Khương Dư Tuyết đi theo Giang Kỳ ra ngoài, cô ấy giữ im lặng cho tới tận khi lên xe: “Em có hai đạo cụ đặc thù, một đạo cụ cấp S và thêm một đồng tiền vàng trên bảng cá nhân, làm thế nào em mới có thể gửi những thứ này cho chị gái? Em vẫn còn trong giai đoạn tân thủ, chức năng ký gửi không dùng được.”
Giang Kỳ biết thông tin về đồng tiền vàng, bản thân anh ta cũng có hai đồng, các thành viên khác của Cục điều tra cũng có, tất cả họ có thể mở ra năm phó bản.
Nhưng tiền vàng không thể giao dịch được.
Anh ta khá bất ngờ khi phần thưởng của phó bản tử vong lại là đồng vàng.
Các đạo cụ đặc thù thì càng không phải nói, không phải người chơi nào qua ải cũng có được, anh ta đã hỏi Độ Hạ và Nghiêm Nguyên Thanh, chỉ có ba người chơi đứng đầu mới có.
“Đợi sau khi cô ấy liên lạc với anh, anh sẽ hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy có thể đợi thì chờ đến khi em qua phó bản tân thủ rồi tính. Nếu không thể thì nhờ cục chuyển đổi tất cả đạo cụ cho cô ấy.”
“Vầng.”
“Kỹ năng thiên phú em nhận được là gì?”
Khương Dư Tuyết im lặng một lúc, từ đầu ngón tay hiện ra một sợi dây leo màu xanh non mềm mại: “Hồi phục.”
“Kỹ năng trị liệu?”
“Có khả năng trị thương, nhưng không phải kỹ năng trị liệu.” Khương Dư Tuyết thu dây leo lại, giống như không muốn nói nữa: “Chị Độ Hạ đã giúp em kiểm tra qua, tất cả dữ liệu đều được ghi lại, anh có thể tự xem báo cáo.”
Giang Kỳ ‘ừm’ một tiếng: “Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đến Cục huấn luyện tân thủ.”
Khương Dư Tuyết biết rằng khóa huấn luyện tân thủ của Cục điều tra không chỉ là rèn luyện thể chất, mà còn là huấn luyện về nội dung của rất nhiều trò chơi Cấm kỵ, cũng như huấn luyện cách sử dụng tốt kỹ năng thiên phú của bản thân.
Cô ấy muốn đi lâu rồi nên không từ chối. Nếu muốn sống sót trong trò chơi thì không được bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào.
…
…
Ở một nhà kho bỏ hoang.
Cánh cửa cũ rỉ sét bị đẩy ra, người thanh niên chui qua khe hở, tay cầm một miếng thịt gà cuộn, cắn một miếng, kéo chiếc mũ áo trên đầu xuống, hét lớn: “Minh Cách, Minh Cách!! Anh trốn ở đâu? Mau ra đây!!”
Vút——
Một con dao được ném từ trên cao chém tới, sượt qua mặt người thanh niên rồi rơi xuống mặt đất phía sau anh ta, lưỡi dao ghim sâu xuống mặt đất.
Trên tầng hai của nhà kho có một bóng người xuất hiện: “Nếu còn tiếp tục gây ồn ào như vậy, tao sẽ rút lưỡi của mày ra!”
“Ôi ôi ôi…” Thanh niên sợ hãi che ngực, sau đó bình tĩnh cắn một miếng gà cuộn như không có chuyện gì xảy ra: “Chuyện chung cư Trúc Mộng đã xử lý xong, tiếp theo nên làm cái gì?”
Cái bóng trên lầu ném xuống một cái hộp: “Địa chỉ ở bên trong.”
“Cái gì đây, anh không thể đưa nó cho tôi một cách tử tế à? Tại sao lại ném!” Thanh niên hùng hùng hổ hổ nhặt lấy cái hộp, đến khi ngẩng đầu nhìn lại phía trên, cái bóng vừa mới ở đó đã biến mất.
Thanh niên tức giận đến méo cả mặt, cắn một miếng gà cuộn, dùng sức nhai: “Chỉ biết ra lệnh cho người khác! Ra lệnh cho người khác thì hay lắm đấy!!”
…
…
Ngày hôm sau, sau khi Ngân Tô ăn sáng, cô hào hứng mở bảng giao diện cá nhân, thử ấn vào ‘Thẻ triệu hồi quái vật’ và đạo cụ đặc thù ‘Di hoa tiếp mộc’ có thể dùng chuyển đổi kỹ năng thứ hai.
Có lẽ bởi vì ‘Di hoa tiếp mộc’ là một đạo cụ đặc thù, hơn nữa nó là một kỹ năng chuyển đổi, không bị hạn chế bởi các quy tắc trò chơi, vì vậy cô có thể thực hiện chuyển đổi ngay bây giờ.
【Bạn có muốn sử dụng vật phẩm này để chuyển ‘Thẻ triệu hồi quái vật’ thành kỹ năng thiên phú không? Có/Không】
Ngân Tô nhấp vào Có.
【Sau khi đạo cụ được chuyển đổi thành kỹ năng thiên phú sẽ chỉ có một hình thức triệu hồi được giữ lại. Bạn có muốn tiếp tục chuyển đổi không?】
Có.
【Đạo cụ đang chuyển đổi…】
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó, phải hơn mười phút sau nội dung mới mới hiện ra.
【Chúc mừng người chơi đã chuyển đổi thành công đạo cụ ‘Thẻ triệu hồi quái vật’ thành kỹ năng thiên phú ‘Triệu hồi’.】
【Phát hiện người chơi có kỹ năng thiên phú đầu tiên và kỹ năng này sẽ tự động bị xuống thành kỹ năng thứ hai.】
【Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi】
Ngân Tô nhấp vào giới thiệu cụ thể triệu hồi.
