Ngân Tô cất đề thi vào trong kho đạo cụ: “Nếu cô không muốn mua thì quên đi, không thương lượng thêm nữa, lãng phí thời gian.”
Hỉ Ngô: “???”
Hỉ Ngô vội vàng ngăn Ngân Tô lại: “Triệu tiểu thư đừng gấp, chúng ta từ từ thương lượng lại.”
Ngân Tô nhìn cô ta, không lên tiếng.
Hỉ Ngô không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái trước mặt nhưng lại có thể nhìn thấy rõ đôi mắt kia, một đôi mắt khác biệt hoàn toàn so với đôi mắt của những người chơi khác mà cô ta từng gặp, vừa bình tĩnh lại thờ ơ.
Cô gái này thực sự không quan tâm đ ến điểm tích lũy được giao dịch.
Những người chơi khác ít nhiều cũng sẽ có thứ mình mong muốn, còn cô ta sẽ tìm ra sơ hở của họ rồi ép giá, giành được đạo cụ với mức giá lý tưởng của cô ta.
Nhưng cô gái này… Dường như không có bất kỳ h@m muốn nào hết.
Hơn nữa còn không thích nói chuyện với người khác, dáng vẻ lạnh lùng vô tình khiến người khác không tìm được chỗ nào để đối phó.
Hỉ Ngô suy nghĩ một lát rồi tăng giá: “250 vạn.”
Thiếu nữ ở phía đối diện không thèm nói lời nào liền bước đi.
“…”
Ngân Tô bước về phía cánh cửa, tay đã đặt trên tay nắm cửa, Hỉ Ngô lại lên tiếng: “270 vạn, Triệu tiểu thư, đây là giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra.”
Ngân Tô liền xoay tay nắm cửa.
“300 vạn thành giao.”
Cô ta có thể bỏ qua đạo cụ cấp A.
Nhưng đạo cụ cấp S thì lại khác, với người chơi có thể lấy được đạo cụ cấp S, nếu có thể thì phải cố gắng kết bạn với họ.
Mà đạo cụ này dù có mua với giá 300 vạn thì vẫn có lãi.
Ngân Tô để Hỉ Ngô chuyển thẳng điểm tích lũy vào tài khoản của Khang Mại.
Khang Mại chờ Ngân Tô đi ra, lại thấy nét mặt của Hỉ Ngô khác hoàn toàn so với lúc đi vào liền dẫn Ngân Tô nhanh chóng rời đi, quay lại phòng của bọn họ.
“Sao sắc mặt Hỉ Ngô trông có vẻ tệ thế?” Khang Mại hiếu kỳ: “Cô làm gì cô ta vậy?”
Ngân Tô tự rót trà cho mình, chậm rãi nhấp một ngụm: “Đều là con gái với nhau, tôi còn có thể làm gì được cô ta?”
“…”
Khang Mại đang định hỏi thêm thì đột nhiên nhận được thông báo điện thoại, anh ta mở ra xem, là tin nhắn chuyển khoản… Vạn, chục vạn, trăm vạn…
Trăm vạn?
Ba trăm vạn?
Cô bán đạo cụ gì mà được những ba trăm vạn?
Hội đấu giá dù an toàn và đảm bảo, thế nhưng họ sẽ ép giá lúc thu mua đạo cụ, người chơi càng cần điểm tích lũy thì sẽ càng bị ép giá.
Dù sao thì hội đấu giá cũng không phải tổ chức từ thiện, mục đích ban đầu của họ là kiếm tiền từ việc ăn chênh lệch giá.
Đạo cụ cấp S có giá cao thường sẽ chỉ xuất hiện trong cuộc đấu giá chứ không xuất hiện tại thời điểm thu mua đạo cụ.
“Cô bán đạo cụ gì thế?” Khang Mại băn khoăn không biết Ngân Tô có bị lừa gạt hay không, nếu không thì sao người phụ nữ kia có thể đưa ra cái giá cao như vậy?
Ngân Tô mô tả lại thông tin của ‘đề thi trống’.
Khang Mại: “…”
Đạo cụ này bán đấu giá được hơn 300 vạn là chuyện bình thường nhưng điều bất thường ở đây là Hỉ Ngô lại đưa ra mức giá cao như vậy.
“Không có chức năng ẩn giấu gì sao?”
Ngân Tô lắc đầu: “Không có.”
Khang Mại im lặng: “…”
Như này mà cô còn nói là mình không biết trả giá à?
Bảo sao lúc Hỉ Ngô đi ra, vẻ mặt cô ta lại tệ đến vậy.
Nhưng mà cuối cùng Hỉ Ngô vẫn đồng ý, có lẽ là muốn bán giá tốt để kết bạn. Mà đơn hàng này cũng không lỗ, đấu giá chắc chắn sẽ được hơn 300 vạn.
Không kiếm được nhiều điểm tích lũy thì cũng có thể kiếm được danh tiếng.
Đạo cụ cấp S cũng không dễ tìm.
Các buổi đấu giá đôi khi cũng không có đạo cụ đấu giá để làm đạo cụ chủ chốt, không có đạo cụ cấp S thì sẽ không thu hút được nhiều người chơi.
Khang Mại cảm thấy mình như người cha già lo lắng thái quá, sao Tô tiểu thư có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi được.
***
***
Cuộc đấu giá bắt đầu vào đúng bảy giờ.
Ngân Tô đang đứng trước cửa kính trong suốt, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người chủ trì chứ không nhìn thấy bất kỳ một vị khách nào.
