Nhà cửa ở khu chung cư này cách âm rất kém, Ngân Tô thường nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết từ bên ngoài truyền vào.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rượt đuổi ở bên dưới.
Rõ ràng đêm nay có rất nhiều quái vật hành động, cống hiến sức mình vì sự lớn mạnh của bộ tộc.
Mà những tiếng kêu thảm thiết này cũng chứng minh rằng còn rất nhiều cư dân bên trong chung cư chưa bị quái vật lây nhiễm.
Ngân Tô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khắp cả khu chung cư không có mấy cái đèn, mà mấy cái đèn đó còn chớp nháy liên tục.
Cũng giống như tối qua…
Nhưng lại có chút không giống…
Tối hôm qua không nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết này, cũng không nghe thấy tiếng truy đuổi hay chạy trốn.
Đây là lý do vì sao không được ra ngoài khi trời tối?
Bên ngoài có quái vật.
“A a a a ——”
Trên ban công đối diện tòa nhà cô đang ở có hai bóng người.
Một người là đàn ông, anh ta đang bị đè lên trên ban công, nửa người treo ngược ra bên ngoài.
Mà người đang nắm lấy người đàn ông đó là một người phụ nữ, cô ta ngửa đầu, há miệng, xúc tu phóng ra từ miệng cô ta, hướng về phía miệng của người đàn ông đang la hét.
Khiến tiếng kêu thảm thiết làm người khác khó chịu biến mất.
Người đàn ông bị người phụ nữ lạnh lùng đẩy xuống lầu.
Ngân Tô nhìn người đàn ông rơi xuống hàng cây ở dưới lầu nhưng một lát sau, lại có một người từ bên trong hàng cây đi ra.
Tay chân của anh ta không được cân đối, đi đi lại lại có vẻ cứng ngắc, sau khi ra ngoài, anh ta nhìn hai bên một chút, rồi rời đi theo một hướng.
Anh ta càng chạy càng nhanh, động tác cũng ngày càng uyển chuyển, cuối cùng hoàn toàn không nhìn ra chút dị thường nào.
Người phụ nữ ở ban công đối diện không rời đi, ngược lại, cô ta nhìn về phía Ngân Tô.
Khoảng cách giữa hai ban công không xa cũng không gần, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của nhau nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt và biểu cảm của đối phương.
Ngân Tô lục lọi đống hàng phế phẩm của mình, cúi đầu mân mê một lát, sau đó giơ một tấm bảng đèn led đủ màu sắc lên.
—— Cách xa như vậy sao mà thấy rõ được? Có bản lĩnh thì tới tìm ta đi! Chờ mi đấy nhé~
Người phụ nữ: “…”
Có lẽ cô ta chưa từng thấy người nào phách lối như vậy, nên cô ta đứng đờ như cọc gỗ ở đó khoảng một phút đồng hồ, cuối cùng quay người đi vào bên trong, biến mất khỏi tầm mắt của Ngân Tô.
***
***
Khi phó bản này mới bắt đầu, độ nguy hiểm còn rất thấp, đến tận tối hôm trước cũng chỉ có NPC tự giết hại lẫn nhau.
Người chơi cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể.
Bọn họ vốn tưởng vấn đề mà họ cần phải đối mặt là sự biến đổi tính cách của những NPC ở chung cư.
Ai mà ngờ tối nay mới phát hiện nguy hiểm thật sự là những quái vật phóng ra thịt viên.
Một khi bị những quái vật này bắt giữ, chỉ cần chưa tới nửa phút, họ sẽ bị đồng hóa, trở thành quái vật phóng ra thịt viên tiếp theo.
“Má… Đó là thứ gì vậy?”
Trong tòa nhà số 42, một vài người chơi đang trốn trong một căn phòng không bật đèn, có người đứng canh ngay cửa ra vào, có người đứng bên cửa sổ quan sát.
Người vừa nói chuyện là người đứng quan sát bên cửa sổ.
Những con quái vật đó sẽ bị ánh sáng thu hút, lúc ban đầu bọn họ không biết, thiếu chút nữa là ăn trái đắng.
Nhưng mọi người cũng kịp phản ứng, buổi tối cư dân trong khu chung cư không bật đèn, chắc chắn là do họ biết rõ những quái vật này sẽ bị ánh đèn thu hút.
Mà bên trong những căn phòng này tạm thời an toàn, chỉ cần không mở cửa, quái vật sẽ bị hạn chế, không thể đi vào.
Ai mà ngờ anh ta lại trông thấy một bảng đèn led đủ màu sắc đột nhiên xuất hiện trên ban công đối diện.
“Gì thế?”
Người chơi đang quan sát nuốt một ngụm nước bọt: “Mọi người tự nhìn đi, bên kia có một tên điên.”
Mọi người: “???”
Ngoại trừ người chơi đang canh cửa, những người chơi khác đều đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ở trong khu chung cư không có nổi một ánh đèn, bảng đèn led đủ màu sắc kia thực sự rất bắt mắt, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy được.
“Cách xa như vậy sao mà thấy rõ được? Có bản lĩnh thì tới tìm ta đi! Chờ mi đấy nhé…” Có người đọc chữ trên bảng đèn: “Đây là người chơi à?”
