Ngân Tô với Trần Phong cũng xông ra khỏi đám quái vật, chạy thẳng về phía tòa nhà số 1.
Ba người La Thụy Viễn đã dùng chìa khóa qua ải để rời khỏi phó bản trước rồi.
Trần Phong chưa đi, là muốn xem thử đại lão lại tính làm cái gì.
Bây giờ cả khu chung cư chỉ còn 13 tòa nhà vẫn chưa bị nuốt chửng, trong đó, tòa số 6-13, tòa số 2-5 bao vây tòa số 1 thành hai vòng.
Ngân Tô đến gần tòa số 2, nhìn thấy một nhóm người chơi đang đánh quái.
Đa số quái vật đều chạy vào trong tòa nhà để trốn, nhưng hiển nhiên những tòa nhà còn lại không giấu được nhiều quái vật như thế, bởi vậy có một số quái vật vẫn lắc lư ở bên ngoài.
Những người chơi đó đang giết những quái vật này.
Đám quái vật bị người chơi bao vây giống như bị cố định tại chỗ, người chơi chỉ cần đủ nhanh thì sẽ có thể đánh chết hết những quái vật này.
Nhưng người chơi không cần mạng của quái vật, mà họ chỉ đánh ngã một phần quái vật xuống đất, để chúng nó không chạy được.
Sau đó đổi một nhóm khác sẽ đi lên thu hoạch.
Người chơi phối hợp với nhau là rất bình thường, chắc hẳn chỉ là tạm thời kết thành đồng minh.
Ngân Tô đi xuyên qua đám quái vật như người rảnh rỗi, quái vật tóc khoa tay múa chân ở sau lưng cô, nhanh chóng xiên từng con từng con quái vật.
Ngân Tô như là đang đội một cây đại thụ kỳ dị treo đầy quái vật đang di chuyển.
Thoạt nhìn còn có chút dọa người.
***
***
“A Ly!!”
Tạ Bán An kinh hồn kêu một tiếng, bổ nhào về phía cô ấy, tay của quái vật trực tiếp xuyên qua bả vai Tạ Bán An.
Tạ Bán An r3n rỉ một tiếng, nhào vào Ly Khương rồi lăn một vòng. Bên đó rõ ràng không có quái vật, nhưng ngay lúc bọn họ lăn qua, không biết từ đâu chui ra hai con quái vật.
Hai con quái vật hung dữ há to miệng, xúc tu từ trong miệng chúng bay ra ngoài…
“Phựt ——”
Đầu của quái vật bay thẳng ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe, rơi trên người bọn họ.
Hai con quái vật ngã ngay ngắn xuống đất, suýt nữa thì rơi lên người bọn họ.
“Hi, chào buổi tối.” Cô gái cúi người nhìn tổ hợp hai người bị máu giội lên người, cười híp mắt, lên tiếng: “Lại gặp nhau rồi.”
Ly Khương nhìn thấy Ngân Tô thì dâng lên cảm giác yên tâm tới kỳ lạ, nước mắt ào ào chảy xuống: “Tô tiểu thư…”
Tạ Bán An vội vàng kéo Ly Khương dậy: “A Ly, không sao chứ?”
“Tớ vẫn ổn…”
Ly Khương vừa lau nước mắt vừa trả lời, nhưng trên tay, trên quần áo cô ấy toàn là máu, lau một cái làm dính hết lên cả mặt.
Ly Khương đi xem vết thương của Tạ Bán An.
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Tạ Bán An cơn đau.
Lúc này cũng không có thời gian nói nhiều như vậy, Ly Khương lập tức lấy thuốc ra, kéo áo cậu ta ra thoa thuốc mỡ để cầm máu.
“Tô tiểu thư, đằng sau…”
Tạ Bán An còn chưa dứt lời, trong bóng tối có một chùm tóc bay tới, trực tiếp xuyên qua ngực con quái vật, giơ nó lên không trung.
“…”
Có quái vật tóc ‘ở cạnh mẹ lực chiến tăng lên gấp bội’, hoàn toàn không cần lo quái vật xung quanh, tới một con xiên một con, tới một đám xiên cả đám.
Ngân Tô túm một chùm tóc lau máu trên ống thép, vác lên trên vai: “Điểm tích lũy của hai người chưa đủ à?”
“Ừm… Không an toàn lắm.” Ly Khương trả lời.
Ngân Tô nhếch môi, đột nhiên nói: “Giết người chơi chẳng phải sẽ nhanh hơn sao.”
Bây giờ điểm tích lũy của người chơi nhiều, giết một hai người chơi là đủ rồi, giết từng con quái vật thế này quá mất thời gian.
Đương nhiên Ly Khương biết là giết người chơi nhanh hơn nhưng cô ấy không muốn ra tay với đồng loại của mình… Ít nhất cô ấy sẽ không động thủ trước.
Cô ấy không muốn mất đi giới hạn làm người.
Cô ấy sợ sẽ trở thành con rối máu lạnh chỉ biết giết người.
Cô ấy là con người.
Ly Khương đỏ mắt lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề này.
“Tô tiểu thư, chúng tôi đi tích điểm trước đã.” Thời gian không đợi người, Ly Khương không tiếp tục tán gẫu với Ngân Tô nữa.
Ngân Tô đưa tay ra hiệu cô ấy tùy ý.
