Lý Chính Lâm ngồi ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài lối đi.
Cửa tàu tuy mở nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy hàng ghế cạnh lối đi, cạnh cửa ra vào nối ở giữa hai toa bọn họ không thể nhìn thấy gì cả.
“A ——”
Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột truyền từ toa tàu phía sau tới.
“Cứu mạng… Cứu mạng!!!”
Lý Chính Lâm và Phạm Tài nhìn nhau một cái, đứng dậy cùng lúc đi về phía giọng nói truyền tới.
Lúc Lý Chính Lâm đi qua toa 03, phát hiện ghế ngồi số 12 không có người, âm thanh ồn ào phía trước càng ngày càng lớn. Lý Chính Lâm vui mừng trong lòng, vội đi về phía sau với Phạm Tài.
“Làm gì thế?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Cứu… Cứu mạng… Cứu tôi với…” Trong nhà vệ sinh phát ra tiếng động kì quái, giống như có người đánh nhau ở bên trong.
Những người chơi ở bên ngoài cửa đang cố gắng mở cửa nhà vệ sinh: “Có thể mở ra không?”
“Không được…”
“Để tôi thử chút!” Cát Sơn vén ống tay áo, lách vào nhóm người, dùng sức đụng vào cửa.
Cửa nhà vệ sinh không hề vững chắc, nhưng Cát Sơn đụng mấy lần mà vẫn không mở được.
“Cứu mạng…” Giọng nói bên trong dường như đang bị người ta bóp cổ, âm thanh khàn khàn khó nghe, đã đổi giọng điệu, không nghe ra là ai.
Hơn nữa âm thanh cô ta kêu cứu mạng càng ngày càng yếu.
“Không được, không mở được…” Cát Sơn thử lại hai lần, nhưng vẫn không mở được, anh ta nói ra cảm giác của mình: “Cảm giác cánh cửa này bị chặn lại từ trong rồi, cứ giống như đụng vào bê tông vậy, không lung lay chút nào.”
Tiếng động trong nhà vệ sinh biến mất, rơi vào một khoảng tĩnh mịch quái dị.
“…”
“Cái đó… Hình như chúng ta không thiếu người.” Người chơi nữ nói chuyện đếm đếm số người tại hiện trường.
Có 11 người bao gồm cả cô ở trước nhà vệ sinh, cô gái áo choàng đen cũng xuất hiện ở cửa toa sát vách, chiếc mũ trùm đầu màu đen hướng về phía họ.
Hiệp khách độc hành tên Diệp Tự ở toa 09 cũng đang đi tới chỗ này.
13 người chơi… Vẫn thiếu một người.
Thịnh Ánh Thu: “Tô tiểu thư không ở đây.”
Đáy mắt Lý Chính Lâm đứng ngoài nhóm người lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, nhanh như vậy sao? Cô đúng là xui xẻo nha…
“Không thể nào chứ?” Cát Sơn phản bác một câu: “Lúc trước thấy cô ta khá lợi hại mà.”
Cô đối phó với tay quỷ và bóng đen trên trạm Thây Ma cũng rất thành thục lão luyện, rõ ràng thực lực không tầm thường, sao lại xảy ra chuyện nhanh như vậy.
“…”
Những người chơi khác cũng cảm thấy cô gái bán xu cấm kỵ cho bọn họ có chút lợi hại, nhưng bây giờ tất cả người chơi đều ở đây, chỉ thiếu cô…
“Thử lại lần nữa xem có thể mở ra không.” Pháp Sư nói với Cát Sơn.
“Ừ.”
Cát Sơn lại dùng sức đụng một cái.
Lần này đụng một cái là mở, Cát Sơn trực tiếp té vào trong.
Trong nhà vệ sinh có rất nhiều vết máu, nhưng lúc bọn họ lên tàu thì nhà vệ sinh đã có dáng vẻ quỷ quái này rồi.
Nhưng trong nhà vệ sinh toàn là vết máu cũ, không phát hiện vết máu tươi.
“Không có người…” Cát Sơn nhìn cửa sau lưng một cái: “Vãi!”
Anh ta vội vàng lùi ra khỏi nhà vệ sinh, trong lòng có chút hoảng sợ.
Trong nhà vệ sinh không có người, thế âm thanh vừa nãy là xảy ra chuyện gì?
“Lý Chính Lâm, hai người vừa mới đi từ toa 01 qua đây, có nhìn thấy cô ta không?” Thịnh Ánh Thu nhìn hai anh em toa 01, nâng cao giọng hỏi.
Người trả lời là Phạm Tài: “Không có.”
“Cô ta sẽ không xảy ra chuyện thật rồi chứ?” Cũng có khả năng là quái vật kéo thi thể đi mất rồi.
“Liệu có phải là cô ta vi phạm quy tắc tử vong gì đó ở toa ăn không?”
“Ai chết rồi?”
“…”
Nhóm người chơi đồng loạt quay đầu.
Chỉ thấy Ngân Tô đứng bên cạnh cô gái áo choàng đen, tò mò ngóng về phía bọn họ.
Người chơi nào đó thốt ra tiếng theo bản năng: “Cô chưa chết?”
