Đèn pin rơi trên mặt đất, chốt đèn tự động mở ra, tia sáng xuyên qua đáy ghế chiếu sáng một loạt đáy ghế ở khu vực xung quanh đó.
Mạch Tử bừng tỉnh, cô cuống quít đi nhặt đèn pin lên.
Đèn pin chiếu sáng phía đối diện, Mạch Tử bỗng chốc hoảng hốt, Vu Khiết đâu rồi?
Mạch Tử từ từ soi đèn pin chiếu về chỗ ngồi đối diện, nơi đó không có ai.
Vu Khiết đi đâu vậy?
Trong toa tàu vẫn như cũ chỉ có âm thanh đoàn tàu chạy ầm, không có thanh âm khác.
Mạch Tử căng da đầu đi về phía trước, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của quái vật, cô thầm đếm những bóng dáng đó trong lòng: Một, hai, ba, bốn……
Không nhiều không ít.
Bọn quái vật đều ở nguyên vị trí ban đầu và không hề di chuyển.
Mạch Tử nhìn về phía trước, xuyên qua cửa kính toa xe chỗ khu vực ngã ba nối các toa, cô mơ hồ nhìn thấy một người đang đứng ở đó.
“!!!”
Người?
Tại sao lại có người ở khu vực nối liền các toa?
Cửa trước và cửa sau của các toa tàu đều bị đóng!!
Là ai?!
Trong lòng Mạch Tử lần lượt tràn ngập những câu hỏi tự hỏi.
“Không muốn, không muốn ……”
Mạch Tử đang định tắt đèn pin thì đúng lúc này, cô nhìn thấy bóng người kia ở khu vực ngã ba nối các toa đột nhiên bổ nhào về phía cửa kính, mặt đối mặt với cô.
Tuy rằng cách xa nhưng Mạch Tử vẫn thấy rõ gương mặt kia.
Là Vu Khiết.
Vu Khiết sợ hãi đập cửa xe, cô mở miệng hét lên điều gì đó, nhưng Mạch Tử không nghe thấy gì cả, trong toa tàu chỉ có âm thanh ầm ầm.
Mạch Tử muốn tắt đèn pin, nhưng ngón tay đang để phía công tắc qua một lúc lâu vẫn không bấm tắt.
Phía sau Vu Khiết không có ai, nhưng cô nhìn thấy Vu Khiết bị nhấc lên, mặc dù không nghe thấy nhưng Mạch Tử biết cô ấy la hét kêu gào rất thảm thiết……
Âm thanh như xuyên qua cửa toa tàu, xuyên thấu cả trái tim cô..
“Ầm!”
Ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, mọi âm thanh đều bị che lấp bởi tiếng tàu đang di chuyển.
Đêm nay không phải là đêm an toàn.
……
……
“Chào buổi sáng tất cả các hành khách. Toa ăn có cung cấp bữa sáng cho mọi người. Hành khách có nhu cầu vui lòng di chuyển đến toa ăn để dùng bữa sáng.”
Ngân Tô bị thông báo đánh thức, đèn đã trong mỗi toa đều đã được bật, cửa của từng toa tàu cũng đã được mở.
Buổi sáng?
Tại sao cô lại cảm thấy mình vừa mới ngủ được chút xíu vậy?
Chắc chắn là do con quái vật đi tìm con cả đêm qua gây ra.
Ngân Tô giận cá chém thớt với con quái vật xong, đứng dậy, duỗi người và đi về phía toa ăn.
Trong các toa xe hiện không có người chơi nào xuất hiện cả, chỉ còn lại quái vật. Đánh giá từ tình hình trong các toa 02, 03 và 04 thì không có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Tuy nhiên, trong toa 04 chỉ còn lại một hành khách quái vật, những hành khách quái vật khác thì không thấy đâu..
Quái vật sẽ không rời rời khỏi vị trí, không thấy thì chắc chắn là đã chết.
Ngân Tô bước vào toa ăn và chào nhân viên phục vụ đứng phía sau quầy: “Chào buổi sáng.”
Nhân viên phục vụ: “……”
Tại sao cô ta chưa chết!!
Ngân Tô vừa mới chuẩn bị nhìn xem menu bữa sáng có gì hay, liền nghe thấy chỗ bên kia liên tiếp có tiếng truyền tới.
Ngân Tô quay lại và bước ra khỏi toa ăn.
Ở khu vực nối liền toa 05 và 06, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, mặt đất và trên tường loang lổ những vệt máu.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, một nửa thi thể nằm ở lối đi nhỏ, nửa còn lại nằm ở trong phòng vệ sinh.
Thi thể bị người ta lột da, lục phủ ngũ tạng cũng bị lấy đi toàn bộ, có thể nhìn thấy đây là một thi thể chết vô cùng thê thảm.
Phần lớn người chơi đều ở đây, sắc mặt ai cũng không tốt, nghiêm túc nhìn thi thể.
Thời gian chết là tối hôm qua, thời gian trôi đã lâu, quy tắc tử vong cũng đã biến mất.
“Tôi không biết cô ta chết như thế nào.” Giọng một cô gái chậm rãi vang lên: “Tối hôm qua, tôi đã thiếp đi trong chốc lát, lúc tôi bừng tỉnh thì phát hiện Vu Khiết không còn ngồi đối diện tôi.
Lúc đó cửa tàu đóng kín, tôi không biết cô ấy ra ngoài này bằng cách nào, cũng không dám đi kiểm tra.”
Sắc mặt Mạch Tử còn tệ hơn cả những người khác. Lúc ấy, cô không dám nhìn tiếp cho nên không biết Vu Khiết làm sao lại biến thành như này.
