Tô Lương Tâm chỉ có một kĩ năng kém cỏi lại bắt đầu chửi mắng.
Sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn đến thế!
Lại là một ngày ngưỡng mộ kĩ năng của người khác!
Ân tiên sinh ngã ngồi xuống ghế trống thở dốc.
Chữ viết tạo ra thương tổn càng lớn thì cái giá anh ta phải trả sẽ càng nhiều.
Ân tiên sinh thở hổn hển, nhìn về hướng Ngân Tô: “Vừa nãy cảm ơn Tô tiểu thư nhắc nhở.”
“Đừng khách sáo.” Ngân Tô thu hoạch một chút giá trị làm việc thiện: “Kĩ năng của anh cũng khá lợi hại, một chữ đổ một tòa thành.”
Ân tiên sinh cười khổ một tiếng: “Tô tiểu thư quá khen rồi, nếu tôi có năng lực này thì bây giờ cũng không đến nỗi nhếch nhác như vậy.”
Một chữ đổ một tòa thành, đó phải là thực lực thế nào chứ.
Kỹ năng của anh ta không phải chữ nào cũng có thể dùng, loại chữ đơn giản nhất như “chết” “sống” “mạnh” “yếu” còn không thể dùng.
Dựa theo thực lực của đối phương, hiệu quả cũng sẽ khác nhau.
Chẳng hạn như quái vật vừa nãy, nếu lợi hại hơn chút nữa thì thương tổn từ chữ “khô” tạo thành không đủ để khiến cô ta chết.
Hơn nữa, tính cho đến hiện tại anh ta vẫn chưa viết được hai chữ.
Ngân Tô tiếp tục khen ngợi: “Như thế vẫn lợi hại.”
“…”
Không biết tại sao, Ân tiên sinh cảm thấy Tô tiểu thư không phải là đang khách sáo với anh ta, cô thật sự cảm thấy kĩ năng của anh ta rất lợi hại.
…
…
Ân tiên sinh tách ra khỏi Ngân Tô, trở về toa 02.
Trở về chưa kịp làm gì đã bị quái vật mời chơi trò chơi rồi, đợi trò chơi kết thúc thì đã là nửa tiếng sau.
Ân tiên sinh nghỉ ngơi một lát, thận trọng đi về phía sau toa 02.
Cửa đang mở?
Ân tiên sinh phát hiện hai cánh cửa đều đang mở, toa 03 vô cùng yên tĩnh, hình như Thịnh Ánh Thu không ở trong toa.
Vừa nãy đi vào toa 01 không xảy ra chuyện là vì chỉ có một con quái vật, mà hình như quái vật đó còn nghe lời Tô tiểu thư.
Ân tiên sinh không chắc chắn liệu đi vào toa khác lúc tắt đèn có bị quái vật của những toa khác đánh úp hay không…
Ân tiên sinh do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn đi vào toa 03.
Quái vật yên lặng ngồi trên ghế, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ân tiên sinh đi qua lối đi không gặp bất cứ nguy hiểm gì, an toàn đi đến chỗ cửa.
Cửa vẫn được mở.
Ân tiên sinh nhìn toa 04 một cái, toa này không có quái vật, cũng không có người chơi.
Cát Sơn và cô gái áo choàng đen đều không ở đây.
Bọn họ đi đâu rồi?
Ngay lúc Ân tiên sinh do dự có nên đi về không thì anh ta ngửi thấy một ít mùi máu tanh, mùi máu tanh tươi mới…
Truyền từ hướng toa ăn tới.
Ân tiên sinh càng đến gần toa ăn, mùi máu tanh càng nồng.
Anh ta nhìn toa ăn một cái, điều nhìn thấy đầu tiên chính là một người nằm sấp trên lối đi.
Cô ta ở rất gần cửa, mặt úp xuống, tay duỗi về phía trước, mặt đất xung quanh ngón tay có mấy dấu vân tay còn mới.
Là Mạch Tử.
Nhìn tiếp về phía sau, vẫn còn một thi thể.
Đồng phục màu đỏ… Là nhân viên phục vụ.
…
…
Một tiếng trước.
Mạch Tử bị quái vật mời chơi trò chơi, thua rồi bị lấy đi một nội tạng.
Cô ta sợ hãi, hoảng hốt, muốn sang sát vách tìm Pháp Sư tiên sinh, dường như chỉ cần ở bên cạnh Pháp Sư tiên sinh cô ta sẽ có dũng khí và cảm giác an toàn.
Nhưng cửa đang đóng, cô ta không qua đó được.
Không mở được cửa, Mạch Tử hơi lo lắng, đứng ngồi không yên, đầu óc rối bời, không sắp xếp được đầu mối.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Trong đầu Mạch Tử đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy.
Khi ý nghĩ này phủ khắp tâm trí, cô ta cảm thấy tất cả đều trở nên mơ hồ, nghi hoặc càng nhiều từ nơi sâu thẳm trong nội tâm dâng lên.
Cô ta đang ở đâu?
Tại sao lại tối như vậy?
Hình như cô ta nghe thấy tiếng tàu chạy, cô ta đang ở trên tàu sao? Tại sao lại ở trên tàu?
