Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 317: Thị trấn Ma Quỷ (14)



Edit: Chow

Beta: Wendy, Yan

Quái vật phi nhân loại bị đánh đến ngu người, vừa mới bắt đầu đã quên mất phải phản kháng, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn cơ hội nữa. 

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!!” Quái vật r3n rỉ cầu xin tha thứ. 

Ngụy Hoành lại đánh thêm cú nữa mới dừng lại, mở miệng mắng to: “Chó chết, dám hù dọa ông đây!! Mi tưởng ông đây ăn chay sao?”

“Hu hu hu… Mặt của ta, mặt của ta…” Quái vật ôm đầu khóc rống: “Đau quá, đau quá…”

Ngụy Hoành mắng quái vật xong, phát hiện xung quanh có chút không đúng. Trong bóng tối, có thứ gì đó đang sột soạt, anh ta đột nhiên nhìn thấy có cái gì màu đen đang nhúc nhích ngay bên chân mình. 

“!!!” 

Thứ quái quỷ gì vậy!!

Ngụy Hoành gần như nhảy dựng lên, anh ta né ra, ánh nến từ phía sau chiếu tới, giúp anh ta thấy rõ được thứ trên mặt đất. 

Tóc. 

Là tóc!

“Đừng sợ, nó sẽ không ăn anh đâu.” Giọng điệu trấn an vang lên từ nữ sinh bên cạnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“???”

Ngụy Hoành nhìn dải tóc kia, xác định nó không hướng về phía mình, mà là đang nhanh chóng tóm lấy quái vật đang khóc lóc trên mặt đất, như con nhện đang nhả tơ nhanh chóng quấn lấy nó.

“…” Ngụy Hoành cứng đờ, xoay cổ nhìn Ngân Tô: “Cái này… Quái vật này… là của cô?”

Ngân Tô hào phóng gật đầu: “Ừ.”

“…” Người điên nuôi một con quái vật… Không sao, đây là chuyện bình thường, bình tĩnh! 

“Anh Ngụy, anh bị thương rồi.” Ô Bất Kinh bị dọa sợ không nhẹ, chỉ vào cánh tay anh ta. 

“Mẹ…” Ngụy Hoành không biết mình bị thương lúc nào, thô bạo mà chà lên vết thương, không cầm được máu, ngược lại càng chảy mãnh liệt hơn. 

Ô Bất Kinh đi tới, duỗi tay ra. 

Ngụy Hoành nhíu mày, nghiêng người tránh đi: “Làm gì?” 

Giọng điệu của Ngụy Hoành rất hung dữ, Ô Bất Kinh run tay hạ xuống, yếu ớt giải thích: “Tôi chỉ muốn giúp anh chữa trị…” 

Ngụy Hoành: “Anh thuộc hệ trị liệu?”

Ngân Tô cũng ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Ô Bất Kinh.

Người chơi hệ trị liệu à… 

Ô Bất Kinh gật gật đầu: “Ừm.” 

Một lát sau, sau khi được Ngụy Hoành cho phép, Ô Bất Kinh đặt tay mình lên trên vết thương, quẹt nhẹ một vòng, miệng vết thương biến mất với tốc độ cực nhanh. 

“Kỹ năng của anh…” 

Không phải Ngụy Hành chưa từng gặp người chơi hệ trị liệu. 

Nhưng dường như những người chơi hệ trị liệu đều bị trò chơi làm cho suy yếu. 

Chẳng hạn như miệng vết thương vừa rồi của anh ta, người chơi hệ trị liệu mà anh từng gặp trước đây cũng có thể giúp miệng vết thương khép lại dễ dàng, nhưng sẽ để lại sẹo. 

Nhưng Ô Bất Kinh thậm chí còn không để lại sẹo, nếu như không phải vẫn còn vết máu dính lại, anh ta cũng cảm giác như mình không bị thương. 

“Sao vậy?” Ô Bất Kinh dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh ta.

Ngụy Hoành xoa xoa vết máu trên cánh tay: “Không có việc gì, không nên tùy tiện thể hiện kỹ năng của anh cho người khác xem.”

“Ồ.” Ô Bất Kinh ôm cột, anh ta nghĩ rằng chỉ cần thể hiện bản thân hữu dụng thì sẽ tránh khỏi việc bị vứt bỏ.





Ngân Tô lôi con quái vật kia ra khỏi đống tóc, giúp nó kia tạm thời tránh được một kiếp. 

Quái vật tóc đập đập xuống mặt đất phía sau Ngân Tô, tỏ vẻ không vui. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quái vật phi nhân loại bị Ngụy Hoành đánh một trận, lại bị một đống tóc kỳ quái nuốt mất, bây giờ vất vả lắm mới được nhìn thấy ánh mặt trời, nó nhìn Ngân Tô như đang nhìn đấng cứu thế. 

“Hỏi mi vài chuyện, ngoan ngoãn trả lời, biết chưa? Bằng không thì mi chỉ có thể trở thành thức ăn của nó.” 

Quái vật nhìn mấy lọn tóc nhô ra từ sau lưng Ngân Tô, lại đối mặt với nữ sinh đang cười híp mắt, toàn thân run lên, gật đầu liên tục: “Ngài cứ hỏi ngài cứ hỏi.”

“Sao mi lại ở chỗ này?” 