Khang Mại nói rằng ở tầng một chia ra thành một số sảnh, người chơi có thể tùy ý đi vào bất kỳ sảnh nào để tham gia đấu giá nhưng có lắp cửa sổ sát đất, chỉ có thể nhìn thấy từ bên trong.
Tầng hai thì sẽ có phòng riêng độc lập, trừ bên tổ chức thì không ai biết người ở trong đó là ai.
Ngân Tô có mục tiêu rõ ràng, không hứng thú đối với mấy đạo cụ đằng trước, đứng nhìn một hồi liền quay trở lại cắn hạt dưa.
Khang Mại cũng không có ý định mua bất kỳ vật phẩm gì, thế là cũng ngồi cắn hạt dưa với Ngân Tô, hai người thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi ba câu, hoàn toàn khác với tình cảnh đấu giá khốc liệt ở dưới.
***
***
Một bên khác, Hỉ Ngô đang ngồi trong phòng, nhắm mắt lại xoa lông mày, trông có chút uể oải.
Có nhân viên phục vụ đi tới báo cáo: “Bà chủ, phòng 305 vẫn chưa tham gia đấu giá.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hỉ Ngô hé mở ra: “Không lẽ là vì mấy đạo cụ cuối cùng?”
Hỉ Ngô để nhân viên phục vụ đi ra ngoài trước, đăm chiêu nhìn cuộc đấu giá qua màn hình lớn bên trong phòng.
“Trước giờ Khang Mại chỉ đi một mình. Sao lần này tự nhiên lại dẫn theo một cô gái… Rốt cuộc cô gái này có thân phận như thế nào?”
Khang Mại cũng không phải là người dễ gần, không có thực lực thì một ánh mắt anh ta cũng không thèm bố thí cho.
Nếu Khang Mại đã đích thân dẫn cô gái này đi cùng thì chắc chắn cô gái này phải có bản lĩnh gì đó.
“Đạo cụ cấp S…”
Hỉ Ngô rút ra danh sách vật phẩm đặt lên bàn, lật đến mấy trang cuối cùng.
Đâu mới là đạo cụ cô muốn mua đây?
Một lát sau, Hỉ Ngô đặt danh sách xuống, đau đầu ôm trán, làm sao để cô ta có thể biến 300 vạn này thành 500 vạn đây? Đúng là một vấn đề khó khăn.
***
***
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuộc đấu giá gần như đã kết thúc.
“Ngay sau đây chính là đạo cụ cấp S mà mọi người đang chờ đợi.” Giọng của người chủ trì vang lên rõ ràng trong phòng.
“Đây là lần đầu tiên hội đấu giá của chúng tôi bán đấu giá ba đạo cụ cấp S cùng một lúc. Tôi tin rằng mọi người cũng đang rất kích động giống tôi…”
“Vậy thì chúng ta hãy cùng xem đạo cụ cấp S đầu tiên…”
Theo giọng nói của người chủ trì, trên màn hình lớn xuất hiện một cây sáo.
“Đây là Ma Địch (cây sáo ma) được xuất hiện trong phó bản “Nhạc Thần”. Chủ nhân cũ là Lịch Nghi Niên, hội trưởng của Công hội Bù Nhìn…”
Người chủ trì bắt đầu giới thiệu về thông tin cụ thể của đạo cụ.
Sau khi nghe qua thông tin của đạo cụ, Ngân Tô cảm thấy kỳ quái hỏi Khang Mại: “Sao hội trưởng của Công hội Bù Nhìn vì lại đem một đạo cụ cấp S có tính công kích mạnh như vậy đi bán đấu giá?”
Ngân Tô đã nhìn thấy công hội này ở trên APP.
Nhưng công hội này có quy mô không quá lớn, thứ hạng cũng không cao.
Khang Mại: “Hình như khoảng thời gian trước công hội Bù Nhìn đã xảy ra chuyện gì đó, hội trưởng Lịch Nghi Niên đã chết, những thành viên khác thì bị phân tán khắp nơi, còn có một vài người đã chết, một vài người thì được công hội Bình Minh thu nhận. Có tin đồn Lịch Nghi Niên chết là cho công hội Bình Minh gây ra, nhưng mà công hội Bình Minh không thừa nhận chuyện này. Công hội Bình Minh và công hội Bù Nhìn vẫn luôn bất hòa, nhưng trụ sở chính của họ lại không ở thành phố Lan Giang, cũng không biết vì sao lại bất hòa, dù sao cũng chỉ biết là người chơi của hai công hội này cứ gặp nhau là đánh. Phó bản có thể không vượt nhưng đối thủ thì phải chết.”
Khang Mại dừng lại một chút: “Còn về tại sao việc đạo cụ này lại lọt được vào tay hội đấu giá… Thì tôi cũng không biết.”
Ma Địch không phải đạo cụ tiêu hao, lực công kích lại rất mạnh nên có không ít người chơi muốn tranh giành.
Giá khởi điểm là 200 vạn, nhoáng cái đã lên tới 250 vạn.
“Tôi còn tưởng là bọn họ sẽ thêm mười vạn, năm mươi vạn cơ.” Không ngờ những người này đấu giá quyết liệt như vậy nhưng chỉ thêm một hai vạn, vô cùng cẩn thận.
Nếu không phải quy định mỗi lần đấu giá không được thấp hơn một vạn thì Ngân Tô nghi là sẽ có người chỉ thêm một ngàn hoặc hai ngàn.
Cái này không giống so với trong tưởng tượng của cô, cô nghĩ bọn họ mở miệng là sẽ tăng khoảng trăm vạn điểm.
Khang Mại: “Cô nghĩ đây là tiền à? Đây là điểm tích lũy, làm gì có ai tự dưng lại có một đống điểm tích lũy thổi tới?”