Người đàn ông chậm rãi gật đầu, “Có… Là các vị khách quý tầng trên. Mỗi lần đều sắp xếp một buổi đánh giá để các khách quý xem hàng…”
“Mỗi lần?”
“Đúng… Đúng vậy, cứ cách một khoảng thời gian, tàu Noah sẽ chào đón một nhóm khách quý như vậy.”
Hàng hóa…
Chắc không phải là một buổi hiến tế tà ác gì đó nữa đấy chứ?
Ngân Tô: “Vậy hàng hóa được lựa chọn như thế nào?”
Người đàn ông: “Tôi không biết, lúc mấy người bước lên tàu thì đã bị đánh dấu rồi.”
“Nói như vậy, là trước khi các hành khách bước lên tàu thì đã bị đánh dấu rồi à?”
Người đàn ông không chắc chắn lắm: “… Có thể là như vậy chăng?”
Ngân Tô bảo người đàn ông tiếp tục, nhưng trong đầu người đàn ông lúc này toàn là bùn nhão, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu: “Nếu không thì… Cô hỏi tôi đáp?”
Ngân Tô gật đầu: “Vũ hội ngày 24, anh biết không?”
“Biết… Tôi biết, hôm đó tôi phụ trách phần thức ăn.”
“Buổi vũ hội đó là thế nào?”
“… Đó cũng là một thông lệ ở đây. Mỗi khi có khách quý lên tàu đều sẽ tổ chức một buổi vũ hội hóa, buổi tối hôm đó sẽ rất náo nhiệt.”
“Có yêu cầu gì để tham gia không?”
“Không có, tất cả mọi người đều có thể tham gia.”
Ngân Tô dừng lại một chút rồi hỏi anh ta: “Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, đưa ra một khoảng thời gian tương đối chính xác: “Bảy năm rồi.”
“Anh đã nghe qua cái tên Đặng Lệ Lỵ chưa?”
“Đặng Lệ Lỵ…” Người đàn ông lặp lại một lần cái tên này: “Hình như là… Có chút ấn tượng. Đặng Lệ Lỵ… Đặng… A! Tôi nhớ ra rồi! Cô ta cũng là một món hàng!”
Người đàn ông nói rằng khoảng ba năm trước, Đặng Lệ Lỵ có lên tàu.
Anh ta nhớ rõ người này là vì Đặng Lệ Lỵ đã từng có ý đồ chạy trốn nhưng kết quả đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại chạy vào nhà bếp, nhờ anh ta giúp đỡ.
Tất nhiên là Đặng Lệ Lỵ không thể trốn thoát, bị nhân viên phục vụ bắt đi.
Sau đó thì người đàn ông cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao khu vực làm việc mà anh ta phụ trách chỉ có nhà bếp.
Xem ra Đặng Lệ Lỵ này hẳn là một trong những nạn nhân trước đó.
Vậy những vali hành lý trong khoang chứa hàng đó đều là của những nạn nhân bị chọn trở thành hàng hóa.
Nhiều vali hành lý như vậy, sao lại cố ý lấy Đặng Lệ Lỵ ra làm manh mối?
Lẽ nào toàn bộ phó bản lấy việc Đặng Lệ Lỵ sau khi chết biến thành quái vật để trả thù làm cốt truyện chính?
“Anh có biết thuyền trưởng ở đâu không?”
“Không… Tôi không biết. Bình thường rất khó gặp được thuyền trưởng.” Người đàn ông dừng một chút, bổ sung thêm: “Nhưng anh ta sẽ xuất hiện trong buổi vũ hội.”
NPC trước đó cũng nói rằng thuyền trưởng sẽ xuất hiện tại buổi vũ hội.
Người đàn ông này chỉ là một đầu bếp, những thứ biết được không nhiều, Ngân Tô không hỏi thêm được gì nữa thì bước xuống bàn.
“Câu hỏi cuối cùng, tại sao mùi vị của thức ăn hôm nay khác nhau?”
“Tôi không biết, tôi chỉ làm theo một tiêu chuẩn thống nhất thôi.”
Ngân Tô nhìn anh ta.
Đôi mắt lạnh như băng đó khiến người đàn ông run rẩy, giọng nói cũng run run theo: “Tôi thực sự không biết, tôi chỉ phụ trách việc nấu thôi, quy trình làm đều giống hệt nhau nên chắc hẳn hương vị không có gì khác biệt.”
Vấn đề không nằm ở người làm ra, vậy chỉ có thể nằm trên những NPC đồ đưa tới rồi.
Người đàn ông ngập ngừng nói: “Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cô sẽ tha cho tôi phải không?”
“Nếu tôi bị anh bắt được, anh có tha cho tôi không?”
“…”
Cô gái chậm rãi mỉm cười với anh ta, nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông dâng lên như thủy triều, “Không…”
Bóng tối lại lần nữa bao trùm lên, giọng nói của người đàn ông bị chặn lại, trên bàn chỉ còn lại thứ hình người bị tóc quấn quanh.
Thứ hình người kia nhanh chóng tan rã, cuối cùng chỉ còn lại một đống tóc.
Tóc bắt đầu co lại, bò nhanh về phía cô gái đang bước ra ngoài, bò lên vạt áo của cô rồi chui tọt vào trong tóc cô.
***
***
Ngân Tô từ nhà bếp đi ra thì xui xẻo gặp phải một tên điên… Đúng là bị điên rồi, còn lao tới tóm lấy cô rồi gọi cô là “Mẹ” nữa chứ.
