Con quái vật ngã xuống đất, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Trong đại sảnh chỉ còn lại duy nhất một con quái vật đang đứng, trên người nó dính đầy máu, có máu của nó, cũng có máu của những con quái vật khác.
Một cánh tay của quái vật đã bị kéo đứt, lúc này vẫn còn đang chảy máu ồ ạt.
Con quái vật dữ tợn nhìn Ngân Tô: “Tôi… Có thể đi ra ngoài được chưa?”
Ngân Tô mỉm cười: “Đương nhiên.”
Cô bước trên sàn nhà dính đầy máu, đi tới cửa, tự mình mở cửa rồi đưa tay ra dấu mời.
Con quái vật lập tức lao ra ngoài.
Nhưng mà nó còn chưa chạy được hai mét đã thấy sau lưng lạnh lẽo, cả cơ thể bị xuyên thủng rồi ngã uỵch xuống đất.
Quái vật nhìn người đang đi từ trong cửa ra, cánh môi mấp máy: “Cô… Nói dối…”
Cô gái cúi người, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại coi là ta nói dối mi được? Ta nói là chỉ có một người được bước ra khỏi cánh cửa này mà, sao mi có thể quên mất ta được chứ?”
Quái vật: “…”
Sự oán độc trong mắt quái vật bắt đầu mờ dần.
Ngân Tô ngừng cười, đứng thẳng người lên, nhìn về phía những người chơi đứng ở ngoài đang nhích ra xa.
Ngân Tô nhếch miệng, không khách khí lên tiếng: “Mấy người còn có tâm trạng ở đây xem kịch à? Đồ ăn đã lấy đủ chưa? Hay là mấy người cũng muốn vào trong thử cảm giác tự do đánh lộn vui vẻ thế nào?”
Nhóm người chơi: “!!!”
Cô ta sẽ không định khống chế bọn họ đấy chứ!!
Nhóm người chơi sợ hãi lần lượt quay người bỏ chạy, ngay cả La Thụy Viễn cũng vội vàng rời khỏi tòa nhà số 44.
Người chơi này… Còn điên rồ hơn cả tưởng tượng của bọn họ.
Ngân Tô chờ bọn họ rời đi rồi mới bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cố gắng trở thành một chủ hộ văn minh, lịch sự.
***
***
Cả buổi sáng không có một cư dân nào xuất hiện, người chơi lật tung mọi ngóc ngách có thể có vật tư nhưng tiếc là chẳng thu hoạch được bao nhiêu.
Những người chơi có thu hoạch phong phú thì lo bị cướp nên tránh mặt những người chơi khác, trở về nơi ở, khóa kỹ cửa rồi ở yên trong đó.
Có lẽ là do có tấm gương tốt là Ngân Tô, một số người chơi không tìm được nhiều vật tư đã bắt đầu càn quét tầng lầu, chủ động đi gõ cửa.
Bọn họ nhanh chóng phát hiện, chỉ có quái vật mới ra mở cửa khi thấy họ gõ cửa.
Mà hiện tại lực sát thương của quái vật vẫn chưa lớn lắm, chỉ cần không gặp phải nhiều con cùng lúc thì đều có thể dễ dàng giết chết chúng.
Nếu như người chơi tổ đội đi chung với nhau thì sẽ càng dễ dàng hơn…
Thế là có không ít người chơi lại bắt đầu tích điểm.
Điểm tích lũy có không ít nhưng đồ ăn lại chẳng tìm được bao nhiêu.
Căn bản trong nhà của đám quái vật chẳng có gì ăn.
Lúc này Ngân Tô đang đi về phía văn phòng bất động sản, muốn tâm sự lại với Tiểu Lưu.
Đáng tiếc là cửa văn phòng bất động sản đóng chặt, bên trong không có bất kì một sinh vật vật sống nào.
Ngân Tô cạy cửa đi vào, cô đã đến văn phòng này hai lần, những nơi cần tìm cũng đã tìm rồi.
Nhưng hoa sen hôm qua Tiểu Lưu gửi đến trông rất tươi, cô ta đâu ra nhỉ?
Ngân Tô cẩn thận kiểm tra lại văn phòng một lần nữa.
“Két ––– ”
Ngân Tô nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào, xoay người lại thì thấy Trần Phong từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Phong giật mình: “Tô tiểu thư?”
Ngân Tô gật đầu rồi tiếp tục lật xem tài liệu trên tay.
“…” Anh ta không nghĩ mình lại chạm mặt Ngân Tô ở đây.
Trần Phong cũng không nói nhiều, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy nhân viên bất động sản đâu, xem ra hôm nay nhân viên bất động sản cũng không có mặt ở đây…
Trần Phong đi ra sau bàn tiếp tân, bật máy tính lên, nhập mật khẩu rồi bắt đầu kiểm tra nội dung trong máy tính.
Trần Phong: “Hôm qua nhìn tôi thấy nhân viên bất động sản nhập qua.”
“Ồ.” Ngân Tô tiếp tục lật xem những tài liệu kia, hai người ai làm việc người nấy, không làm phiền đến nhau.
Ngân Tô không tìm được manh mối nào có liên quan đến hoa sen nhưng lại tìm thấy một số tài liệu được kẹp giữa những tập tài liệu bất động sản bình thường.
Cô lôi những tờ giấy bất thường đó ra.
