tốc độ hồi máu rất nhanh.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Nhiếp Văn Thạch thấy cô nói có lý nên cũng ăn thịt viên với Ngân Tô.

Ngân Tô không những rủ Ly Khương ăn mà còn tặng cô ấy một đ ĩa. Chờ đến lúc Ngân Tô, Ly Khương và Nhiếp Văn Thạch ăn xong thì quả mộng tưởng cũng dần dần đổi màu.

Ngay lúc Ngân Tô định tiếp tục thì cô đột nhiên đứng dậy, nắm tay Ly Khương lôi ra sau, lại nhấc chân đá Nhiếp Văn Thạch ra xa.

“Rầm rầm——”

Vụ nổ dữ dội làm nổ tung cả sàn nhà của tầng này, nơi Ngân Tô đứng cũng không thoát được, cô rơi tự do trong khói bụi cuồn cuộn.

Ngân Tô đáp xuống một cái bục, giữa khói bụi mịt mù, cô chẳng nhìn thấy ai cả.

Ngân Tô cau mày nhìn lên trên, vụ nổ vừa rồi đã xuyên tạc mấy tầng lầu, những rễ cây vàng nhạt mọc ra khắp chung quanh.

Một số rễ cây bị nổ bay, chảy xuống chất lỏng màu vàng nhạt.

Ngân Tô tránh thứ chất lỏng đó và leo lên, nhưng ngay lập tức dừng lại, có gì đó không đúng… Nơi này nhìn giống như nơi lúc nãy nhưng lại có chỗ không hợp lí.

“Cô thật sự rất thông minh.”

Ngân Tô quay đầu lại, thiếu niên mang nửa khuôn mặt biến dị đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cô. Tuy nửa gương mặt đó nhìn rất hung dữ nhưng ánh mắt lại sạch sẽ, trong sáng, khí chất dịu dàng, ôn hòa. Làm cho người ta cảm thấy cậu ta không quá đáng sợ.

“Không phải cậu bảo sẽ loại bỏ hết nguy hiểm bên ngoài à? Chuyện này là thế nào?” Ngân Tô lập tức chất vấn.

“Không liên quan tới tôi.” Thiếu niên cười: “Là đồng loại của cô làm.”

Ngân Tô lại quan sát xung quanh.

Chắc có người chơi định liều mạng một phen nên dùng loại đạo cụ cao cấp nào đó, mở ra một không gian mới, mặc dù mọi thứ đều giống nhau nhưng lại không phải là tòa phế tích cũ.

Cận kề cái chết, cho dù đạo cụ có lợi hại đến đâu thì giữ lại cũng vô dụng.

Tách mỗi người họ ra một ngả, đối phương có thể lựa người chơi có thực lực thấp hơn để giết.

Thiếu niên: “Tôi còn chưa cảm ơn việc cô thả tôi ra.”

Ngân Tô thản nhiên đáp: “Không có gì, tôi là người tốt mà.”

Thiếu niên bước từng bước về phía Ngân Tô, rễ cây từ từ biến thành chân, chàng trai có dáng người cao lớn, khuôn mặt như hoa như ngọc, hoàn mỹ như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích.

Nhưng khi nhìn nửa gương mặt còn lại của cậu ta, lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh, ngần ngại và nhụt chí.

“Có phải rất đáng sợ không?” Chàng trai đưa tay lên vuốt v e nửa khuôn mặt gớm ghiếc đó.

“Rất đẹp.” Ngân Tô tròn xoe mắt nói mò: “Độc nhất vô nhị.”

Chàng trai như bị cô chọc cười: “Bọn họ giam cầm tôi dưới đó không biết bao lâu rồi, luôn cho rằng có thể đoạt được năng lực thực hiện ước nguyện từ tôi, nhưng họ chỉ là người trần xác th1t mà thôi…”

Là một con người hoàn chỉnh, Ngân Tô cảm thấy bị xúc phạm, bất mãn hỏi: “Cậu coi thường con người hả? Cậu là thần hay là tiên à?”

“Tôi…” Chàng trai hơi cúi đầu, chầm chậm cười lên, giọng nói trong trẻo: “Tôi chẳng phải là gì hết.”

“Vậy sao cậu xem thường loài người thế?”

“…” Chàng trai im lặng, không muốn nói vấn đề vô nghĩa này với Ngân Tô: “Sao cô lại chặt cây đại thụ đó?”

“Muốn chặt thì chặt thôi, cần lý do à?”

“Sự tồn tại của nó là để tôi không cách nào thoát khỏi nơi tối tăm kia, tôi phải cảm ơn cô đã chặt nó.” Thiếu niên không quan tâm đ ến câu trả lời của Ngân Tô, như chỉ muốn tìm một cái cớ để nói chuyện, cậu ta tự nhủ: “Bản thân nó được hình thành từ lực lượng của tôi, là họ cưỡng chế lấy ra từ thân thể tôi, nhưng nó không có năng lực của tôi, còn muốn thoát khỏi tôi…”

“Cậu đang kể chuyện xưa của cậu với tôi à?” Muốn đánh thì tranh thủ thời gian chút đi, lằng nhà lằng nhằng làm cái gì?

Chàng trai khẽ chớp mắt, cười dịu dàng: “Cô không định ước nguyện với tôi thật sao? Tôi thật sự có thể thực hiện được bất kỳ nguyện vọng nào của cô.”

Ngân Tô không bị thuyết phục: “Tôi nghĩ dựa vào chính mình là tốt nhất.”

Cậu ta không khuyên bảo Ngân Tô nữa: “Vậy được rồi, thật mong có cơ hội gặp lại.”

Nói rồi, cơ thể cậu ta dần dần biến thành rễ cây, hòa cùng một thể với những rễ cây xung quanh, không rõ cậu ta là cái nào, hay hết thảy tất cả đều là cậu ta.

Ngân Tô: “…”

Sao lại khó hiểu vậy chứ? Nói đến thì đến, nói đi thì đi?

Vậy mục đích của cậu ta là kể cho mình nghe về thân thế bi thương của cậu ta hả?

Ai mà không khổ chứ?

Lại còn làm bộ đáng thương với mình!

Đồ đáng ghét!