Từ Thừa Nghiễm bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn, đạo cụ đang dần hết hiệu lực.
Nhưng thuyền trưởng vẫn chưa có ý định kết thúc cuộc phẫu thuật.
“Rầm!”
Khe cửa đã nứt một vết lớn bằng bàn tay, có quái vật thò tay vào, cũng có quái vật áp đầu lên khe cửa, cố gắng chui vào.
Nhưng vào lúc này, Hứa Hoà Diệp còn phát hiện những cánh tay cháy đen đang vươn lên từ mặt đất…
“Là đám quái vật ở khoang chứa hàng!”
Hứa Hoà Diệp nhân cơ hội quái vật vẫn chưa ra khỏi mặt đất, vung kiếm chặt được một đôi tay đang vươn lên.
Nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì hết, khắp phòng chỗ nào cũng chằng chịt những bàn tay đang vươn lên từ mặt đất, trông vô cùng giống cảnh tượng xuất hiện ở trong manga kinh dị.
Hứa Hoà Diệp mặc kệ cửa chính, cô ấy xoay người chạy về phía bàn giải phẫu, giải quyết những con quái vật đang bò ra.
Những con quái vật vẫn chưa bò được ra ngoài có vẻ rất dễ đối phó, trường kiếm của Hứa Hoà Diệp vô cùng sắc bén.
Nhưng sau khi chúng bò ra thành công, Hứa Hoà Diệp phải cố hết sức mới có thể đối phó với chúng.
Thường Tư Khê không thể bị phân tâm, lúc này Từ Thừa Nghiễm đang vô cùng đau đớn cũng không rảnh để quan tâm đến những thứ khác.
Ngân Tô rút ống thép ra, tóc đằng sau cũng bắt đầu mọc dài ra. Khi đám quái vật nhào tới, tóc đằng sau cô lập tức bắn ra, xuyên qua cơ thể quái vật, treo quái vật lên giữa không trung rồi tàn nhẫn quăng mạnh xuống.
Vô số chùm tóc giương nanh múa vuốt phía sau Ngân Tô đang mọc dài ra, chúng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xâu lũ quái vật thành một chuỗi.
Năng lực của đám quái vật ở khoang chứa hàng dường như không hề có tác dụng gì đối với quái vật tóc, tóc trong phòng vẫn vung vẩy tuỳ ý, chúng bay lên giữa không trung, kéo theo rất nhiều thi thể quái vật.
Hứa Hoà Diệp: “…”
Hứa Hoà Diệp cũng không nghĩ tới quái vật tóc mà cô ấy cho rằng đó là kỹ năng thiên phú hoặc đạo cụ gì đó của Ngân Tô.
Chỉ là hình tượng này có chút…
Đương nhiên Hứa Hoà Diệp cũng không có thời gian suy đi nghĩ lại, tuy những chùm tóc này cản lại gần hết những đón đánh của đám quái vật nhưng vẫn có vài con cá lọt lưới.
“Rầm!”
Cửa phòng hoàn toàn bị phá huỷ, đám quái vật bên ngoài tràn vào, gian phòng vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội.
Ngân Tô cũng không hề nhàn rỗi, cô đi vào bên trong lũ quái vật rồi bắt đầu tấn công.
“Đã xong chưa?” Cô hỏi thuyền trưởng.
“Rồi… Xong rồi… Tôi xong rồi.” Thuyền trưởng đặt dụng cụ trên tay xuống, ông ta đã làm xong việc mình cần phải làm.
Mấy lọn tóc bay xung quanh Thường Tư Khê, ngăn cản đám quái vật đó đến gần cô ta, sắc mặt của cô ta tái nhợt, miễn cưỡng nói ra vài chữ: “Tôi vẫn cần một chút thời gian.”
Ngân Tô nắm lấy cổ áo của thuyền trưởng, hung thần ác sát hỏi: “Lối ra ở đâu?”
Rõ ràng thuyền trưởng cũng sợ lũ quái vật kia, ông ta không hề nghĩ ngợi, chỉ vào một bức tường bên cạnh: “Thang máy… Bên kia có thang máy.”
“Xong rồi.” Giọng nói của Thường Tư Khê gần như truyền tới cùng lúc đó.
Từ Thừa Nghiễm gần như đau đến chết lặng, mặc dù cậu ta cảm thấy rất khó chịu nhưng trái tim kia thực sự đang hoạt động…
Từ Thừa Nghiễm uống liên tục vài ống thuốc, tuy không có tác dụng gì quá lớn nhưng có một chút còn hơn không.
“Đi mau!”
Hứa Hoà Diệp để Thường Tư Khê đi trước, sau đó kéo Từ Thừa Nghiễm đang trên bàn phẫu thuật xuống, chạy về một hướng.
Ở bên kia, Ngân Tô đã đứng ngay cạnh tường, thuyền trưởng đang điền mật khẩu, ông ta run rẩy mãi vẫn không ấn xong.
Thuyền trưởng nhập xong con số cuối cùng, vách tường hai bên tách ra, để lộ thang máy ở phía sau.
Nhóm người chơi nhanh chóng tiến vào trong thang máy.
Ngân Tô tiến vào cuối cùng, quái vật tóc sau lưng cô nhanh chóng rút lui, mất đi sự ngăn cản của quái vật tóc, hai tốp quái vật nhanh chóng đánh về phía bọn họ.
Ngân Tô đứng ngay cửa, bình tĩnh đè nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
“Rầm!”
Cửa thang máy đóng lại, ngăn chặn bọn quái vật mặt mũi dữ tợn.
