Hai lần trước đều không có ai đáp lại, cho đến khi gõ năm sáu lần mới có một giọng nói khàn khàn khó nghe từ trong nhà truyền ra, cảnh giác thăm dò:
“Ai đó?”
“Hàng xóm tầng dưới của anh, nhà anh đang rò nước, mau mở cửa!”
“Rò nước? Không phải nhà tôi, nhà tôi không rò nước…” Giọng nói trong nhà dần lớn hơn: “Cô muốn lừa tôi mở cửa đúng không? Cô muốn hại tôi!! Cô cũng muốn hại tôi!! Đám ma quỷ các người, ma quỷ!! Cút! Cút hết cho tôi! A… Cút ra! Mau cút ra!!”
Giọng nói bên trong cách xa cửa nhà nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thét của anh ta.
Diêu Dao nuốt nước bọt, run lẩy bẩy lên tiếng: “Cô xem, tôi đã nói anh ta điên rồi mà.”
Ngân Tô: “…”
Giao lưu hữu nghị lịch sự không được thì chỉ có thể lựa chọn phương án B thôi.
Ngân Tô lấy một chiếc chìa khóa vạn năng ra mở cửa.
Cửa nhà mở ra, một mùi hương khó ngửi hòa lẫn với mùi khai của nước tiểu xộc thẳng lên mũi.
“Ọe ——”
Mùi đó thực sự quá nồng, Diêu Dao không nhịn được, che miệng nôn khan tại chỗ.
Ngân Tô nín thở, nhìn vào bên trong.
Trong phòng rất tối, tất cả cửa sổ đều bị bịt kín. Trên ghế sofa và bàn trà trong phòng khách chất đầy đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, sàn nhà cũng vô cùng bừa bãi, không khác gì đống rác.
Người đàn ông ôm lấy bản thân, ngồi xổm trong góc, miệng lẩm bẩm: “Không ai làm hại được tôi, chỉ cần không mở cửa thì sẽ không sao, không mở cửa thì sẽ không sao… Tôi sẽ không sao đâu, tôi không ra ngoài, không sao đâu.”
Ngân Tô đi vào trong, Diêu Dao do dự một chút, hình như hành lang u ám cũng không an toàn nên cuối cùng cô ấy đi vào trong theo Ngân Tô.
Căn nhà này có ba phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách chất đầy các thứ đồ linh tinh, mấy phòng ngủ còn lại cũng không đỡ hơn chút.
Ngay cả nhà vệ sinh với phòng bếp cũng chất đầy rác thải, hoàn toàn không thể đi vào.
Ngân Tô nhìn thấy một bức ảnh cưới treo trên tường phòng khách, kính của khung ảnh cưới đã vỡ, bên trên còn dính máu.
Bên cạnh thì treo một số khung ảnh nhỏ, đa số là ảnh chụp chung của nam nữ chủ nhân, cũng có ảnh chụp chung của nữ chủ nhân và mẹ chồng.
Ánh mắt Ngân Tô lướt qua những bức ảnh đó, trong đó có mấy bức ảnh là chàng trai mặc áo blouse nhận cờ thi đua do người khác trao tặng.
Ngân Tô đi về phía người đàn ông.
Dường như người đàn ông không phát hiện có người đi vào, anh ta vùi đầu vào đầu gối, lâu lâu lại lẩm bẩm: “Không được mở cửa, không mở cửa là không sao, không được mở cửa, không được mở cửa…”
“Tại sao không được mở cửa?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến giọng người đàn ông đột nhiên biến mất.
Anh ta cứng nhắc ngẩng đầu, cổ vang lên tiếng răng rắc, giống như máy móc gỉ sét rất lâu không được tra dầu.
Gương mặt gầy còm cứ như bị yêu quái hút hết tinh khí, xương quai xanh dưới cổ nhô lên cao, cứ như một bộ xương, chỉ còn lại một tấm da bọc lấy.
Đôi mắt đục ngầu của chàng trai nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt dùng sức trừng lớn có tầng tầng lớp lớp bóng đen bao phủ, anh ta lạnh lùng chất vấn: “Cô là ai? Sao cô lại vào đây?”
“Tôi là thần.”
“Thần…” Chàng trai đột nhiên kích động, gào thét với cô: “Cô cũng cảm thấy tôi bị tâm thần? Mấy người mới bị tâm thần!! Tôi không có bệnh! Tôi không có bệnh…”
Chàng trai quay đầu tới lui, Ngân Tô còn lo lắng anh ta sẽ quay gãy cổ mình.
“Được được được, tôi có bệnh.”
“Cô có bệnh, đúng, cô có bệnh…” Chàng trai giống như người máy không linh hoạt, quay đầu tới lui, miệng thì lặp đi lặp lại câu nói này, nhưng đã không còn kích động như lúc nãy.
Ngân Tô miễn cưỡng đồng ý: “Thế anh điều trị giúp tôi, xem thử tôi còn có thể cứu không.”
“Cứu… Hết cứu rồi. Khà khà, mấy người đều hết cứu rồi…” Trên mặt người đàn ông xuất hiện nụ cười kì dị.