Ngân Tô trợn mắt: “Cô rủa tôi.”
“…”
Nếu người trong nhà vệ sinh không phải cô thì là thứ gì?
Nỗi sợ hãi không xác định như cỏ dại lan tràn trong lòng người chơi, bao phủ lên một tầng ám ảnh không dứt ra được, rối ren, trầm mặc, đầy rẫy trong khoảng không gian nhỏ bé này.
…
…
Hai anh em Lý Chính Lâm và Phạm Tài cũng không quá lo lắng, gặp phải chuyện kì dị cổ quái trong phó bản nhiều rồi, nếu bị chút chuyện nhỏ này dọa thì bọn họ cũng không cần sống tới bây giờ.
Lý Chính Lâm thấy tiếc nuối nhiều hơn, thế mà người xảy ra chuyện lại không phải con khốn đó.
“Trở về thôi.” Lý Chính Lâm nhìn hai nhóm người ngay ngắn đứng cùng nhau ở đối diện một cái.
Trên sân ga, Lý Chính Lâm muốn giết gà dọa khỉ, nắm giữ quyền lên tiếng trong tay trước, để những người chơi này làm bia đỡ đạn.
Không ngờ lại bị con khốn đó phá hỏng rồi.
Không chỉ khiến hắn ta mất mặt mà còn để lỡ cơ hội tốt ban đầu.
“Anh Lý, anh cảm thấy thứ vừa nãy là gì?” Phạm Tài cau mày: “Sao em cứ thấy quái quái ở đâu ấy?”
Lý Chính Lâm: “Không biết, nhà vệ sinh có chút cổ quái, không có chuyện gì thì đừng vào.”
Lúc trước đã có người chơi nói rằng nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, nhưng mở ra thì phát hiện bên trong không có người.
Hai người nói chuyện, trở về toa 01.
Lý Chính Lâm bước vào toa 01 thì phát hiện mùi tanh tưởi ban đầu đã bị thay thế bởi hương thơm của đồ ăn.
Hương thơm đó trực tiếp khơi dậy sự thèm ăn của anh ta, nước miếng điên cuồng tiết ra trong khoang miệng. Cái bụng vốn chưa có cảm giác đói đột nhiên cồn cào.
“Thơm quá…” Phạm Tài cũng ngửi thấy rồi, vừa ngửi vừa nhìn vào trong toa tàu: “Thứ gì thế?”
Lý Chính Lâm lần theo mùi thơm, đi về phía vị trí của mình, rất nhanh liền nhìn thấy trên cái bàn nhỏ trước vị trí của mình đặt một bát thịt bò hầm.
Mùi thơm tản ra từ bát thịt bò hầm này.
“Anh Lý… Thịt bò từ đâu ra đây? Thơm quá đi…” Phạm Tài vừa thèm bát thịt bò đó vừa điên cuồng cấu vào bắp đùi của mình: “Anh Lý, thịt bò này không bình thường lắm.”
Cả Lý Chính Lâm và Phạm Tài đều không biết cụ thể về những quy tắc trong “Hành khách cần biết” ở trạm Thây Ma, hai bọn họ chỉ biết về quy tắc “đồ vật màu xanh lá”.
Sau khi trưởng tàu kiểm vé, bọn họ muốn lấy manh mối từ những người chơi khác, nhưng anh ta phát hiện Ngân Tô không có mặt ở trong toa nên chuẩn bị chút bất ngờ cho cô.
Để giảm bớt ấn tượng của cô đối với mình, sau khi Lý Chính Lâm phát hiện Ngân Tô ở toa ăn thì trực tiếp trở về, không thể gặp mặt những người chơi khác.
Lý Chính Lâm cũng bị hương thơm khơi dậy cơn thèm ăn, nhưng thịt bò tự nhiên xuất hiện vốn đã rất quái dị.
“Chắc chắn thứ này không được ăn, phải xử lí…” Toa tàu không có thùng rác, nhưng bây giờ nhà vệ sinh có thể sử dụng.
Lý Chính Lâm nhịn sự kích thích muốn ăn bát thịt bò, nín thở, bưng bát thịt bò đi về phía nhà vệ sinh.
“Hành khách, anh đang làm gì thế?”
Không biết nhân viên phục vụ đồng phục màu đỏ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn ta từ bao giờ, bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay anh ta, chậm rãi dùng sức, kéo bát thịt bò khỏi nhà vệ sinh.
Tim Lý Chính Lâm hẫng một nhịp, nhìn về hướng Phạm Tài theo bản năng, nhưng trong toa tàu đâu còn Phạm Tài.
Cả toa tàu chỉ còn lại một mình anh ta. Lý Chính Lâm nhớ khuôn mặt này, là nhân viên phục vụ trong toa ăn.
Khóe môi đỏ chót của nhân viên phục vụ toa ăn kéo thành một đường cong kì dị, nói như đang luyện thanh: “Quý khách, tôi từng nói rằng không được mang đồ ăn ra khỏi toa ăn, tại sao anh không nghe lời vậy?”
Lý Chính Lâm: “…”
Má nó cô từng nói lúc nào! Anh ta còn chưa từng nói chuyện với NPC này!!