“Khụ… Hay là chúng ta xem hành lý trước đi.” Tề Diệu đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này: “Có thể trong hành lý có đầu mối gì đó, tôi thấy phải mở cùng nhau, mọi người thấy sao?”
Vài người chơi lại có suy nghĩ của riêng mình, cái người tên Kim Văn Võ kia cũng không quá muốn mở cũng nhau: “Ở đây không an toàn, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Bọn họ hành động cùng nhau cũng chỉ là vì muốn tìm được hành lý chứ không phải để chia sẻ manh mối.
Vậy nên có người chơi không muốn mở trước mặt mọi người cũng là điều rất bình thường.
“Còn hành lý của hai người anh em kia thì làm sao bây giờ? Chúng tôi không biết bọn họ tên gì…”
Bọn họ đi đánh lạc hướng NPC, theo lý thuyết mà nói thì hẳn bọn họ phải mang theo hành lý của họ ra ngoài.
Nhưng vấn đề là…
Họ không biết tên của hai người chơi đó.
“Sao không lấy hết đi.” Tề Diệu đề nghị.
“Nhiều thế này làm sao mà mang ra ngoài được? Cô có đạo cụ không gian à?” Kim Văn Võ ngay lập tức bác bỏ cô ấy.
“…” Tề Diệu chậm rãi lắc đầu.
“Cái đó…” Tề Diệu nghĩ tới điều gì đó, lặng lẽ chỉ vào Ngân Tô đang đứng ở một bên: “Cô ấy đang phát thiệp mời nên biết tên của những người chơi khác, chúng ta có nên hỏi cô ấy không?”
“Cô ấy sẽ nói chứ?”
“Hỏi một chút cũng không không mất miếng thịt nào…” Mặc dù Tề Diệu cảm thấy Ngân Tô không dễ nói chuyện như vậy nhưng cô ấy cho rằng thử một chút cũng chẳng sao: “Nếu cô ấy nói thì sao?”
Kim Văn Võ nói trúng tim đen: “Ai đi hỏi?”
Đương nhiên Bàng Hưng với Tề Diệu không có cái dũng khí này, Kim Văn Võ lại càng không cần phải nói, ý của anh ta là đi ra ngoài tìm hai người chơi kia để họ tự tới tìm.
Cuối cùng Hứa Hòa Diệp đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này.
“Lâm tiểu thư.” Hứa Hòa Diệp nhớ NPC gọi cô như thế, do dự một chút cô ấy mới hỏi: “Cô có thể nói cho chúng tôi tên của những người chơi khác không?”
Ngân Tô nhướng mày: “Cô có muốn mở hành lý của họ à?”
Hứa Hòa Diệp lắc đầu: “Nhóm chúng tôi vẫn còn hai người chơi khác nữa, tôi muốn giúp hai người họ mang hành lý ra ngoài.”
Ngân Tô chỉ cười cười, giọng điệu rất bình tĩnh: “Tại sao tôi phải giúp các người?”
“…”
Bèo nước gặp nhau, giúp đỡ là tình cảm, không giúp là bổn phận.
“Mọi người ra đi tìm bọn họ, chúng tôi ở lại đây đợi…” Hứa Hòa Diệp quay lại bên cạnh đám Tề Diệu: “Mau chóng để bọn họ vào đi, nếu cô ấy còn chưa đi, cô ấy sẽ phát thiệp mời cho bọn họ.”
“Để tôi với Bàng Hưng ra ngoài.” Kim Văn Võ nháy mắt với Bàng Hưng, anh ta có vẻ không muốn ném mạng của mình lại đây.
Tề Diệu cũng muốn đi ra ngoài nhưng cô ấy không tranh được với Kim Văn Võ và Bàng Hưng, Hứa Hòa Diệp lại không có ý định ra ngoài, cho nên cuối cùng chỉ có thể đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ đi ra ngoài.
***
***
Ngân Tô tạm thời không có ý định rời đi, cô đang chỉ huy nhân viên phục vụ, bắt anh ta xách mấy cái vali hành lý đi ra.
Tờ giấy ghi tên trên đống vali hành lý này đã ố vàng, rõ ràng không phải chúng vừa mới bị ném lại đây.
Ngân Tô tiếp tục chỉ huy nhân viên phục vụ: “Mở ra đi.”
Nửa gương mặt của nhân viên phục vụ ẩn trong bóng tối, giọng nói trầm thấp: “Lâm tiểu thư, đây là hành lý của những hành khách khác, không thể tùy ý mở ra được.”
“Tôi bảo anh mở thì anh cứ mở đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì.”
“Lâm tiểu thư, tôi không thể tùy tiện mở hành lý của hành khách.” Nhân viên phục vụ không muốn mở hành lý, đang định đứng dậy thì đột nhiên bả vai cảm thấy mát lạnh, một luồng sức mạnh ấn anh ta lại.
Một vật lạnh buốt, sắc bén đang kề sát cổ của anh ta, cơn đau ập đến khiến tên nhân viên phục vụ gần như ngừng thở.
“Có vẻ như gan cũng luyện được nhỉ.” Cô gái đứng bên cạnh anh ta hơi cúi người, “Có phải giờ gan anh lớn hơn rồi không?”