Quái vật: “Ta vẫn luôn ở đây mà.” 

“Vẫn luôn ở đây là có ý gì?”

“Chính là vẫn luôn ở đây.”

“…” Ngân Tô đổi vấn đề: “Trước kia mi là cư dân ở trong thị trấn nhỏ kia à?” 

“Thị trấn nhỏ…” Quái vật ôm đầu, dường như từ này đã k1ch thích nó, khuôn mặt nó tràn đầy đau khổ. 

“A…”

Quái vật ôm đầu hét lên. 

Nhưng vào lúc này, quái vật đột nhiên nắm lấy bả vai Ngân Tô, đôi mắt chảy ra máu, hét vào mặt cô: “Chạy mau! Nó đến rồi!!”

“Bùm —— ”

Quái vật trực tiếp nổ tung trước mặt bọn họ, hóa thành một đám sương mù, dần dần biến mất trong bóng tối. 

Trong lối đi chật hẹp, chỉ còn lại ánh nến yếu ớt phản chiếu bóng của bọn họ lên hai vách tường. 

Sau nửa ngày, Ngụy Hoành hỏi: “Nó nói ai tới rồi?” 

“Muốn biết thì tìm thử xem.” Ngân Tô giơ ngọn nến lên để nhìn xung quanh. 

Ngọn nến “Trêu hoa ghẹo nguyệt” dường như đã mất đi hiệu lực, xung quanh không còn xuất hiện quái vật.

Ngụy Hoành: “???” 

Tìm cái gì cơ? 

Cô đang nói ngôn ngữ loài người đó à? 

Ngân Tô đi về phía trước, Ngụy Hoành nghĩ dù gì cũng đã vào, lại không đi ra khỏi đây được, dứt khoát quyết định đi theo phía sau Ngân Tô.

Dù sao cuối cùng cũng đều phải chết!

“Những con quái vật vừa rồi… nhìn có vẻ là cư dân trong thị trấn.” Ngụy Hoành vừa đi vừa nói chuyện: “Tại sao bọn nó lại ở bên trong nhà thờ? A… Cái trò chơi rách này…” 

Ngụy Hoành nói xong lại bắt đầu mắng trò chơi. 

Có lẽ là do tiếng mắng của Ngụy Hoành ngập tràn lối đi, hoàn cảnh âm u cũng không đáng sợ lắm. 

Ngân Tô đi lên phía trước một đoạn thì nhìn thấy vài cây cọc gỗ chống lên cửa. 

… Nói đúng hơn thì đó là những cây Thánh Giá.

Một đầu chống vào cửa, một đầu chống vào bức tường phía sau. 

Ngụy Hoành thử di chuyển cây Thánh Giá, kết quả lại không nhúc nhích tí nào. 

“Rất nặng.” Ngụy Hoành từ bỏ, phủi bụi trên tay: “Không biết chỗ này đã có chuyện gì xảy ra.” 

Ngân Tô dùng ngọn nến chiếu vào cây Thánh Giá để nhìn kỹ một chút, trên cây Thánh Giá có một ít vết bẩn màu nâu đen, nhìn như máu. 

Dưới đáy của cây Thánh Giá còn có vết cháy xém. 

Có hai lỗ bằng nhau nằm đối xứng ở phần nằm ngang, dường như đã có thứ gì đó được đóng đinh lên. 

“Cái này có phải chữ viết không?” Ô Bất Kinh ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào một vị trí trên đất. 

Tuy dưới đáy bị cháy đen, nhưng chỗ mà Ô Bất Kinh chỉ vào dường như được quấn lại bằng vật gì đó nên không cháy nghiêm trọng như những chỗ khác, lưu lại được vài chữ cái. 

Ba người giằng co cả buổi, cuối cùng cũng viết lại được toàn bộ chữ bên trên. 

Tổng cộng có ba câu nói, mặc dù những từ ngữ này không quá quen thuộc với bọn họ, nhưng vẫn có thể xem hiểu được. 

“Lửa địa ngục đốt cháy mọi tội ác.” 

“Ma quỷ đang ở bên cạnh ngươi.” 

“Không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta…”

“Ma quỷ đang ở bên cạnh ngươi…” Ô Bất Kinh nhớ kỹ câu nói thứ hai, nghĩ tới chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay: “Trong đội ngũ người chơi thật sự có NPC nằm vùng?”

Ngân Tô và Ngụy Hoành đều không có phản ứng quá lớn. 

NPC cũng được, người chơi cũng được, chỉ cần không tin tưởng ai, vậy thì không ai có thể châm ngòi ly gián. 

Ngụy Hoành chỉ vào câu nói thứ ba: “Cô ta là ai? Vì sao không được nhìn cô ta? Quái vật kia cũng có nói “nó tới rồi”…”

Giọng điệu Ngân Tô lạnh nhạt: “Không biết. Lúc nào cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện, không cần phải gấp.” 

Ngụy Hoành: “…” Đây là vấn đề gấp hay không gấp à? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên cây Thánh Giá không còn những nội dung khác, bọn họ lại không mang nó theo nổi, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. 

Lối đi không dài, có một cánh cửa ở phía trước. 

Cánh cửa này có thể đẩy ra, âm thanh cót két truyền tới trong bóng đêm, tựa như tiếng than nhẹ của một con quái vật.