Nhưng cô cũng không rời đi mà đứng xem ở bên cạnh.
Quái vật tóc muốn lôi cô đi lượn qua chỗ có nhiều quái vật hơn: “Bên đó nhiều quá nhiều quá… Hít hà…”
“Mi tự đi đi.”
“Tôi không!” Quái vật cưng của mẹ cảm thấy rời khỏi mẹ thì sẽ nghẹt thở, bắt đầu kêu gào: “Cô đưa tôi đi đi, tôi không dám tự qua đó!!”
Ngân Tô: “…”
Thích thì tự đi.
Ngân Tô phớt lờ quái vật tóc, quái vật tóc có gây sự gào thét thế nào cũng vô dụng.
Ngân Tô đứng bên cạnh, quái vật không có mắt đều bị quái vật tóc đang hờn dỗi xuyên thủng rồi ngũ tóc phanh thây…
Ngân Tô cũng không thèm nhìn.
Ly Khương phát hiện quái vật tóc thỉnh thoảng lại ‘vù vù’ lôi một hai con quái vật đi, áp lực của cô ấy cũng nhanh chóng được giảm bớt.
Ly Khương không nén được rớt nước mắt, trong lòng cảm động không thôi, Tô tiểu thư thật tốt.
Ngân Tô quan sát tổ hợp hai người bị tăng ‘vận rủi’ một lát, phát hiện bọn họ quả thực xui xẻo hơn nhóm người chơi khác rất nhiều.
Quái vật luôn chú ý đến bọn họ đầu tiên, ngay cả cơ hội để thở gấp cũng không cho bọn họ.
Hơn nữa Ly Khương cứ liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong năm phút ngắn ngủi, Ngân Tô đã thấy cô ấy bị thương ba lần, một lần trong đó còn được Tạ Bán An chủ động chặn lại giúp cô ấy.
Cũng giống với lúc cô vô cùng xui xẻo.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, quái vật trốn trong tòa nhà bắt đầu xuất hiện.
Nhóm người chơi đó kiên trì khoảng mười phút, khi thực sự không ứng phó được nữa thì có người hét lên: “Không được, mau trở về!!”
Người chơi lui về tòa số 1, quái vật ở cửa đã bị g iết chết rồi, người chơi canh giữ ở cửa, đợi sau khi những người chơi khác vào thì mới đóng cửa.
Ngân Tô cũng thuận lợi tiến vào tòa số 1.
Người canh giữ ở cửa vừa tính đóng cửa, lại có mười mấy người chơi giết từ trong đám quái vật đi ra: “Má nó đừng đóng cửa!!”
Mười mấy người đó xông vào cửa với tốc độ cực nhanh, cưỡng ép chen vào khe cửa, một người chơi đóng cửa trong đó bị đối phương đạp một cái xuống đất, cho một nhát dao tại chỗ.
“!!!!”
“Bọn họ giết người!!”
“Má nó!!”
Cửa kính đóng lại, quái vật đụng vô cửa như con thiêu thân lao vào lửa, tiếng ầm ầm rầm rầm không ngừng vang lên bên tai.
Đội mới tới do một người đàn ông râu quai nón cầm đầu, ánh mắt anh ta liếc qua người chơi đối diện, đáy mắt chứa đầy vẻ hung ác khát máu.
Hình như bọn họ biết trong cửa phụ của tòa số 1 là khu vực an toàn, không hề lo lắng quái vật đằng sau đụng cửa xông vào, vừa vào trong đã không có ý tốt, nhìn chằm chằm những người chơi khác.
Râu quai nón nhổ một ngụm máu, nói xằng nói bậy: “Thời gian tiếp theo tòa số 1 thuộc quyền sở hữu của mấy ông đây, thức thời thì bỏ vũ khí xuống, tâm trạng mấy ông đây tốt thì có thể tha cho mấy người không chết.”
Tiểu Cửu ra hiệu với hai đồng đội của mình, hai người đồg thời lấy vũ khí của mình ra.
“Ồ, xem ra mấy người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhỉ.” Râu quai nón cười xấu xa, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn bọn họ: “Mấy người tự tìm đường chết thì đừng trách mấy ông đây không nói đạo lí.”
Sát ý mãnh liệt đó khiến những người chơi khác nhao nhao dựa sát về phía Tiểu Cửu.
Tuy bọn họ chỉ lập đội tạm thời nhưng quả thực Tiểu Cửu đang giúp bọn họ, so với nhóm người chơi đột nhiên xông vào này, bọn họ càng tin tưởng Tiểu Cửu hơn.
Hai nhóm người nhanh chóng đứng theo đội ngũ, nhưng Ngân Tô với Trần Phong lại không thuộc bất kỳ đội nào, hai người họ đứng ở giữa trông có chút lạc loài.
“Tô tiểu thư.”
Ly Khương vẫy tay với cô, muốn bảo cô qua đó.
Ngân Tô vẫn không động đậy, râu quai nón đột nhiên giơ tay chỉ cô: “Cô, qua đây.”
Ngân Tô chỉ chỉ mình, nhướng chân mày: “Anh muốn chơi với tôi sao? Nhiều người như vậy sao anh lại cứ nhìn trúng tôi chứ? Do tôi trông khá xinh đẹp sao? Cũng đúng, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, tôi có thể hiểu cho anh.”