Pháp sư: “Trước đó Vu Khiết đã làm gì?”
Mạch Tử lắc đầu: “Không có, sau khi quay lại toa xe, chúng tôi đều về ngồi ở chỗ của mình, sau khi soát vé xong…… cô ấy chắc chắn chưa làm gì cả.”
“Đó là những gì đã xảy ra sau khi soát vé xong, dẫn đến cái chết của cô ấy.” Pháp sư nhìn về phía những người khác: “Các người có thấy gì khác lạ không?”
Thịnh Ánh Thu: “Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng tôi không đi xem.”
Cát Sơn “a” một tiếng: “Tôi cũng nghe thấy, nhưng tôi đang đau đến muốn chết, nào có tâm tình đi xem.”
Ân tiên sinh: “Tôi cũng nghe thấy.”
“02, 03, 04 đều nghe thấy tiếng gõ cửa…” Pháp sư nhìn về phía Mạch Tử: “ Cô Mạch, cô thì sao?”
“Tôi……” Mạch Tử nhớ lại lúc cô mơ mơ màng màng ngủ quên tối qua, cô nghe thấy âm thanh ‘dang-dang’: “Tôi hình như là nghe thấy một ít thanh âm.”
Về người chơi ở thùng xe 06 cũng không nghe thấy tiếng gì.
“Nghe thấy âm thanh và bị mê hoặc bởi âm thanh đó rồi tiến đến xem, đây hẳn là nguyên nhân Vu Khiết chết” Pháp sư trầm giọng nói: “Sau khi Vu Khiết chết, chúng tôi không nghe thấy gì nữa nên con quái vật đó có lẽ chỉ có thể làm hại một người vào ban đêm.”
Ngân Tô đứng đối diện nghe đám người chơi nói chuyện, ánh mắt dừng lại ở trên thi thể đẫm máu.
Da người, nội tạng… Người mẹ đáng sợ đó đang tìm con, chẳng phải chính bà ta sẽ tạo ra một ‘đứa con’ sao?
Có một quy tắc trong tờ ‘Đi tàu cần biết’ ——
【Trên tàu sẽ không xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, nếu nghe thấy tiếng khóc mời tìm nó ngay lập tức và giết nó.】
Trên đoàn tàu khẳng định có trẻ con, hơn nữa tốt nhất không cần giết chết, nếu không sẽ nhận được giá trị hận thù của người mẹ kia.
Ngân Tô nghĩ rằng mình nên tìm đứa trẻ này.
Không phải cô ấy muốn bị người mẹ kia mang thù, cô ấy chỉ không thể chịu đựng được khi thấy cảnh hai mẹ con bị chia cắt.
Quái vật tóc: Chỉ là ôm hận thôi hehehe.
……
……
Ngân Tô không ở lại đó nghe nhóm người chơi tiếp tục thảo luận mà lập tức quay trở lại toa ăn.
Thực đơn bữa sáng không có gì thay đổi quá nhiều so với ngày hôm qua, Ngân Tô gọi món rẻ nhất và lén lút mang đi theo cách cũ.
Lúc Ngân Tô rời đi, ánh mắt của nhân viên phục vụ như muốn dán chặt lên cô cố gắng tìm hiểu xem cô đã giấu đồ ăn ở đâu.
Cho đến mãi lúc Ngân Tô bước ra khỏi toa ăn, nhân viên phục vụ cũng không thể tìm được chỗ cô giấu thức ăn ở đâu cả.
Nếu không tìm được đồ ăn, cô ta sẽ không bị tính là đem đồ ăn mang ra toa ăn…… Đáng giận!! Quy củ này là ai định ra!!
Nhân viên phục vụ oán hận đến ngứa răng, lại không có cách nào đối phó với Ngân Tô.
Ngân Tô mới vừa đi ra toa ăn, thông báo lần nữa vang lên.
“Các vị hành khách, đoàn tàu sắp đến ‘Trạm Dãy Núi Ma Quỷ’. Hành khách xuống tại ‘Trạm Dãy Núi Ma Quỷ’ hãy chuẩn bị tốt hành lý và vé tàu của mình rồi xuống tàu bằng cửa bên phải.”
“Khi đoàn tàu đến trạm, nếu hành khách chưa xuống tàu vui lòng ngồi vào chỗ của mình, đừng di chuyển lung tung.”
“Thời gian dừng trạm dự kiến dài: 8 phút.”
Thời gian dừng lại lại giảm thêm một phút nữa.
Chẳng phải nó sẽ ngày càng ít đi trong tương lai sao?
Bản thân trò chơi ngày càng trở nên khó khăn hơn, các trạm dừng đằng sau cũng ngày càng nguy hiểm hơn.
Nguy hiểm trên các trạm dừng ngày càng tăng, nhưng thời gian còn lại cho người chơi lại giảm đi… Chậc chậc chậc, thật ác độc.
……
……
Đoàn tàu vừa đi vào ‘ga Ma Quỷ’, Ngân Tô cũng không nhìn thấy một bóng “người”, trên sân ga hoàn toàn vắng vẻ.
Không có quái vật ở điểm dừng này? Hoặc… hành khách của trạm này là một ‘con ma’, nên bọn họ mới không nhìn thấy?
Ngân Tô không đợi quái vật lên tàu rồi mới đi xuống như những trạm dừng trước, lần này cô đi thẳng ra cửa tàu, tránh cho bị mấy con quái vật vô hình này hố vì không nhìn thấy chúng.