【Triệu hồi: Ở những phó bạn bạn đã đi qua, bạn có còn nhớ rõ về những con quái vật đã từng gặp, khi bạn nhớ về chúng hãy triệu hồi chúng, chúng sẽ đến tìm bạn. Những con quái vật bạn triệu hồi có thể có một vài sở thích kỳ quặc, nếu bạn muốn chúng phục tùng bạn, hãy thỏa mãn những sở thích nhỏ đó của chúng, nếu không, rất có thể chúng sẽ không vâng lời. Sau khi triệu hồi quái vật, không thể đổi lại.】
【Phạm vi hiệu lực: Phó bản đã vượt ải, thế giới hiện thực.】
【Hạn chế sử dụng: Chỉ có thể triệu hồi quái vật cấp S trở lên và là quái vật trong phó bản tử vong.】
【Quái vật bị ràng buộc (hiện tại): 0/1】
Sau khi chuyển đổi thành kỹ năng,chỉ còn lại kỹ năng triệu hội ràng buộc là được giữ lại.
Nhưng… Chỉ có một lần triệu hồi thôi! Kỹ năng thiên phú đáng ra nên trực tiếp triệu hồi một đám chứ?
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng, điều đó có nghĩa là về sau số lượng có thể tăng? Giống như Giám định vạn vật có thể được nâng cấp?
Ngân Tô rất nhanh liền dừng suy nghĩ về chuyện đó, cô nhắm mắt lại và bắt đầu phác họa hình dáng của thú cưng nhỏ mà cô muốn triệu hồi trong đầu.
…
…
Ông chủ Khang, người ăn mặc rất giản dị, cầm một túi thức ăn gõ cửa.
Anh ta còn chưa kịp buông tay, cửa đã từ bên trong mở ra, Khang Mại thắc mắc sao lần này lại mở nhanh như vậy: “Cô định ra ngoài à…”
Những lời sau đó bị mắc kẹt lại trong cổ họng Khang Mại, không thể thốt ra được, đồng tử anh ta dần mở to.
Anh ta thấy cái gì đây!!
Làm cái gì mà tóc khắp phòng thế này!!
Bị quái vật xâm chiếm sao!!
Ông chủ Khang cảm thấy mình đi nhầm phòng, anh ta rất muốn đóng sầm cửa bỏ đi, nhưng trong đống tóc lại nhìn thấy người mà mình đang tìm.
Mấy sợi tóc tiến đến trước mặt Khang Mại, tò mò nhìn anh ta, sau đó đột nhiên quấn lấy tay chân anh ta, kéo anh ta vào phòng, cánh cửa sau lưng rầm một tiếng đóng lại.
Khang Mại còn chưa kịp phản ứng, vô số sợi tóc đã quấn lấy, Khang Mai chưa kịp kêu cứu đã bị tóc lấp đầy miệng.
“Mi đủ rồi!” Ngân Tô kéo Khang Mại ra khỏi đống tóc, kéo tóc khỏi miệng anh ta: “Có thôi đi hay không?”
Cổ họng của Khang Mại được giải thoát sau khi đám tóc bị Ngân Tô kéo sang một bên, anh ta lặng lẽ di chuyển sang một bên an toàn ho khan.
Quái vật tóc dựng thành một sợi, nghiêng đầu như muốn nói: Đây không phải là quà gặp mặt cho ta sao?
Có thể là do Ngân Tô triệu hồi nên cô có thể hiểu được ý của nó, cô tát nó một cái: “Mi thấy anh ta trông giống như một món điểm tâm sao?”
Quái vật tóc chui ra từ dưới lòng bàn tay của Ngân Tô, ‘nhìn’ Khang Mai, nặng nề gật đầu: Giống!! Kích thước lớn như vậy, vị sẽ rất ngon!!
Ngân Tô: “…”
Khang Mại: “…”
Ngân Tô vất vả nhét quái vật tóc vào ngôi nhà mới của nó — ấm đun nước.
Sau khi căn phòng sạch sẽ, thần kinh căng thẳng của Khang Mại cũng không dám thả lỏng, sợ thứ đồ chơi trong ấm đun nước kia sẽ chạy ra ngoài… Dù sao hiện tại nó rất không an phận, thò một sợi tóc ra miệng ấm thăm dò tới lui trong phòng.
Khang Mại ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn chằm chằm sợi tóc nhô ra khỏi ấm nước: “Ngân Tô tiểu thư, tôi có vinh hạnh được biết đây là thứ gì không?”
Ngân Tô vô lực ngã xuống ghế sofa: “Nghiệp chướng.”
Trước khi triệu hồi thì hào hứng bao nhiêu, sau khi triệu hồi hối hận bấy nhiêu.
‘Sở thích’ của nghiệp chướng này là ăn thịt người… Hừ, nó nói quái vật cũng được, nó không kén ăn… Hừ, còn không kén ăn! Làm sao nó dám nói ra chứ!
Sở hữu một con quỷ đói Cung điện, lại thêm quái vật tóc — độ khó nuôi gia đình là UP+++.
Khang Mại hít một hơi, cố nén trái tim đang run rẩy của mình, hỏi một câu phỏng đoán: “Cô bắt ở khu ô nhiễm à?”
Trước đây cô rất muốn đến khu ô nhiễm, không phải là hành động thật rồi chứ?
“Làm sao có thể.”
“…” Không phải là bắt ở khu ô nhiễm, vậy chỉ có thể là trong trò chơi, làm sao cô lấy ra được?