Khang Mại đẩy kính râm lên: “Tôi không cố ý bôi nhọ bọn họ, đức hạnh của bọn họ là vậy.”
Ngân Tô chậm rãi nói: “Tư Thu Chi Thần… Tư Thu nghĩa là mùa màng bội thu… Nhìn tên người ta đi, ông chủ Khang, anh phải học tập người ta.”
“Chỉ là chút mê tín phong kiến thôi.” Ông chủ Khang căn bản không tin những thứ này, vô cùng khinh thường.
Ngân Tô quay đầu nhìn màn hình lớn, buổi đấu giá vẫn diễn ra kịch liệt như trước.
Ngân Tô không biết rõ số lượng cụ thể của tinh thạch có thuộc tính.
Cô soát nhiều phó bản tử vong như vậy mà cũng chỉ mới có một cái… Liệu có phải người vượt ải lần đầu rất khó lấy được thứ này không?
Khang Mại nhìn ra được ý nghĩ của Ngân Tô: “Tô tiểu thư, tinh thạch có thuộc tính này ít nhất phải từ 400 vạn đổ lên, điểm tích lũy của cô không đủ.”
Dù sao thì trước mắt, trên thị trường chỉ mới xuất hiện một tinh thạch có thuộc tính, giá cao cũng rất bình thường.
Sau này có nhiều tinh thạch hơn, có khi sẽ hạ giá…
Nhưng đây đạo cụ đặc biệt của phó bản tử vong, Khang Mại cảm thấy cũng không nhiều hơn được bao nhiêu, giá bán hôm nay có thể sẽ là giá tham khảo cho sau này.
Ngân Tô thở dài: “Hết điểm rồi, nghèo quá.”
Ngân Tô sầu muộn, cô bắt đầu bày đạo cụ của mình ra.
Dao của đồ tể… Không được, cái này dùng để chém người hay chém quái cũng đều rất tốt, cô rất thích.
Thuốc không biết tên… Không được, đây là đạo cụ nhóm, dù sao cũng phải giữ lại.
Thẻ tài xế lái xe buýt… Đây là một đạo cụ không rõ, đương nhiên phải giữ lại.
Lời nguyền của đàn chị… Cái này không có tác dụng gì quá lớn.
Hòm gỗ phong ấn Tà thần (khiếm khuyết)… Cô chưa từng thấy đạo cụ khiếm khuyết này trông như thế nào, nhất định phải xem thử.
Một hạt giống bình thường… Cô muốn xem thứ đồ chơi này bình thường cỡ nào, có thể trồng ra cái gì.
Nhưng điều kiện để gieo hạt khá khắc nghiệt, cần phải có đất đặc biệt —— đúng, chính là thứ đất được bán trong Cửa hàng.
Nhưng đất trong Cửa hàng mỗi lần chỉ bán 10 gam.
Đúng vậy, không phải 1000 gam, cũng không phải 100 gam, bán đúng 10 gam.
Bị giới hạn số lượng mua hàng thì thôi đi, đã thế lại còn rất đắt, bây giờ cô đang cố gắng tích lũy đất.
Nhưng lại cần tưới bằng nước mắt, phó bản trước cô quên dự trữ nước mắt của cô bé mít ướt mất rồi… Lần sau gặp phải nhớ, nếu không thì cô phải tự khóc.
Búp bê chết thay… Cái này không có tác dụng lớn đối với cô, nhưng dù sao cũng là đồ Giang Kỳ giao dịch với cô, tạm thời không nên lấy ra.
Cuối cùng chỉ còn lại “Gấu hồng”, “Món quà màu đen” với đạo cụ cấp A là “Thuốc ức chế”.
Ngân Tô có chút sầu muộn, 400 vạn, cô phải bán ít nhất hai đạo cụ… Chọn tới chọn lui, chỉ có “Lời nguyền của đàn chị” với “Gấu hồng” là phù hợp.
Ngân Tô lại để Khang Mại ở lại quan sát, chờ khi mọi người bắt đầu ra giá, cô đi tìm Hỉ Ngô để bán đạo cụ.
Khang Mại đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, không chắc chắn hỏi: “Liên tục ra giá?”
Ngân Tô cực kỳ phóng khoáng: “Đúng, cho đến khi lấy được mới thôi.”
Khang Mại: “…”
Lão đại chính là lão đại, không có điểm tích lũy mà cũng dám nói ra câu này.
***
***
Hỉ Ngô không ngờ Ngân Tô sẽ tới tìm mình, nghe cô nói vẫn còn đạo cụ cấp S, Hỉ Ngô cũng không nói nên lời, không biết nên vui hay buồn.
Hai người đi vào, lặp lại trình tự lôi kéo như trước.
Chủ yếu là do Hỉ Ngô lôi kéo, Ngân Tô vững như bàn thạch, chỉ báo giá, không chịu nhượng bộ một chút nào.
Hỉ Ngô hít sâu, thở ra, mỉm cười: “Triệu tiểu thư cũng muốn đập tiền vào tinh thạch có thuộc tính đúng không? Nếu cô không chịu nhượng bộ, tôi đây cũng có thể không nhận…”
Ngân Tô cuối cùng cũng thay đổi lời thoại: “À, tôi sẽ quỵt nợ.”
Vừa thấy cô cần dùng điểm tích lũy gấp đã ép giá, tưởng cô là học sinh tiểu học chắc?
Ông chủ Khang nói bọn họ lòng dạ hiểm độc, quả thật không sai!