【Thống kê chỉ số cảm xúc của khu thí nghiệm.】
【Quan sát hiệu quả sinh sản trong khu thí nghiệm.】
【Khu thí nghiệm…】
Việc thống kê chỉ số cảm xúc bắt đầu từ bốn tháng trước, ban đầu không có nhiều số liệu thống kê nhưng theo thời gian thì số liệu thống kê càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa Ngân Tô phát hiện ra số liệu thống kê ban đầu lại là những cư dân đạt được các giải thưởng linh tinh.
Sau đó chính là một vài cư dân bình thường, thậm chí còn không có tên, trực tiếp sử dụng mã số người dùng để thay thế.
Ngân Tô lật tới cuối thì thấy một vài kết luận, tổng kết lại thì cái thí nghiệm này đang làm giảm cảm xúc tích cực và tăng cảm xúc tiêu cực của cư dân.
Vì thế nên cư dân mới bắt đầu trở nên bạo lực và chết lặng… Đều là bởi vì cái thí nghiệm này.
‘Quan sát về hiệu quả sinh sản’ là những bảng biểu liên tiếp nhau, sớm nhất thì bắt đầu từ hai tháng rưỡi trước, cũng là thời điểm mà các chủ hộ được tặng hoa sen.
Phía trên bảng biểu chỉ có số hộ gia đình, thỉnh thoảng có nhãn dán màu đen ở phía sau.
Ngân Tô nhớ lại những hộ gia đình có nhãn dán màu đen đều là những nhà đã bịt kín cửa sổ hai ngày trước.
Có nhãn dán đen chắc chắn đã bị nhiễm bệnh.
“Tô tiểu thư.”
Trần Phong đột nhiên gọi Ngân Tô.
“Cô qua đây nhìn thử xem.”
Trần Phong nguyện ý chia sẻ manh mối, Ngân Tô cũng không làm kiêu mà trực tiếp qua xem.
Trên màn hình là một bảng điều khiển với nhiều phím điều khiển, ở trên cùng viết dòng chữ “Hệ thống điều khiển đài phun sương hồ nhân tạo”.
Bên cạnh còn có nhật ký thao tác.
Trần Phong để Ngân Tô nhìn nhật ký thao tác, ngoại trừ các thao tác đóng mở ra…
[XXXX.XX.04 đã hoàn tất cung cấp]
[XXXX.XX.05 đã hoàn tất cung cấp]
[XXXX.XX.06 đã hoàn tất cung cấp]
Đằng trước là năm và tháng, đằng sau là ngày. Từ ba tháng rưỡi trước đến hôm qua, ngày nào cũng có ghi chép các thao tác đã hoàn thành.
Trần Phong: “Con đường lát ván bên cạnh hồ nhân tạo có rất nhiều vòi phun sương, Tô tiểu thư đã đi qua chỗ đó chưa?”
“Qua rồi.”
“Văn phòng bất động sản đã cung cấp cái gì cho cư dân?” Trần Phong nhìn chằm chằm vào màn hình: “Đây chính là nguyên nhân khiến cư dân thay đổi nhiều như vậy sao?”
Ngân Tô đưa tài liệu trong tay cho anh ta.
“Chỉ số cảm xúc…”
Trần Phong đọc nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã đọc xong những tài liệu kia.
“Ban đầu chỉ là những người được chỉ định đặc biệt, bắt đầu từ đây là xuất hiện thêm nhiều người khác… Trùng với ngày vòi phun sương cung cấp thứ gì đó.”
Vậy nên sự thay đổi của cư dân là do thứ vòi phun sương cung cấp.
Trần Phong trầm mặc nói tiếp: “Đầu tiên tiến hành thí nghiệm với một nhóm người được chỉ định đặc biệt, sau khi xác nhận là có hiệu quả liền bắt đầu mở rộng phạm vi. Mục đích của việc này chỉ là để tăng cường chỉ số cảm xúc tiêu cực của cư dân?”
Ngân Tô: “Có thể là quái vật có yêu cầu gì đó đối với vật chứa chẳng hạn. Ví dụ như người chơi có chỉ số cảm xúc tiêu cực càng cao thì sẽ càng dễ bị lây nhiễm.”
Trần Phong: “Tô tiểu thư, cô cho rằng những con quái vật kia là do bị nhiễm virus hay là bị sinh vật nào đó ký sinh?”
Ngân Tô nhún vai, không quan tâm nói: “Cả hai đều có thể, cũng không khác nhau lắm, dù sao thì cũng phải giết như nhau.”
Trần Phong: “…”
“Đùng –– ”
Ngân Tô với Trần Phong đồng thời nhìn qua phía cánh cửa.
Một bà lão tóc bạc phơ đứng ngoài cửa, có vẻ như bà ta muốn trực tiếp đi vào nhưng lại bị cửa kính ngăn lại, đập đầu vào tấm kính, lúc này cái trán đang dán chặt trên tấm kính.
Đôi mắt không có lòng trắng nhìn chằm chằm bọn họ qua tấm kính.
Lúc này, bên ngoài trời đã dần tối, Ngân Tô nhìn thấy rất nhiều cư dân xuất hiện từ xa.
Có người đi ra xa, cũng có người thì đang đi về phía văn phòng bên này.
Bà lão ngoài cửa hơi cúi đầu nhìn tay nắm cửa, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi đưa tay mở cửa, bước vào trong rồi đứng trước bàn tiếp tân, trên khuôn mặt bà ta nở một nụ cười quái dị.
Ngay lúc bà lão vừa xuất hiện, Trần Phong đã bắt đầu cảnh giác.
Ngân Tô thì lại không có chút lo lắng nào, ngược lại còn mỉm cười với bà lão, sau đó bắt chước giọng điệu của nhân viên bất động sản: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bà?”