“Người đó không biết quái vật sẽ bị ánh đèn thu hút sao?”
“…Tôi cảm thấy mấy lời của người đó là đang nói với quái vật.” Một người chơi nhỏ giọng nói.
“…”
Mọi người dùng ánh mắt “điên rồi” nhìn bảng đèn led bên kia, vì quá tối nên chỉ có thể nhìn thấy thứ đang cầm bảng đèn led đúng là một con người.
***
***
Ngân Tô thấy quái vật rời đi, vốn định cất bảng đèn vào, ai ngờ bên kia lại xuất hiện một hàng chữ trên không trung.
[Ánh đèn sẽ thu hút quái vật, mau cất vào đi!!]
Một dòng chữ màu đỏ xuất hiện giữa không trung, không biết nó xuất hiện từ nơi nào.
Tất nhiên đối phương chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở nhưng cũng không muốn làm lộ vị trí của mình.
Ngân Tô lễ phép đáp lại:
[Không sao đâu, quái vật đáng yêu lắm. Rất hoan nghênh những người bạn hàng xóm đáng yêu đến thăm tôi.]
Một chủ hộ văn minh sẽ không phân biệt đối xử với hàng xóm dù thuộc bất kỳ chủng loài nào —— Điểm tích lũy đưa tới cửa, sao lại không muốn?
[???] Hàng xóm đáng yêu? Đáng yêu chỗ nào?
Mấy dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện giữa không trung, một lúc lâu sau cũng không biến mất.
Một lúc sau, đối phương lại đưa ra mấy chữ:
[Cô không sao chứ?]
[Không có vấn đề gì, tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.]
[…]
[Cứu mạng!! Những con quái vật này sẽ nhả ra đống thịt viên kinh tởm, sau đó đồng hóa chúng ta, tạm thời bọn tôi đang hợp tác. Bây giờ tôi đang bị chặn lại, mọi người có biết nhược điểm của bọn chúng là gì không?]
Nhưng vào lúc này, một nhóm khác với chữ màu xanh lá gia nhập.
Ngân Tô bình tĩnh cầm bảng đèn:
[Đánh chết là được.]
Rõ ràng chữ màu xanh lá có chút phát điên:
[Đánh không chết a a a a!!]
[Tôi cảm thấy nhược điểm của bọn chúng là xúc tu.] Màu đỏ đưa ra một tin tức hữu dụng.
Sau màu đỏ lại xuất hiện mấy chữ màu vàng.
[Xúc tu.]
[Thứ đồ chơi đó nhanh như vậy, tôi chém không trúng! Vất vả lắm mới chém được, vậy mà nó còn có thể tái sinh, đó là nhược điểm sao? Các đại lão à, đừng làm vậy với tôi mà!!]
Ngân Tô tiếp tục giơ bảng đèn:
[Vậy anh di chuyển nhanh lên, chém thêm nhiều lần nữa thử xem.]
[…]
[…]
[…]
Đó là vấn đề nhanh hay không nhanh sao?
Nếu anh ta nhanh như vậy thì không cần ở đây cầu cứu rồi!!
Ngân Tô cảm thấy bảng đèn của mình dùng không tiện lắm, trực tiếp hỏi đám bọn họ:
[Mọi người dùng đạo cụ gì vậy?]
[…]
[…]
[…]
Người chơi dùng chữ màu đỏ đáp lại Ngân Tô:
[Tôi dùng bút tráng ảnh, có rất nhiều đạo cụ như vậy, tuy tên không giống nhau, nhưng công dụng thì không khác nhau mấy.]
Vấn đề này không khó trả lời, đối với rất nhiều người chơi mà nói, nó chỉ là một đạo cụ vô dụng.
Nhưng đạo cụ khác nhau có những hạn chế khác nhau về phạm vi, nội dung và số lần chiếu.
Những người chơi có thể chiếu chữ có lẽ đều đang ở mấy tòa nhà gần nhau.
***
***
Những dòng chữ lóe lên trên không trung vào đêm tối rất dễ khiến người khác chú ý, muốn người ta bỏ qua cũng khó.
Hiển nhiên, những người chơi có được loại đạo cụ có thể chiếu hình lên không trung cũng không ít.
Hơn nữa khi chiếu chữ lên không trung sẽ không làm lộ vị trí của mình.
Những người chơi không tham gia ngơ ngác nhìn một group nói chuyện giữa không trung, tin nhắn cứ thế nối tiếp nhau… Loại đạo cụ rác rưởi này là để dùng như vậy sao?
Sao bây giờ bọn họ lại trò chuyện với nhau rồi!!
Có không ít người chơi trông thấy những hàng chữ này.
Phần lớn người chơi đều ngơ ngác như nhau.
Chỉ là…
Những người chơi chiếu chữ lên không trung kia rất an toàn nhưng Ngân Tô thì chưa chắc đã an toàn.
Không ít người chơi đang quan sát ban công chỗ Ngân Tô, muốn nhìn xem có quái vật hay không… Hoặc có người chơi không có ý tốt nào tìm đến cửa hay không.