***
***
Từ Thừa Nghiễm dựa ra sau, không dám đưa tay lên che ngực, nhưng lúc này cậu ta bắt đầu cảm thấy khó thở, nhịp tim đang dần mất khống chế.
Hứa Hoà Diệp nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu ta, hỏi: “Không sao chứ?”
Từ Thừa Nghiễm phất phất tay, tỏ vẻ mình vẫn có thể chịu được.
Từ Thừa Nghiễm nhìn về phía Ngân Tô, giọng điệu có chút bối rối, thắc mắc: “Sao cô lại giúp chúng tôi?”
Trong trò chơi, chuyện may mắn nhất đối với người chơi chính là có người tình nguyện cứu mình.
“Bởi vì tôi là người tốt.” Ngân Tô nói xong, nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng: “Hơn nữa, chưa chắc mấy người đã có thể sống sót ra ngoài. Đương nhiên, tôi hy vọng mấy người có thể sống lâu một chút.”
Từ Thừa Nghiễm: “…”
Cô có muốn nghe thử cô đang nói gì hay không?
Cô cứu cậu ta chỉ là vì hy vọng cậu ta có thể sống lâu thêm một chút, chứ không phải bởi vì cậu ta có thể qua ải.
Từ Thừa Nghiễm cảm giác miệng vết thương ngày càng đau.
“Tính cả bọn quỷ nước thì phó bản này có tổng cộng ba loại quái vật khác nhau.” Hứa Hoà Diệp quay về việc chính.
Ngân Tô đột nhiên nói: “Cô quên còn có cả hành khách với nhân viên phục vụ à?”
Hứa Hoà Diệp: “…”
Phó bản tử vong thật sự rất hào phóng với người chơi…
Hứa Hoà Diệp liếc mắt nhìn một góc trong thang máy, thuyền trưởng bị tóc quấn thành con nhộng, miệng và lỗ mũi đều bị nhét đầy tóc.
“Không giết ông ta à?”
“Ông ta vẫn còn hữu dụng.” Ngân Tô nói: “Mọi người có bao nhiêu mảnh bản đồ rồi?”
“Thường Tư Khê có bốn mảnh, tôi với Từ Thừa Nghiễm chỉ có ba mảnh.” Giọng Hứa Hoà Diệp trầm xuống: “Tối hôm qua bọn tôi đi đánh quỷ nước nhưng không rớt mảnh bản đồ.”
Ngân Tô thương tiếc nói: “Vậy mọi người không còn nhiều thời gian đâu.”
Đương nhiên Hứa Hoà Diệp biết rõ, nhưng cho dù bọn họ có lấy được mảnh bản đồ thứ tư thì cũng chưa chắc bọn họ đã có thể qua được ải.
“Lâm tiểu thư thì sao? Cô gom đủ rồi sao?”
“Không có, vẫn còn thiếu một cái.”
“…” Ngay cả cô mà vẫn còn thiếu một cái.
Thời gian thang máy đi xuống dưới cũng không quá lâu, rất nhanh đã đến nơi.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài yên tĩnh nhưng có thể thấy ánh đèn đang lóe lên ở bên ngoài.
Chỗ này rất gần với boong tàu.
Mọi người cẩn thận ra khỏi thang máy, cửa lối đi phía trước đang mở, có thể đi ra ngoài.
Bên ngoài gió êm sóng lặng, không xuất hiện gió bão.
Quỷ nước xuất hiện kèm theo gió lốc, nếu như không có gió lốc, bọn chúng sẽ không xuất hiện…
Không xuất hiện thì sẽ không thể lấy được mảnh bản đồ thứ tư.
Tại sao không thể sử dụng chung một mảnh bản đồ?
Sau khi lấy được ba mảnh bản đồ, bọn họ đã ghép chúng lại và đối chiếu lẫn nhau, sau đó phát hiện bản đồ của bọn họ khác nhau.
Một mảnh bản đồ không thể để nhiều người cùng sử dụng được.
“Mọi người có thể tạo ra một cơn gió lốc nhân tạo nha.” Ngân Tô cho bọn họ một lời khuyên: “Không có đạo cụ nào giống vậy sao?”
Chỉ cần điều kiện gió lốc này xuất hiện, quái vật cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng Từ Thừa Nghiễm và Hứa Hoà Diệp đều lắc đầu.
Bọn họ đã dùng hết rất nhiều đạo cụ, bằng không thì đã không thể sống sót tới tận bây giờ.
Đạo cụ còn dư lại đều không phù hợp, càng không có đạo cụ nào có thể tạo ra gió bão…
“…”
Ngân Tô suy nghĩ một chút: “Trên du thuyền này vẫn còn một quỷ nước nhỏ, mọi người có thể đi tìm, biết đâu trên người nó có thứ mà mọi người cần.”
Một con quái vật nhỏ không biến mất theo cơn bão mà ở lại đi tìm gấu bông, có lẽ là một quả trứng Phục sinh được ẩn giấu.
“Đương nhiên, tôi chỉ nói là có thể, nó có còn ở đây hay không, hoặc có mang theo mảnh bản đồ nào hay không thì tôi cũng không chắc chắn, mọi người phải tự mình phán đoán.”
Hứa Hoà Diệp gật đầu: “Cảm ơn.”
Ngân Tô dẫn thuyền trưởng đi về phía cửa ra: “Du thuyền sẽ nổ tung vào lúc 23 giờ 30 phút, có lẽ mọi người có thể vượt qua được, chúc mọi người may mắn.”