Tiếng nhạc đinh tai nhức óc phất phơ trên mặt biển, ánh đèn sáng chói khiến du thuyền tựa như viên minh châu độc nhất trên mặt biển rộng lớn giữa đêm khuya.
Trên boong tàu náo nhiệt, tất cả mọi người đều khoác lên mình những bộ quần áo lộng lẫy, nhảy múa theo điệu nhạc, tiếng huyên náo cùng tiếng nhạc lấn át hết mọi thứ.
Cho đến khi một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trong buổi vũ hội, tiếng nhạc mới dần nhỏ xuống, âm thanh ồn ào huyên náo cũng dần biến mất.
Người đàn ông đứng bên dưới ánh đèn, cầm mic lên nói: “Xin chào mọi người, tôi là thuyền trưởng của con tàu Noah, thật vinh hạnh khi được gặp mọi người trên con tàu Noah, cùng chúng tôi vượt qua đoạn hành trình này…”
Thuyền trưởng không thao thao bất tuyệt, ông ta chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó để mọi người tiếp tục, còn tỏ vẻ tất cả chi phí trong ngày hôm nay đều do du thuyền chi trả, bọn họ có thể tuỳ ý sử dụng mọi dịch vụ.
Trên du thuyền có rất nhiều thứ phải thu phí, ví dụ như những chai rượu đắt giá, những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm…
Nhưng hôm nay tất cả mọi thứ đều miễn phí.
Thuyền trưởng rời khỏi ánh đèn sân khấu trong tiếng reo hò, ông ta xuống bên dưới trò chuyện cùng những hành khách khác.
“Thuyền trưởng.”
Nhân viên phục vụ ở phía xa gọi thuyền trưởng, thuyền trưởng nói vài câu với người bên cạnh rồi đi về phía nhân viên phục vụ.
“Thuyền trưởng, xảy ra chuyện rồi.” Nhân viên phục vụ hạ giọng, nói bên tai thuyền trưởng: “Con mồi chạy hết cả rồi.”
Thuyền trưởng nheo mắt lại: “Đều chạy hết rồi?”
Nhân viên phục vụ gật gật đầu, có chút sợ hãi, cúi thấp đầu không dám đáp lời.
Cũng may thuyền trưởng không nổi giận, dặn dò anh ta: “Đóng cửa mọi lối đi của du thuyền, bắt bọn họ lại, cũng chỉ còn lại mấy người đó, không thể để bọn họ chạy trốn được. Ngoài ra, đi chuẩn bị phẫu thuật cho những vị khách kia.”
“Rõ.”
***
***
“Răng rắc!”
Cửa kim loại tự động khóa kín, thiếu chút nữa Hứa Hoà Diệp đã đập trúng cửa, bóng đèn trên đỉnh đầu “xẹt xẹt” hai tiếng rồi vụt tắt.
Hứa Hoà Diệp dùng thanh trường kiếm bổ một phát nhưng tiếc là cửa kim loại không chút sứt mẻ, tiếng bước chân phía sau lưng ngày càng gần, cô ấy nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, quay đầu lại nhìn, một vài nhân viên phục vụ mang vẻ mặt dữ tợn đang chạy tới rất nhanh.
Nhân viên phục vụ cười toe toét, để lộ hàm răng sáng bóng: “Quý khách, mời cô quay về cùng chúng tôi.”
“…”
Hứa Hoà Diệp vung một đường kiếm, dùng hành động từ chối lời đề nghị của NPC.
Những NPC này khác hoàn toàn với ban ngày, bọn họ trở nên cực kỳ hung hãn, đối phương bị kiếm của cô ấy chém trúng nhưng cũng chỉ chảy máu.
Hứa Hoà Diệp lao ra khỏi vòng vây của đám NPC, chạy về một hướng khác.
“Dụ San San, ở đây này!”
Từ Thừa Nghiễm đứng trước một cánh cửa, Hứa Hoà Diệp chạy về phía bên đó… Cô ấy cũng không tìm được đường nào khác.
Hứa Hoà Diệp nhanh chóng đi vào bên trong, Từ Thừa Nghiễm đóng cửa lại, xung quanh chìm vào trong bóng tối.
Bên ngoài có tiếng bước chân chạy qua chạy lại liên tục, dường như không phát hiện bọn họ đang trốn ở đây.
Đợi đến khi tiếng động bên ngoài hoàn toàn biến mất, Từ Thừa Nghiễm mới thở phào: “Chỉ có một mình cô thôi à? Những người khác đâu?”
“Không tìm thấy họ.”
Hứa Hoà Diệp cũng bị NPC dùng lý do chọn lễ phục và mặt nạ rồi dẫn vào phòng trưng bày quần áo, NPC đưa cô ấy một ly nước, cô ấy giả vờ uống xuống.
Đến khi cô ấy làm bộ mất sức, NPC lập tức lộ diện ra mạo thật của mình, cô ấy trốn tới trốn lui trong phòng trưng bày quần áo sau đó bị một đám NPC đuổi giết.
“Đám NPC này không giống với nhóm ban ngày.” Hứa Hoà Diệp nói: “Toàn là những khuôn mặt xa lạ, thực lực cũng khác biệt.”
“Vậy sao? Tôi không để ý.”
Hứa Hoà Diệp đột nhiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay: “Từ Thừa Nghiễm, cậu tìm được mảnh bản đồ cuối cùng chưa?”
“Vẫn chưa, cô thì sao?”
“… Tôi cũng chưa.” Hứa Hoà Diệp đột nhiên vươn tay, đâm thanh trường kiếm về phía Từ Thừa Nghiễm.