“???”
Ngân Tô lại nói thêm một câu: “Mua hàng free cũng rất vui. Khi tôi vẫn còn lương t@m đạo đức thì mong bà chủ có thể nắm bắt thật tốt, dù sao tôi cũng có thể không có lương tâm.”
Trả giá thôi.
Xem ai khoác lác hơn ai!
Hỉ Ngô: “???”
Sao cô lại dám nói ra loại lời này cơ chứ?!
Đây là nơi nào?
Người chơi dám xù nợ trắng trợn ở hội đấu giá thì giờ phút này mộ của người đó đều đã xanh cỏ hết rồi.
Dù sao bà chủ Hỉ Ngô cũng là người từng trải, sẽ không vì lời Ngân Tô nói mà bất mãn hay tức giận, cười nhắc nhở: “Triệu tiểu thư, cô nên biết hội đấu giá thuộc về Tư Thu Chi Thần, cô nên suy nghĩ kỹ một chút.”
“Ừ, cô biết tôi là ai không?”
“Không biết…” Chẳng lẽ cô có thân phận đặc biệt gì?
Khang Mại đích thân đưa cô tới, có khi là có thật…
Thiếu nữ cười khẽ: “Vậy là tốt rồi. Cô cũng không biết tôi là ai, vậy thì sao cô tìm tôi được.”
Hỉ Ngô: “…”
Hỉ Ngô nghẹn họng.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp cô gái này —— Ngay cả mặt cũng không thấy rõ.
Cô còn dùng cả thư mời phụ không cần ký tên…
Ngoại trừ Khang Mại, đúng là không ai biết cô là ai.
“Vẫn còn ông chủ Khang.”
Giọng nói của cô gái vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng: “Lúc cần thiết, anh ta cũng có thể chết.”
“???”
Khang Mại có biết cô qua loa quyết định sự sống chết sau lưng anh ta như vậy không?
Đổi thành người khác, dám nói câu này thì sớm muộn gì cũng bị đánh cho một trận rồi ném ra ngoài rồi, vụ làm ăn này không làm cũng được.
Nhưng lúc này Hỉ Ngô vẫn đang chịu đựng.
Thứ nhất, cô là người mà Khang Mại mang tới.
Thứ hai, cô tiện tay cũng có thể lấy ra ba đạo cụ cấp S, phải biết rằng có rất nhiều người chơi đến chết cũng không lấy được đạo cụ cấp S, trở mặt với cô là không sáng suốt.
Thứ ba, thật ra Hỉ Ngô rất muốn hai đạo cụ kia, bỏ qua sẽ rất khó gặp lại.
Quả thật giá cả mà đối phương đưa ra vẫn có thể chấp nhận được…
Nhưng tính toán một chút, vốn dĩ có thể kiếm thêm được nửa lợi nhuận, kết quả bây giờ chỉ có thể thu được 10% lợi nhuận, là cô thì cô có thể chấp nhận được không? Làm gì có ai chê điểm tích lũy nhiều chứ…
Vừa nghĩ tới việc chỉ kiếm được ít điểm tích lũy, cô ta liền cảm thấy khắp người chỗ nào cũng khó chịu, cảm thấy như có người nhổ lông mình.
Hỉ Ngô nghiến răng, tuổi còn nhỏ mà sao lại khó đối phó vậy không biết.
***
***
Ngân Tô cũng không đàm phán với Hỉ Ngô quá lâu, khi cô trở lại phòng 305 thì lần đấu giá này vẫn chưa kết thúc, nhưng giá đã tăng lên đến 382 vạn.
Khang Mại dùng ánh mắt hỏi thăm cô.
Ngân Tô làm dấu OK, Khang Mại mới thở phào, tạm thời vẫn chưa cần phải lánh nạn.
Lúc này người tăng giá không còn nhiều, Khang Mại vừa tăng giá hai đợt.
Ngân Tô kêu Khang Mại tiếp tục tăng giá, Khang Mại đành phải tiếp tục, dù sao tất cả mọi người đều tăng theo giá thấp nhất, cơ bản là sẽ không có người nào tiêu hoa trực tiếp tăng thêm 118 vạn điểm tích lũy.
Lần này có thêm người chơi đấu giá, giá đã vượt mức 400 vạn.
Nhưng về sau, số người trên sàn đấu giá bắt đầu giảm bớt.
Hiển nhiên đã vượt qua dự tính của bọn họ.
Chỉ vài phút sau, những người vừa rồi không định tiếp tục giờ lại gia nhập lần nữa, Khang Mại phân tích, có thể đó là người của công hội.
Mọi người cũng không ngờ tới vật phẩm đấu giá cuối cùng lại là món đồ như vậy nên chưa chuẩn bị đủ, mà giá lại rất cao nên không dám theo tới cùng.
Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ xin chỉ thị, tiếp tục tham dự đấu giá sau khi được ủy quyền.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, số phòng xuất hiện trên màn hình lớn càng ngày càng ít.
***
***
Phòng 204.
“450 vạn, còn tiếp tục nữa không?” Tinh thần của người đàn ông phụ trách ra giá có chút không ổn định.
Đây là điểm tích lũy, không phải tiền.
Tiền còn có thể in, nhưng điểm tích lũy thì không in được.
Hiện tại, không ai biết có bao nhiêu điểm tích lũy lưu hành trong trò chơi, trong tay điểm trong tay người chơi cũng không nhiều, nhưng bang hội lớn lại tích trữ được kha khá.