Ngay lúc Ngân Tô nhận được hoa liền phát hiện bên trong nhụy h0a có máu.
Tang lễ… Có hoa dính máu?
Cái này thì có thể là điềm tốt gì!
Tên quản gia này, ông được lắm! Dám công báo tư thù đúng không!
Ngân Tô liếc nhìn quản gia, quản gia cũng không nhìn cô mà chỉ cúi thấp đầu đi tiếp.
Ông ta nhanh chóng phân phát hết số hoa và nến trên tay.
Ngân Tô quan sát những người chơi khác, có vẻ như hoa của họ không có bất kỳ vấn đề gì.
Cố ý nhằm vào cô à?
Chậc chậc chậc…
Dám không lễ phép như thế với chủ nhân, có vẻ như hình phạt cô đưa ra vẫn còn nhẹ nhàng quá rồi.
Quản gia lấy một bông hoa cùng với một cây nến khác, định đứng ở phía bên kia.
Ngân Tô duỗi tay ra kéo ông ta lại, không nói gì, chỉ đặt bông hoa của cô vào tay ông ta rồi lấy một bông hoa khác.
Tự cầm lấy hoa của ông đi!
Ngân Tô làm liền một mạch, không có chút do dự hay khựng lại nào, quản gia thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì bông hoa đã nằm trong tay của Ngân Tô.
Quản gia đột nhiên bị đổi hoa: “???”
Ông ta đang tự hỏi xem liệu cái này có phù hợp với quy trình không? Liệu ông ta có cơ hội ra tay không…
Nhưng rồi ông ta phát hiện hình như không có cơ hội.
Ngân Tô cẩn thận xác định bông hoa này không dính máu, xoay quản gia nửa vòng rồi ra hiệu rằng ông ta có thể rời đi.
Quản gia: “…”
Khuôn mặt quản gia hơi nhăn nhó, oán giận bóp nát bông hoa trong tay, cứng ngắc rời đi.
Người chơi khác không biết vì sao Ngân Tô muốn đổi hoa, bọn họ kiểm tra lại bông hoa trong tay cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Chờ đến khi quản gia đứng lại, một người đàn ông ăn mặc giống cha xứ bước ra từ trong đám người, đứng ngay phía trước rồi chậm rãi lên tiếng:
“Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là vì chúng ta đã mất đi một người bạn thân yêu. Ông ấy là một người bạn vĩ đại và chúng ta sẽ khắc ghi những đóng góp của ông ấy cho thị trấn… Ông ấy là một đứa con của thị trấn và ông ấy sẽ yên nghỉ tại nơi đây, nguyện cho ông được thanh thản, bình an.”
Cha xứ dẫn dắt mọi người bắt đầu tưởng nhớ, cầu nguyện nhưng không ai nói gì ngoại trừ ông ta.
Vị cha xứ này đặt bông hoa xuống bên cạnh Wales còn ngọn nến thì để ở bậc thang bên dưới.
Những cư dân khác không di chuyển mà đồng loạt quay đầu lại nhìn nhóm người chơi.
Trái tim trong lồ ng ngực của các người chơi lập tức đập loạn xạ, đây là muốn bọn họ đi trước hay sao? Có thứ tự gì không? Chắc hẳn phải có thứ tự gì đó…
Wales hình như không có người thân nào khác ngoài ba người chơi có thân phận là cháu của ông ta, vậy nên có lẽ là họ phải đi trước.
Thế nhưng…
Ngân Tô chắc chắn rằng bản thân là người nhỏ nhất, bởi vì bà lão đã chết kia và Caroline đều từng nói anh trai và chị gái của cô…
Ngụy Hoành và An Vân thì không chắc nên Ngụy Hoành quyết định kéo tay An Vân cùng đi.
Bọn họ học theo hành động của vị cha xứ kia, cùng nhau đặt hoa và thắp nến rồi đi qua một bên.
Ánh mắt NPC nhìn chằm chằm vào họ, đến khi họ đứng sang một bên thì những ánh mắt lạnh lùng u ám đó mới chuyển sang những người chơi còn lại.
Ngân Tô là người thứ ba đi qua, cô nhanh chóng hoàn thành quy trình rồi đứng sang một bên.
Ánh mắt của cư dân lại chuyển hướng về phía năm người chơi còn lại, âm thầm thúc giục bọn họ.
Nhưng bọn họ không biết thứ tự của mình.
Ngụy Hoành cùng với An Vân còn có thể lấy lý do là anh em tiến hành cùng nhau.
Nhưng bọn họ thì sao?
Thứ tự của bọn họ là gì?
Từ trước đến giờ bọn họ không nhận được bất kỳ lời gợi ý nào.
Phải làm sao bây giờ?
NPC thấy bọn họ không có hành động gì liền tiến một bước về phía họ. Mặc dù chỉ là một bước thôi nhưng bọn họ đã ngay lập tức cảm thấy mình đang bị bao vây.
Nếu như bọn họ vẫn cứ tiếp tục đứng yên thì những NPC này sẽ làm gì?
Ôn Thần Hạo kéo tay Ôn Du rồi ra hiệu cho những người khác.
Bây giờ không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể bắt chước Ngụy Hoành với An Vân cùng nhau đưa hoa.