Mẹ nó chứ, thế này mà còn không phải bị điên thì là gì nữa?
Sau khi gọi mẹ xong, đứa con này còn vô cùng bất hiếu, muốn tiễn người mẹ mới nhận này xuống địa ngục ngay tại chỗ nữa cơ!
Đây là cái loại hiểu thảo kiểu mới gì vậy?
Ngân Tô, người đang rất vui khi được lên chức mẹ, còn tưởng rằng sức chiến đấu của đối phương cùng lắm là ngang với những nhân viên phục vụ kia, nhưng cô đã nhanh chóng phát hiện sức chiến đấu của đứa con gái mới này của mình cao hơn đám nhân viên phục vụ kìa nhiều.
Thậm chí còn mạnh hơn cả những thứ trong khoang chứa hàng.
“Tại sao mẹ không tới cứu con!!” Đứa con gái mới lớn tiếng chất vấn, ngón tay cong lên muốn cào vào mặt Ngân Tô, trong mắt chứa toàn hận ý dữ tợn: “Mẹ đã quên con rồi sao? Sao mẹ có thể quên con được chứ?!”
Giây tiếp theo, giọng nói của đứa con gái mới lại trở nên u oán: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ không đến tìm con…”
“Mẹ đi cùng con được không?”
“Con nhớ mẹ lắm…”
Đứa con gái mới với vẻ mặt dữ tợn, dùng năm ngón tay ý định tóm lấy Ngân Tô nhưng Ngân Tô đã giơ ống thép lên chặn lại, ống thép vừa vặn cắ m vào ngón tay của đứa con gái mới.
Ngân Tô xoay ống thép một vòng, ngón tay của đứa con gái mới răng rắc hai tiếng, sau đó là nửa bàn tay bị đứt rời.
“Rầm!”
Đứa con gái mới đập vào tường, cô ta bất chấp máu chảy đầy tay, chống tay lên mặt đất nhảy lên một cái, lần nữa bổ nhào về phía Ngân Tô, hét lớn: “Mẹ ơi, hãy đi cùng con đi!”
Ngân Tô xoay người, lướt qua người đứa con gái mới rồi nắm lấy hai chân sau của đứa con gái mới, kéo ngược ra sau.
Đứa con gái mới đập vào bức tường đằng sau, ngay lập tức vỡ đầu chảy máu, cơ thể không ngừng co giật mấy lần nhưng vẫn muốn bò dậy lần nữa.
Ngân Tô một cước đạp cô ta xuống, ống thép lao từ trên xuống, xuyên thẳng vào tim của đứa con gái mới.
Cô gái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Muốn mẹ đi với con à, nhưng con không đủ tư cách.”
Đứa con gái mới trừng mắt, đưa tay chạm lên vị trí trái tim, máu đặc sệt chảy qua kẽ ngón tay, cô ta hé đôi môi tái nhợt, trong cổ họng bắt đầu phát ra những âm tiết mơ hồ: “Về… Về nhà… Con muốn về nhà… Mẹ… Mẹ ơi…”
Ngân Tô cụp mắt xuống nhìn đứa con gái mới chết không nhắm mắt, máu trên người cô ta đang không ngừng chảy ra.
Mặc dù quái vật cũng có máu nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh, sẽ biến mất ngay sau khi chết.
… Vậy mà lại là một NPC bình thường.
Ngân Tô rút ống thép ra, chất lỏng chảy ra ngoài cũng không phải là màu đỏ tươi mà là màu đen tỏa ra mùi hôi thối.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào lồ ng ngực đang chảy ra chất lỏng màu đen có vẻ hơi kinh tởm kia, đứng thở dài một lúc rồi ngồi xổm xuống, tìm ra một con dao giải phẫu.
***
***
“Rầm ——”
Tề Diệu lăn xuống bậc thang, đồng thời còn có mảnh kính vỡ rơi xuống, cô ấy lăn một vòng trong những mảnh kính vỡ, trên người bị cắt rất nhiều chỗ.
Tề Diệu chống đất đứng dậy, không biết là đụng tới vết thương nào mà vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.
Cô ấy tùy tiện giơ tay lên quẹt một cái rồi chịu đựng cơn đau toàn thân mệt mỏi đứng dậy.
“Vèo ——”
Những hạt châu đỏ rực như lửa bay qua không trung, chúng không bay thẳng thẳng tắp mà như thể sinh mệnh riêng, cứ đi qua nơi nào là lại để tại một vệt dài màu đỏ.
Quỹ đạo của vô số hạt châu lướt qua đan xen lại tạo thành một tấm lưới trên không trung, tấm lưới lớn từ trên không trung rơi xuống, bao phủ Tề Diệu.
Tề Diệu mặt xám như tro, cắn chặt môi, nhanh chóng trèo qua lan can bên cạnh rồi thả người nhảy xuống.
“Rầm ——”
Tề Diệu đụng vỡ kính, vốn tưởng rằng sẽ rơi xuống đất nhưng không ngờ lại đụng phải thứ gì đó mềm mềm, sau lưng lập tức bị một thứ chất d1ch nhờn kỳ quái nào đó dính phải.
Mùi máu tanh nồng nặc cùng với mùi hôi thối quyện vào nhau, xộc thẳng lên mũi cô ấy.
Cô ấy vừa quay lại thì nhìn thấy một cô gái với bàn tay dính đầy máu, trên tay đang cầm một con dao, vẻ mặt phức tạp nhìn cô ấy.