Năng lực chịu đựng của Ngân Tô mạnh hơn những người khác nên dù có cảm thấy buồn nôn thì cô vẫn có thể bình thản nuốt xuống.
Cô liếc nhìn những người chơi bên cạnh, có người cảm thấy mùi vị rõ là rất ngon nhưng cũng có người giống cô, cảm thấy khó mà nuốt trôi.
Mỗi người ăn ra một mùi vị khác nhau…
Là do mức độ ô nhiễm sao?
Ngân Tô cảm thấy chắc là không phải. Vừa rồi Ngân Tô nhìn thấy có người chơi uống thuốc nhưng sau khi uống xong, vẻ mặt của họ vẫn càng ngày càng khó coi.
Vậy thì vì sao?
Đống thức ăn với hương vị khó tả này khiến người chơi thấy buồn nôn theo phản ứng s1nh lý nhưng dưới tình huống không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào này, bọn họ chỉ có thể gắng gượng che miệng nuốt lại.
Ngay cả với những người chơi cảm thấy đống đồ ăn này ngon thì sắc mặt họ cũng ngày càng kém.
Họ nghi ngờ liệu có phải mình đã bị ô nhiễm đến mức nghiêm trọng rồi hay không, nếu không thì sao họ càng ăn lại càng cảm thấy ngon.
Ngân Tô trầm ngâm suy nghĩ, chẳng lẽ bản thân đống thức ăn này đã chia ra ngon và không ngon, bọn họ cố ý chia cho người chơi như vậy?
Cái trò chơi nát hoàn toàn có thể làm ra được loại chuyện mà đến con chó cũng không làm này.
***
***
Càng về sau áp lực càng lớn khiến cho người chơi phát ra tiếng động cũng ngày càng nhiều.
Cái nhìn chằm chằm mang tính chết chóc cùng những bước chân tiến lại gần của đám NPC giống như một thanh kiếm sắc bén, treo lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Mãi cho đến khi món ăn cuối cùng được đưa lên.
NPC vẫn đứng rất gần Hồ Bằng, cứ như là muốn dán luôn lên lưng anh ta vậy, ánh mắt tham lam và hưng phấn dính chặt vào người anh ta.
Bởi vì trước đó anh ta là người gây ra tiếng động lớn nhất, chỉ cần anh ta phát ra thêm chút tiếng động nhỏ nào nữa thôi thì e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Chờ sau khi người chơi cuối cùng chịu đựng cơn buồn nôn ăn hết đồ ăn trên đ ĩa, đám NPC kia mới có chút không cam lòng đẩy xe rời đi.
Kết thúc rồi…
Vậy mà lại không có thêm ai chết.
Đúng vậy, mặc dù mọi người đều khó tránh khỏi việc phát ra vài tiếng động nhưng ngoại trừ người chơi chết lúc đầu kia ra thì không có thêm ai chết giữa chừng cả.
Nhóm người chơi cũng không biết buổi đánh giá này đã kết thúc chưa vì không có NPC tiến vào, chỉ có thể cẩn thận giữ im lặng.
Vài phút sau, NPC lúc đầu lại xuất hiện và thông báo đến mọi người: “Buổi đánh giá hôm nay đã kết thúc, mọi người vất vả rồi. Bây giờ mọi người có thể trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nhóm người chơi khẽ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn giữ im lặng đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Mãi đến khi bước ra khỏi đại sảnh, mọi người mới thở phào một hơi: “Mắc ói chết đi được.”
Cũng có người chơi không nhịn được, trực tiếp vịn vào tường mà nôn.
“Sao mấy người lại thấy mấy món đó ngon vậy?”
“Ăn ngon thật mà, đặc biệt là mấy món cuối ấy.”
“Tôi thấy vị của cái đống đó ăn mà cứ như ăn phân ấy, uống thuốc cũng chẳng có tác dụng gì hết.”
“Tôi thấy nguyên nhân có thể là do bản thân đồ ăn chứ không phải do chúng ta bị ô nhiễm.”
“Cũng có thể là phó bản này có hạn chế gì đó, chẳng hạn như các loại thuốc khác không thể phát huy tác dụng…”
“…”
“Biết đâu bọn chúng cố ý làm vậy là để lừa chúng ta tạo ra âm thanh.”
Rốt cuộc là bị ô nhiễm hay bản thân đồ ăn có vấn đề, lúc này người chơi không thể đưa ra kết luận được, chỉ có thể suy đoán.
“Cũng không còn sớm nữa, mọi người đừng ở lại bên ngoài lâu, mong mọi người sớm trở về phòng mình.” Giọng nói sâu kín của NPC vang lên: “Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mọi người: “…”
***
***
“Lâm tiểu thư, cô đi theo tôi làm gì vậy?” Nhân viên phục vụ NPC cố chịu đựng sự bất mãn, đặt câu hỏi cho vị khách đi theo mình nãy giờ.
Những vị khách khác đều đã đi rồi, chỉ có cô không chịu về phòng, cứ nhất quyết đi theo anh ta!
Đêm hôm khuya khoắt thế này, cô đi theo anh ta là định làm gì!!
“Tôi muốn gặp đầu bếp chính của bữa tối nay.”
“Sao Lâm tiểu thư lại muốn gặp đầu bếp chính?”
Ngân Tô cực kỳ chân thành: “Khách hàng tôn quý muốn đóng góp cho anh ta một vài ý kiến.”