Hứa Hoà Diệp có thể cảm nhận được mình đang đâm vào không khí, bên tai có gió thổi qua, hơi thở lạnh như băng từ phía sau đánh úp lại.
***
***
Tề Diệu lảo đảo men theo cầu thang để leo lên lầu ba, Kim Văn Vũ đi theo sau lưng cô ấy.
Phía sau bọn họ còn có vài tên nhân viên phục vụ đang không nhanh không chậm đuổi theo, dường như chúng không hề lo lắng chuyện bọn họ sẽ chạy trốn.
Tề Diệu thử mở cửa phòng ra, nhưng tất cả đều đã bị khoá kín, hoàn toàn không thể mở ra được.
Cô ấy nhanh chóng chạy về hướng bên kia, bên đó có một lối đi an toàn.
Song, khi cô ấy chạy đến lối đi an toàn thì lại phát hiện cánh cửa cũng đã bị khoá cứng.
Kim Văn Vũ đi đến trước mặt cô ấy, trực tiếp hỏi: “Cô có đạo cụ mở khoá không?”
“Không được, mấy cánh cửa này dù có dùng đạo cụ cũng không mở được.” Tề Diệu đã từng thử, căn bản không thể mở được những cánh cửa này.
Kim Văn Vũ quay đầu nhìn đám nhân viên phục vụ đang đi tới, bây giờ bọn họ đang bị chắn ở chỗ này… Kim Văn Vũ quét mắt về phía Tề Diệu bên cạnh.
Dường như Tề Diệu phát giác ra được ánh mắt của anh ta, cô ấy quyết đoán cách xa anh ta một chút.
Kim Văn Vũ: “Kỹ năng thiên phú của tôi là đóng băng, cô có thể làm gì?”
“Tôi cũng không thể cứu được anh.”
“Một mình cô có thể đối phó với bọn họ à? Tốt nhất bây giờ chúng ta nên liên thủ.” Kim Văn Vũ nói: “Tôi vẫn còn đạo cụ có thể sử dụng được.”
Đám nhân viên phục vụ ngày càng tới gần.
Tề Diệu không đáp lại Kim Văn Vũ, cô ấy nhìn chằm chằm đám nhân viên phục vụ, đo khoảng cách giữa bọn chúng.
Nhưng bọn chúng đi sát gần nhau, đến mức gần như không có khoảng cách.
Tề Diệu chỉ có thể chờ bọn chúng đến gần thêm chút nữa, lấy ra vài đạo cụ còn sót lại, nắm chặt trong tay, chuẩn bị tạo cơ hội cho mình.
Cô ấy còn phải đề phòng Kim Văn Vũ phá hoại…
Sao cô ấy lại xui xẻo như vậy chứ!
Bị thằng ngốc Kim Văn Vũ này uy hiếp!
Kim Văn Vũ thấy Tề Diệu hoàn toàn không để ý đến mình thì đáy mắt lóe lên một tia hung ác.
“Quý khách, xin hãy quay về cùng chúng tôi.” Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, còn rất lễ phép nói.
Tề Diệu với Kim Văn Vũ đều không lên tiếng, hành lang yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Nhưng vào lúc này, Kim Văn Vũ đột nhiên giơ tay ra, vung một nắm bột phấn về phía Tề Diệu.
Tuy Tề Diệu đã đề phòng anh ta nhưng cô ấy cũng không ngờ anh ta sẽ vung bột phấn. Trong không gian chật hẹp, cô ấy căn bản không thể tránh được hết đống bột phấn đó.
Bột phấn rơi lên người nhưng Tề Diệu không cảm thấy có gì bất thường, thậm chí cô ấy còn cảm thấy bột phấn kia có chút thơm.
Nhưng cô ấy biết, cái loại người ngu ngốc như Kim Văn Vũ sẽ không vô duyên vô cớ vung hương liệu lên người cô ấy.
Vì vậy Tề Diệu vốn đang nhắm vào nhân viên phục vụ đột ngột chuyển hướng về phía Kim Văn Vũ, phát động kỹ năng thiên phú: “Định!”
Tề Diệu đánh về phía Kim Văn Vũ, rút đao ra chém lên người Kim Văn Vũ, đôi mắt đỏ ngầu gào thét: “Cái thứ ngu ngục! Muốn chết thì cùng chết!!”
Chỉ trong năm giây, Kim Văn Vũ đã bị Tề Diệu chém mấy lần.
Thế nhưng đám nhân viên phục vụ không cho Tề Diệu thêm thời gian, bọn chúng như ngửi được thứ mùi kích thích gì đó, đồng loạt bổ nhào về phía trước.
***
***
Trên hành lang tối tăm u ám, Ngân Tô không nhanh không chậm tiến về phía trước, cô cũng không mở được những cánh cửa này ra, dù có dùng đạo cụ hay ống thép trong tay cô thì cũng đều không thể phá được những cánh cửa này.
Xem ra khi trò chơi muốn người chơi phải chết thì sẽ có rất nhiều cách.
Đó không phải thứ sức mạnh mà người chơi có thể chống lại được
Ngân Tô đi về phía trước, cô ngửi thấy mùi máu tươi, xuyên qua bóng tối, cô trông thấy vài cỗ thi thể đang nằm trong vũng máu.
Tề Diệu bị một cỗ thi thể đè lên, chỉ lộ ra đúng cái đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, ánh sáng trong mắt đã tắt.
Ngân Tô rũ mắt lặng lẽ nhìn cô ấy, có lẽ kết cục của tất cả người chơi đều sẽ như thế này, bất kể là hiện tại hay tương lai.