Những cái bóng kỳ quái đó là hành khách sao?
Ngay lúc Mạch Tử do dự có nên đi hỏi không thì một âm thanh nhỏ vang lên làm kinh động cô ta.
Là cửa…
Cửa mở rồi!
Có thể đi tìm Pháp Sư tiên sinh rồi!
Ý nghĩ này đè những vấn đề khác xuống, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của Mạch Tử, cô ta lập tức đi về phía cửa.
Lúc này cô ta đã không còn chú ý đến cửa được mở là cửa giữa toa 05 và 06 mà không phải là cửa thông sang toa 07.
“Mạch Tử.”
“Pháp Sư tiên sinh!”
Mạch Tử nhìn thấy người đứng ở khu vực giao nhau giữa hai toa, trong đầu tự động bật ra cái tên này, sắc mặt cô ta vui mừng.
Đây chính là Pháp Sư tiên sinh mà cô muốn tìm!
Đối phương vẫy tay với cô ta, giọng nói dịu dàng: “Đi theo tôi.”
Mạch Tử với vẻ mặt tín nhiệm đi theo Pháp Sư vào toa 05, hoàn cảnh trong toa ăn không giống toa bình thường, nhưng Mạch Tử lại giống như là không nhìn ra.
“Ở đây rất an toàn, cô ở đây đợi nhé.” Pháp Sư nói với Mạch Tử: “Tôi sẽ trở về nhanh thôi. Đừng đi những nơi khác, chỉ có ở đây an toàn thôi.”
Mạch Tử nhìn nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai, cô ta gật đầu: “Được.”
Mạch Tử đưa mắt tiễn Pháp Sư rời đi, cô ta vẫn không phát hiện nơi mình ở bất thường, rất nghe lời mà đợi ở đây.
Pháp Sư mãi không trở về, Mạch Tử dần dần có chút bất an.
Cô ta chuẩn bị đi theo hướng Pháp Sư rời đi, ai ngờ một bóng đen từ bên cạnh đi tới, chặn cô ta lại.
“Xin chào, hành khách muốn dùng bữa phải không?”
Giọng nói trầm thấp, u ám chậm rãi vang lên.
…
…
Toa 01.
Cô gái áo choàng đen rơi từ trên trần xuống, tóc như vẩy mực (một cách vẽ tranh thủy mặc) đuổi từ bên trên xuống theo, mắt thấy sắp quấn lấy cô gái áo choàng đen, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đừng làm loạn.”
Nghe thấy giọng nói, tóc đen vù vù lui về.
Cô gái áo choàng đen: “…” Cô nuôi quái vật gì vậy.
Ngân Tô mở đèn pin, soi về phía cô gái áo choàng đen: “Cô đến chỗ tôi để làm gì?”
Cô gái áo choàng đen vẫn đang nhìn trần nhà, bị ánh sáng chiếu vào, cô ấy nghiêng nghiêng người, chỉ để lại một cái bóng đen sì.
Cô gái áo choàng đen lục tìm trong ống tay áo, lấy một thứ ra ném cho Ngân Tô.
Ngân Tô đưa tay đón lấy, mở tay ra thì thấy là một con dấu bằng gỗ.
“Cô lấy ở đâu thế?”
“Nhân viên.” Cô gái áo choàng đen không nhanh không chậm nói.
Trước đây từng nhắc đến ấn chương kỉ niệm cần tìm nhân viên đóng dấu nên con dấu này xuất hiện trên người nhân viên là điều rất bình thường.
“Cô dụ nhân viên ra thế nào vậy?”
Lúc trước có một quy tắc đã nói rằng “Nhân viên sẽ không xuất hiện sau khi đèn trên tàu tắt. Nếu bạn nhìn thấy nhân viên thì hãy lập tức giết họ”.
Trên người nhân viên có ấn chương kỷ niệm, thế thì sau khi đèn tắt nhìn thấy nhân viên và giết chết đối phương chính là một quy tắc chính xác.
Từ đó suy ngược ra, nhân viên sẽ không xuất hiện trong trường hợp bình thường.
Hơn nữa, vừa nãy cô đã mang đồ trong toa ăn ra ngoài, nhân viên toa ăn không xuất hiện…
“Có người ở lại toa ăn quá lâu, dẫn nhân viên tới. Đúng lúc tôi nhìn thấy nên giết cô ta rồi.”
“…”
Hóa ra không phải không đến mà là không kịp đến hiện trường.
Ngân Tô: “Cô đưa tôi để làm gì?”
“Tôi đã đóng dấu, không có nhắc nhở.” Cô gái áo choàng đen nói: “Vé tàu cũng không thay đổi gì.”
Không có nhắc nhở nhận được chìa khóa qua ải, trên vé tàu cũng không xuất hiện tên của trạm cuối cùng.
Ngân Tô trầm ngâm suy nghĩ: “Có lẽ là phải giết chết trưởng tàu.”
Trạm cuối cùng vẫn chưa xuất hiện, vé tàu vẫn chưa hoàn chỉnh, nên cho dù đã đóng dấu thì cũng vô dụng.