Ngân Tô rũ mắt nhìn nước trái cây bắn tung tóe lên ống quần của mình: “Tuy rằng nhà tôi rất có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí đồ ăn như vậy.”
Quản gia run rẩy: “Xin…… Xin lỗi.”
“Không sao.” Ngân Tô cúi xuống nhặt ly nước trái cây đã vỡ vụn lên, đáy ly còn không ít nước trái cây, cô đưa thẳng tới trước mặt quản gia: “Uống sạch nó rồi tôi tha thứ cho cô.”
“!!!”
Đồng tử của quản gia co rụt lại, chống cự nước trái cây đó theo bản năng, vô thức lùi về sau.
“Không… Suvi tiểu thư, tôi…”
Ngân Tô không đếm xỉa tới sự sợ hãi của quản gia, giọng điệu dịu dàng: “Sao vậy? Nó đâu có dơ, lại còn là nước cô tự ép, khỏe mạnh hợp vệ sinh biết bao.”
Quản gia: “…”
Quản gia có thể nghe thấy sự cứng rắn không thể chối từ giọng nói dịu dàng kia.
…
…
Ngân Tô nhìn bàn tay run rẩy của quản gia bưng ly thủy tinh đã vỡ vụn rồi nhắm hai mắt uống hết nước trái cây.
Lúc này Ngân Tô mới vừa lòng gật đầu: “Vậy mới phải, đừng lãng phí thức ăn.”
Quản gia: “…”
Ngân Tô nhìn chằm chằm quản gia, không có ý muốn rời đi: “Cô làm việc tiếp đi.”
Quản gia nào còn tâm tư để làm việc, nhưng Ngân Tô không đi, cô ta cũng không dám rời đi, càng không dám làm việc khác.
Quản gia lại lấy trái cây, rửa sạch, lấy ra công cụ ép nước mới…… Vào lúc cô ta còn dư lại một quả cuối cùng thì bắt đầu chóng mặt.
Cô ta dùng sức lắc đầu, nhưng không tài nào chống lại được cơn buồn ngủ.
“Loảng xoảng!”
Quản gia làm đổ đồ vật trên bàn, thân thể mềm nhũn ngã xuống dưới đất.
Ngân Tô chờ quản gia không còn động tĩnh rồi mới đi tới kiểm tra, vẫn còn thở, phỏng chừng là chuốc mấy thứ linh tinh như thuốc mê.
Ngân Tô lướt nhìn phòng bếp, thấy gợi ý【?】trong một góc.
Cô đi qua lấy ra ba cái bao tải ở bên trong… Bao tải?
Ngân Tô phát hiện có máu trên bao tải, sau khi trải thẳng ra thì phát hiện vết máu trên đó không phải vẽ bừa, hơi giống với phù văn trên sân khấu dưới lòng đất của viện phúc lợi.
Những phù văn chắc chắn được tạo bởi những cư dân kia.
Hôm nay Ngân Tô càn quét trấn nhỏ, thế nhưng có cư dân chạy, cô cũng không biết những cư dân đó trốn ở đâu.
Hiện tại quản gia chuốc thuốc người chơi, nhất định là do cư dân sai khiến…
Ngân Tô nhìn quản gia bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, cô xách một cái bao tải đi qua rồi nhét cô ta vào trong.
Nhưng mà vẫn còn hai cái…
Vì thế Ngân Tô rất có hiếu mà nhớ đến Wales đang ở nhà xác, không thể hiến tế ông ta, nhưng hẳn là có thể di chuyển nhỉ?
Làm ông thì nên trợ giúp cháu gái.
Tô – cháu gái siêu hiếu thảo háo hức xách bao tải đến nhà xác, nhét Wales vào bao tải. Sau khi xác định có thể di chuyển thì ném Wales tới phòng bếp.
Còn thiếu một cái…
Đáng tiếc thu hoạch của chiều nay đều bị cung điện và quái vật tóc lấy hết rồi, lúc này cần mà cô không lấy ra nổi một cái.
Đáng giận!
Cô thật sự thực cần một cái đạo cụ không gian có thể đựng rác.
Ngân Tô hết cách, đành phải không đựng tới cái thứ ba.
Ngân Tô tìm một vài món có thể ăn trong phòng bếp, sắc trời bên ngoài ngày càng tối, chưa có người chơi nào trở về.
Hơn 7 giờ.
Ngân Tô thấy đột nhiên có người quanh quẩn từ mặt hông của biệt thự qua tấm kính phòng bếp, đang lén lút lần mò về phía phòng bếp.
Bọn họ vào từ chỗ nào?
Biệt thự chỉ có duy nhất một cửa chính, ngoài ra không còn cánh cửa nào khác.
Hướng mà họ tới không phải hướng của cửa chính……
Ngân Tô nghi hoặc, uống xong ngụm nước cuối cùng rồi đứng dậy tìm một chỗ ẩn nấp.
Tổng cộng có hai người tới, là cư dân trong trấn nhỏ, lén lút quan sát ngoài phòng bếp: “Ryla?”