Khi NPC thấy bọn họ bắt đầu di chuyển thì cũng không quay về chỗ cũ mà vẫn nhìn chằm chằm vào họ bằng tư thế kỳ lạ.
Không dễ để năm người vốn xa lạ có thể đồng thời thực hiện một hành động cùng lúc mà không hề trao đổi gì với nhau.
Bọn họ khó khăn hoàn thành nhiệm vụ rồi bước tới bên cạnh nhóm Ngụy Hoành dưới sự giám sát của đám NPC.
Cuối cùng những đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ cũng biến mất, đám NPC xếp hàng rồi bắt đầu đưa hoa, đặt nến.
Mọi thứ đều vô cùng trật tự và ngay ngắn, yên lặng không một tiếng động.
***
***
Đặt hoa xong thì cũng không còn việc gì khác, có vẻ như thi thể của Wales vẫn còn phải để ở chỗ này, không ai có ý định niêm phong quan tài rồi mang đi chôn xuống.
Quản gia tiễn khách ra về.
Hình như đi ra khỏi căn phòng đặt thi thể của Wales thì có thể nói chuyện nên mọi người bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.
“Trước đó Wales rõ ràng vẫn còn khỏe mạnh, có phải là do cái kia…”
“Đừng nói linh tinh!”
“…Thật đáng sợ.”
“Không biết bao giờ mới kết thúc đây.”
“Tối nay… Phải cẩn thận…”
NPC nói chuyện rất nhỏ, Ngân Tô vểnh tai lên nghe cũng chỉ nghe được vài câu.
Đúng lúc này, một cặp vợ chồng đi về phía nhóm người chơi đang đứng ở bên này: “Mena, Julia, chúng ta phải về rồi.”
Bọn họ nhìn Ôn Thần Hạo cùng với cô gái mặc áo hai dây.
Ôn Du kéo tay Ôn Thần Hạo: “Anh ơi…”
Ôn Thần Hạo cùng với Ôn Du không được xếp chung vào một ‘gia đình’, Ôn Thần Hạo lo lắng cho Ôn Du nhưng bây giờ anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Em phải cẩn thận…”
Ôn Thần Hạo còn muốn dặn dò Ôn Du thêm vài câu nhưng cặp vợ chồng kia lại chờ không được, bọn họ chia ra mỗi người kéo một người: “Ngày mai các con lại qua chơi với bạn tiếp, hôm nay chúng ta phải về rồi.”
Cặp vợ chồng vừa đi chưa bao lâu thì có người khác tới, lần lượt dẫn ba người chơi còn lại đi.
Cuối cùng chỉ còn lại ba đứa cháu của nhà Wales là Ngân Tô, Ngụy Hoành và An Vân.
Khách khứa nhanh chóng rời đi.
Ngân Tô nhìn cánh cổng lớn của trang viên đang dần dần đóng lại, quản gia dẫn theo hai người mặc trang phục hầu gái đi tới.
Quản gia bảo hai người hầu đi vào trước còn ông ta thì đứng lại trước mặt họ: “Levine tiên sinh, Ania tiểu thư, Suvi tiểu thư, không biết có hai vị nào nguyện ý ở lại túc trực bên linh cữu của ngài Wales đêm nay không?”
Túc trực…
Đây chắc chắn là một việc nguy hiểm.
Ngụy Hoành với An Vân đều không trả lời, Ngân Tô giơ tay bày tỏ tấm lòng hiếu thảo: “Túc trực bên cạnh ông nội là cũng trách nhiệm của tôi.”
“Tiểu thư Suvi thật hiếu thảo.” Quản gia nói xong liền nhìn về phía hai người chơi còn lại.
Ngụy Hoành chửi thề hai tiếng rồi nói: “Để tôi.”
“Vậy đêm nay đành làm phiền Levine tiên sinh với Suvi tiểu thư rồi.”
Quản gia dẫn họ về phòng rồi nói bọn họ có thể tự do hoạt động, đến giờ cơm sẽ gọi bọn họ xuống dùng bữa.
Đợi đến khi quản gia rời khỏi, Ngụy Hoành lại bắt đầu chửi thề: “Con mẹ nó, tôi cũng chịu rồi, tách lẻ người chơi ra để tiêu diệt từng nhóm một sao? Trò chơi chó chết…”
Ngân Tô không quan tâm mà quay trở về phòng của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại liền không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì ở ngoài nữa.
***
***
Ngân Tô quay lại phòng nghỉ ngơi được một lát thì có nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra liền thấy một cô hầu gái.
Trên tay cô ta là một bộ đồ màu đen, bên trên còn dán một tờ giấy màu vàng hơi cũ kỹ.
“Tiểu thư Suvi, đây là trang phục ngài cần mặc khi túc trực.” Cô hầu gái mặt không chút biểu cảm, đưa bộ đồ trong tay cho cô.
“Bắt buộc phải mặc?”
“Đúng vậy.”
“… Được thôi.” Ngân Tô cũng không làm khó cô ta: “Lát nữa tôi không muốn xuống dùng bữa, cô mang đồ ăn lên phòng cho tôi.”
“Vâng.”
Ngân Tô mang bộ đồ về phòng, cầm lên nhìn thử mới phát hiện ra đây là một bộ váy đen tuyền.