Nhân viên phục vụ: “…” A a a a!!
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ vô cùng dữ tợn, mở một chiếc vali ra, chiếc vali được sắp xếp gọn gàng, quần áo các loại vật dụng sinh hoạt đã được phân loại.
Kiều dáng và chất vải của quần áo khá được, đồ trang điểm cũng đều dùng của một vài thương hiệu lớn, có vẻ như chủ của chiếc vali này không thiếu tiền.
Nhưng trừ cái đó ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Ngân Tô để nhân viên phục vụ tiếp tục mở những vali hành lý khác.
Chiếc vali thứ hai hỗn loạn hơn rất nhiều, có vẻ như là của một chàng trai trẻ tuổi, bên trong còn có một vài thứ đáng tiền, cũng không bị người khác động vào.
Cái thứ ba là chiếc vali của một đứa trẻ, vẻ ngoài dễ thương và bên trong là quần áo trẻ em, thậm chí chúng còn chiến hơn nửa chiếc vali.
Ngân Tô liên tiếp mở vài chiếc vali, tất cả những gì đáng giá đều còn trong vali nhưng lại chẳng có thứ gì hữu dụng.
Ngân Tô cầm lên một hộp kem dưỡng da tay, tìm ngày sản xuất trên vỏ, cô quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Bây giờ là năm bao nhiêu?”
Nhân viên phục vụ: “2036.”
Lọ kem dưỡng da tay này sản xuất năm 2026.
Coi như là dựa theo ngày sản xuất lọ kem dưỡng da tay này thì cũng đã cách mười năm rồi.
“Tại sao các người lại chất hành lý ở đây?”
Nhân viên phục vụ: “Những hành lý ở đây đều là hành lý bị thất lạc không có người nhận nên chúng tôi thống nhất để ở chỗ này.”
“Du thuyền của các người lớn như thế, sao lại có nhiều hành lý bị lạc không có người nhận như vậy? Các người không tự xem xét lại vấn đề nghiệp vụ của các người sao?”
Nhân viên phục vụ: “…” Lại bới móc đúng không?!
Ngân Tô lại bắt nhân viên phục vụ mở hết tất cả hành lý ra.
Nhân viên phục vụ gần như hoảng sợ nhìn cô, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Lâm… Lâm tiểu thư, mặc dù những hành lý này không có người nhận nhưng tôi cũng không thể tùy tiện mở hành lý của hành khách được, cô đừng làm khó tôi.”
Ngân Tô không nể tình đề nghị: “Vậy anh đi chết đi là được rồi, như thế thì tôi sẽ không thể gây khó xử cho anh được nữa.”
“…”
Tại sao!
Tại sao!!
Tại sao hôm nay anh ta lại phải đi phát thiệp mời chứ!!
Tại sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa có ai phát hiện ra khoang chứa hàng có người đến!!
Một đám ăn hại!!
Nhân viên phục vụ mắng hết tất cả những gì có thể mắng một lần, cuối cùng vẫn chỉ có thể nơm nớp lo sợ đến mở hành lý… Dù sao anh ta cũng không muốn chết.
Mở hết chiếc vali này đến chiếc vali khác, khu đất trống bên cạnh nhanh chóng bày đầy đồ.
Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu đứng bên cạnh nhìn, Tề Diệu nắm tay che miệng, nhỏ giọng trao đổi với Hứa Hòa Diệp: “Nhân viên phục vụ kia luôn miệng nói không thể mở hành lý của người khác, có vẻ như đó là một quy tắc tử vong nhỉ?”
“Ừ.”
Gương mặt Tề Diệu tỏ vẻ khiếp sợ và khó hiểu: “Vậy mà cô ta còn dám làm như vậy…”
“…” Cô ấy cũng đâu có mở, người mở hành lý là nhân viên phục vụ kia kìa.
Tề Diệu thấy Ngân Tô với nhân viên phục vụ cách khá xa, đầu óc lại bắt đầu hoạt động: “Chúng ta có nên qua nhìn thử thứ trong vali…”
Hứa Hòa Diệp cẩn thận lắc đầu, không muốn đi: “Như vậy không tốt.”
Tuy Tề Diệu có suy nghĩ đó nhưng Hứa Hòa Diệp lại không đồng ý nên cô ấy cũng không dám hành động, dù sao cô gái kia có chút…
***
***
Trừ hành lý của người chơi, Ngân Tô còn mở tất cả hành lý ra.
Cô lại tìm ra một vài thứ có cùng thời gian trong đống hành lý, phần lớn đều nằm trong vòng mười năm, thứ được sản xuất sớm nhất là vào năm 2025.
Trước nữa thì không có.
Ngân Tô dùng kỹ năng quét một lần, phát hiện ba dấu hỏi chấm.
Một cái đến từ hành lý của đứa trẻ kia, một cái khác đến từ hành lý của người phụ nữ trẻ tuổi, cái còn lại đến từ một chiếc vali chứa rất nhiều sách vở, không nhìn ra được người sử dụng là ai.
【Gấu bông màu hồng: Các bạn nhỏ đều rất thích gấu bông, có được nó, bạn có thể sẽ nhận được sự yêu thích của bạn nhỏ nhưng bạn nhỏ sẽ luôn thay đổi.】