“…” Không! Ai cần cô góp ý! Cô mà tôn quý cái gì!! “Lâm tiểu thư, buổi đánh giá tối nay không cần cô góp ý.”
“Đây là vấn đề cần hay không cần à?” Giọng điệu của Ngân Tô trở nên âm trầm: “Vấn đề ở đây là tôi có ý kiến. Khách hàng tôn quý không xứng được đưa ra ý kiến cho mấy người sao?”
“Nếu cô thật sự muốn như vậy… Vậy thì đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười quái dị: “Bây giờ tôi liền dẫn cô đi gặp đầu bếp.”
“Vậy mới đúng chứ, yêu cầu của khách hàng là phải được đáp ứng vô điều kiện.”
“…”
Nhân viên phục vụ NPC đưa Ngân Tô đi qua một hành lang, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
“Cô vào đi.” Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa, “Đầu bếp chính đang ở bên trong.”
***
***
Một bên khác.
Hứa Hòa Diệp ngắt đuôi được Hồ Bằng, đi về phía khoang chứa hàng cùng với Tề Diệu và Từ Thừa Nghiễm. Bọn họ không có ý định trở về phòng mà đính đến khoang chứa hàng để kiểm tra lại.
Ban ngày, NPC canh gác nơi đó rất nghiêm ngặt nên bây giờ bọn họ muốn tìm cơ hội đi xuống.
Tề Diệu đi bên cạnh Hứa Hòa Diệp, thấp giọng hỏi: “Cô có thù oán gì với Hồ Bằng kia à?”
“… Trước đó có một phó bản, tôi từng đắc tội với anh ta, anh ta muốn giết tôi nhưng không thành công.” Hứa Hòa Diệp khái quát ân oán của mình với Hồ Bằng trong một câu.
Từ Thừa Nghiễm: “Nhiều phó bản như vậy mà có thể gặp được nhau, cô đúng là xui xẻo.”
Hứa Hòa Diệp: “…”
Năm năm kể từ khi trò chơi cấm kỵ xuất hiện, có vô số phó bản được mở ra, không nhờ vào sự hỗ trợ của bất kỳ đạo cụ nào mà còn có thể gặp lại nhau trong phó bản cần phải có vận may vô cùng lớn.
Còn riêng đối với Hứa Hòa Diệp mà nói, gặp lại người từng là kẻ thù của mình thì quả thực là vô cùng xui xẻo.
“Tôi cảm thấy anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.” Tề Diệu nói: “Có vẻ như thực lực của anh ta mạnh hơn cô nhỉ?”
Hứa Hòa Diệp nhéo lòng bàn tay của mình, miệng vết thương đã khép lại nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được cảm giác bỏng rát: “Đúng vậy…”
Tề Diệu với Từ Thừa Nghiễm đều có thể nhìn ra được Hứa Hòa Diệp vẫn luôn cố gắng tránh né Hồ Bằng, nguyên nhân rất có thể là do cô ấy không mạnh bằng anh ta, thực lực kém chỉ có thể chạy trốn.
Từ Thừa Nghiễm: “Tốt nhất là cô nên nhanh chóng tìm cơ hội ra tay trước đi.”
Tất nhiên là Hứa Hòa Diệp biết, cô ấy phải giết Hồ Bằng, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cái thứ như cơ hội này…
Vừa rồi trong đại sảnh, cô ấy đã dùng hết một đạo cụ cấp A nhưng cũng không thể khiến Hồ Bằng gặp chuyện vì vi phạm quy tắc.
“Làm việc chính trước.” Hứa Hòa Diệp nhanh chóng thu hồi suy nghĩ riêng.
Bọn họ đã đến gần khoang chứa hàng. Tề Diệu có một đạo cụ tương tự như đạo cụ ẩn thân, cô ấy đến khoang chứa hàng trước để thăm dò.
“Không phát hiện NPC.” Tề Diệu nhanh chóng quay lại.
“Một tên cũng không thấy?.”
“Ừ, một tên cũng không thấy.”
“Ban ngày đám NPC kia cố sống cố chết canh giữ nơi này vô cùng nghiêm ngặt nhưng sao giờ đến một tên NPC cũng không thấy?” Từ Thừa Nghiễm cau mày, cảm thấy bất an.
“Rất có thể khoang chứa hàng vào ban đêm là thời điểm hoạt động của những thứ đó. Nếu chỉ có ba người chúng ta thì không nên đi chịu chết.”
“Là ai?”
Tề Diệu đột nhiên nhỏ giọng quát một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong bóng tối.
“Người chơi, là người chơi… Đừng ra tay.”
Hai người chơi nữ từ trong bóng tối đi ra, bọn họ giơ tay tỏ vẻ sẽ không động thủ.
Dù là người chơi những ba người bọn họ vẫn không hề là cảnh giác.
“Tôi là Lữ Tiểu Nhị.” Cô gái búi tóc chủ động lên tiếng, lại chỉ vào người bạn bên cạnh: “Cô ấy tên là Thường Tư Khê.”
Thường Tư Khê để tóc mái bằng ngang trán, đeo kính gọng đen, gần như không thể thấy được ánh mắt của cô ta.
Nhưng trông cô ta không lớn tuổi lắm, giống kiểu học sinh chăm ngoan học giỏi không thích yêu đương.
Lữ Tiểu Nhị thấy bầu không khí đã chuyển biến tốt hơn một chút, lên tiếng thăm dò: “Cái đó… Mọi người cũng tới đây tìm vali sao?”