Mặt Ngân Tô không đổi sắc: “Bọn họ đều nói y thuật của anh vô cùng tuyệt vời, có thể cứu được.”
Cổ chàng trai lại răng rắc hai tiếng, nụ cười kì dị trên mặt biến mất, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Gương mặt gầy còm hơi co rút, dường như người đàn ông bị lời nói của Ngân Tô kích thích, lẩm bẩm mấy câu gì đó.
Tiếc là anh ta cứ nói ậm ờ, Ngân Tô hoàn toàn không nghe rõ.
Ánh mắt chàng trai liếc từ trên người Ngân Tô tới Diêu Dao ở phía sau, tiếng lẩm bẩm lớn dần: “Bên trong mấy người có ma quỷ… Nó ở bên trong mấy người… Là cô, là cô!! Chính là cô!!”
Chàng trai đột nhiên lại điên cuồng, la hét xông về phía Diêu Dao.
Diêu Dao bị dọa kinh hô một tiếng, muốn chạy ra ngoài nhưng lại vấp phải thứ đồ linh tinh trong nhà, ngã vào trong đống rác.
Mắt thấy chàng trai sắp bổ nhào qua, cơ thể anh ta lại bị cố định tại chỗ, giây tiếp theo liền bị lôi ra, ngã trở về trong góc.
Tim Diêu Dao đập xém chút đã nhảy ra ngoài, cô ấy không dám ở lại trong đây nữa, nói với Ngân Tô: “Tôi… Tôi ra ngoài đợi cô.”
Nói xong bèn vội vã chạy ra ngoài, còn đóng cửa lại nữa.
“Cô ta là ma quỷ… Cô ta là ma quỷ… Giết cô ta, giết cô ta…” Chàng trai định bò dậy đuổi theo Diêu Dao.
Nhưng Ngân Tô đã đẩy anh ta xuống đất lần nữa, cơ thể gầy còm trơ xương có thể có khỏe tới đâu, không cần dùng sức cũng có thể dễ dàng khống chế anh ta.
“Tại sao anh nói cô ấy là ma quỷ?”
Chàng trai không đứng lên được, lại co mình vào trong góc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ma quỷ, ma quỷ… Đều là ma quỷ, cô cũng là ma quỷ.
Không được ra ngoài… Không được ra ngoài, trời tối không được ra ngoài.
A… Ở đó! Đánh chết nó!! Ma quỷ, ma quỷ đến rồi!!”
Chàng trai ôm đầu la hét, nói năng lộn xộn, lúc thì nói cô là ma quỷ, lúc thì nói Diêu Dao là ma quỷ, lúc lại nói anh ta cũng là ma quỷ.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô dùng kĩ năng quét căn phòng một lượt.
Trong đống rác đều là rác, không có thứ gì có thể dùng.
Nhưng trong phòng ngủ chính, Ngân Tô phát hiện một bình hoa, trong bình hoa có một cành hoa sen đã khô héo.
【Big versicolor ·?】
Hoa sen bị đánh dấu hỏi chấm.
Big versicolor thuộc loại hoa sen, dấu hỏi chấm đằng sau thì không biết là cái gì nữa.
Cô nhớ là cái hồ trong khu chung cư trồng hoa sen.
Hoa sen này…
Trừ cành hoa sen khô héo này thì không phát hiện thứ gì khác hữu dụng.
Ngân Tô cầm hoa khô ra ngoài, chuẩn bị hỏi chàng trai hoa này có phải được hái từ trong hồ không.
Ai ngờ vừa ra ngoài, chàng trai nhìn thấy hoa sen trong tay cô thì bắt đầu phát điên, chạy lung tung khắp phòng, còn dùng rác tấn công cô.
Đợi Ngân Tô làm cho anh ta yên tĩnh lại, đôi mắt anh ta đảo một cái, trực tiếp bất tỉnh.
Ngân Tô: “…”
***
***
Ngân Tô đi ra khỏi 1102, đóng cửa lại.
Không nhìn thấy Diêu Dao trên hành lang, cũng không thấy tung tích người phụ nữ ngồi dưới đất nhà bên cạnh.
Ngân Tô xuống tầng, nhìn thấy Diêu Dao đi tới đi lui bên ngoài tòa nhà, rõ ràng là đang bất an.
“Trong hành lang đáng sợ quá nên tôi đi xuống dưới.” Diêu Dao vừa thấy cô thì lập tức nghênh đón, chủ động giải thích: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Ngân Tô lắc đầu, hỏi cô ấy: “Tại sao cư dân trong khu chung cư đều ngủ sớm như vậy?”
“Sớm sao?” Vẻ mặt Diêu Dao ngỡ ngàng: “Trước đây… Hơn chín giờ tối bên dưới vẫn rất náo nhiệt, sáng sớm vẫn còn rất nhiều gia đình sáng đèn. Kể ra thì tối qua… Hình như rất yên tĩnh.”
Cái giá của việc Diêu Dao vẫn còn nhận thức đúng đắn chính là —— Không biết chuyện đã xảy ra trong khu chung cư vào khoảng thời gian cô ấy không sống ở đây.
Tên bị tâm thần ở phòng 1102 nói không được ra ngoài, trời tối không được ra ngoài…