“Ryla…”
“Sao cô ta không có ở đây?”
“Anh xem trên mặt đất…”
Một cư dân trong đó chỉ vào chỗ hai cái bao tải.
“Sao chỉ có hai cái?”
“Hai cái thì hai cái, ban đêm không an toàn, mang bọn họ đi trước đi.”
“Mở ra nhìn xem…”
“Nhìn cái gì.” Một người khác hơi sợ hãi: “Kệ bên trong là ai đi, dù sao đều như nhau. Đi nhanh thôi, tôi cảm thấy nơi này âm u như thể có thứ gì đang nhìn chằm chằm vậy.”
Người này vừa nói xong thì cư dân còn lại kia cũng nhận thấy được loại cảm giác khó chịu này…
Vì thế hai người không có kiểm tra người bao tải người là, mỗi người khiêng một cái, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, họ nhìn xung quanh một lượt rồi trực tiếp rời đi từ cửa chính.
Ngân Tô bước ra từ trong góc, nhìn theo hướng rời đi của hai người kia rồi nhấc chân theo sau.
…
…
“Tí tách, tí tách, tí tách…”
Tiếng đồng hồ chạy có vẻ cực kỳ rõ ràng dưới tầng hầm, từng cái bóng được kéo dài dưới ánh lửa, tùy tiện hiện lên vách tường và trần nhà.
Tầng hầm không lớn, có 30 người đang đứng chen chúc.
Đây đều là những cư dân may mắn còn sống của trấn nhỏ.
“Bắt đầu chưa?”
“Chỉ có hai người… Đủ không?”
“Kệ đi, nếu thật sự để cô ta ra thì chúng ta sẽ càng chết thảm hơn.” Chủ nhân của giọng nói nhìn bao tải bị ném ở chính giữa: “Suvi kia có ở trong không?”
Hai cư dân mang bao tải về vì sợ hãi nên hoàn toàn không kiểm tra, lúc này chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Không có, Suvi có được sức mạnh của ‘cô ta’, không dễ lừa như thế.”
Các cư dân cho rằng sức mạnh mả sứ giả Ngân Tô tự xưng là ‘cô ta’ có được đều đến từ ‘cô ta’.
“Hừ, chờ nghi thức kết thúc, cô ta sẽ trở thành thứ vô dụng, đến lúc đó lại bắt cô ta lại.”
“Cô ta giết nhiều người của chúng ta như vậy…”
“Đến lúc đó phải cho cô ta nếm mùi đau khổ!”
Quản gia trong bao tải nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ với nhau, cô ta chầm chậm mở mắt ra, phát hiện tay chân của bản thân đều bị trói lại, miệng cũng bị bịt chặt.
“Ô ô ô……”
Quản gia giãy giụa.
Cứu mạng!!
Nhưng mà những người bên ngoài chỉ tưởng kẻ bị trói tới đã tỉnh, hoàn toàn không ai để ý tới cô ta. Không chỉ như thế, còn có người đá cô ta hai cái để cô ta đừng làm ồn.
Quản gia càng dùng sức mà “ô ô”, lại càng bị đá nhiều hơn.
Hai phút sau, cô cảm giác chính mình bị treo lên.
“Ô ô ô…” Cứu mạng! Cứu mạng!! Tôi là Ryla!!
Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của quản gia, bên tai cô ta bên không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng niệm chú khó hiểu của các cư dân.
Không!
Không!!!
…
…
Dưới tầng hầm, nhóm cư dân ngồi vây quanh thành một vòng, chính giữa là hai cái bao tải bị treo lên, phù văn trên bao tải phát ra một ánh sáng đỏ quỷ dị trong tiếng niệm chú khó hiểu của bọn họ.
Ánh sáng đỏ bao phủ hai cái bao tải, một cái trong đó đã bắt đầu chảy máu, màu máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất, từng nét vẽ sáng lên nối tiếp nhau.
Vào lúc hoa văn sắp hình thành hoàn chỉnh thì bao tải lại không chảy máu tiếp, ánh sáng hơi hơi lập loè, sau đó biến mất.
“Sao lại thế này?”
“Sao cái này lại không phản ứng…”
Âm thanh hoảng loạn của các cư dân vang lên.
Nhưng vào lúc này, cửa chính đang đóng kín của tầng hầm ngầm bị phá ra.
Ngoài cửa, thiếu nữ bước chậm ra khỏi bóng tối, ánh sáng mờ nhạt khảm nạm từng quầng sáng quanh người cô, cô kinh ngạc vui mừng mà mở rộng hai tay, giọng nói nhảy nhót: “Các vị hàng xóm thân mến của tôi, surprise!”
“!!!”
Nhóm cư dân ngồi dưới đất tức khắc hoảng loạn đứng dậy, dồn thành một đống, hoảng sợ vạn phần mà nhìn chằm chằm người đứng ở cửa.
“Sao cô ta lại tìm ra nơi này!”
“Là cô ta! Nhất định là cô ta!! Cô ta sai cô ta tới tìm chúng ta!!”