Pháp Sư đợi anh chàng lạnh lùng đi ra, hai người cùng đi về phía toa đằng trước.
Toa 04, 03 đều không có ai.
Pháp Sư đi vào toa 02 thì nhìn thấy Ân tiên sinh.
“Ân tiên sinh.” Vẻ mặt Pháp Sư khôi phục thái độ dịu dàng, đi về phía Ân tiên sinh: “Những người khác đâu?”
Đợi Pháp Sư đến gần thì phát hiện Thịnh Ánh Thu nằm trên ghế, sắc mặt không tốt lắm, đôi mắt nhắm nghiền, hình như là đang ngủ.
Pháp Sư: “Thịnh tiểu thư làm sao thế?”
Ân tiên sinh kể lại tình hình một cách đơn giản.
Vẻ mặt Pháp Sư đầy tiếc nuối: “Thuốc thanh tẩy ô nhiễm có hiệu quả không? Nếu cần thì chỗ tôi vẫn còn.”
“Không biết, cô ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng lúc kiểm vé cô ấy cũng không xảy ra chuyện gì.”
Ân tiên sinh đã chuẩn bị cho suy nghĩ xấu nhất, không ngờ sau khi cửa giữa các toa mở ra, anh ta phát hiện Thịnh Ánh Thu vẫn sống sót.
Ân tiên sinh nói xong, nhớ lại Pháp Sư đi từ toa phía sau tới: “Pháp Sư tiên sinh có nhìn thấy Cát Sơn không?”
Bây giờ trong toa toàn là quái vật, Ân tiên sinh vừa chuyển Thịnh Ánh Thu từ toa sát vách sang, còn chưa kịp đi tìm Cát Sơn.
“Lúc tôi qua đây thì không nhìn thấy.” Pháp Sư quay đầu hỏi anh chàng lạnh lùng: “Tiêu Hằng, trước đó anh có nhìn thấy Cát Sơn không?”
Anh chàng lạnh lùng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó: “Không.”
Vẻ mặt Ân tiên sinh ủ rũ: “Đoán chừng là xảy ra chuyện rồi…”
Hai bên trầm mặc, sau một lát, Pháp Sư lên tiếng lần nữa: “Vừa nãy Ân tiên sinh có để ý thời gian tàu dừng ở sân ga giảm bớt rồi không?”
“Ừ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Pháp Sư: “Trước đây chúng ta cho rằng thời gian ở mỗi trạm tiếp theo đều giống nhau, nhưng bây giờ xem ra không phải, rất có khả năng vòng này chính là vòng cuối cùng rồi.
Bây giờ số lượng quái vật ở mỗi toa càng ngày càng nhiều, bọn chúng sẽ tìm chúng ta chơi trò chơi bất cứ lúc nào, điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm được cách xuống tàu.”
Vòng cuối cùng…
Ân tiên sinh: “Pháp Sư tiên sinh có manh mối gì?”
Pháp Sư lấy con dấu anh ta giành được ra: “Tôi tìm thấy cái này, một con dấu đóng kỉ niệm, lấy được từ trên người nhân viên. Trước đây có trạm sẽ đưa vé tàu để đóng dấu, tôi cho rằng vé tàu được đóng dấu sẽ trở thành chìa khóa qua ải, nhưng không có tác dụng…”
Pháp Sư trực tiếp đưa con dấu cho Ân tiên sinh, dáng vẻ không chút giấu giếm đó thể hiện sự chân thành hết sức.
“Tôi cảm thấy chắc hẳn vé tàu cần phải đóng dấu, nhưng vẫn cần phải tìm được trạm cuối cùng, không biết Ân tiên sinh có manh mối về phương diện này không?”
Tối qua Ân tiên sinh ở chỗ Ngân Tô, quả thực nghe được một vài manh mối.
Cộng với những bức thư đã bị mở ra mà anh ta nhìn thấy trong phòng nghỉ, bên trong cũng từng nhắc đến chuyện đóng dấu kỷ niệm.
Anh ta không ngờ Pháp Sư đã tìm được dấu đóng kỷ niệm…
Chắc hẳn đóng dấu vé tàu là chính xác.
Nhưng nếu đóng dấu không có tác dụng… thì chính là trưởng tàu có vấn đề.
“Trạm cuối cùng…” Pháp Sư vừa suy nghĩ vừa nói: “Chắc hẳn chúng ta vẫn cần tìm trạm cuối cùng, chỉ có như vậy mới xuống tàu được, nhưng manh mối ở trên tàu về trạm cuối cùng gần như là không có…”
Pháp Sư nhìn Thịnh Ánh Thu vẫn chưa tỉnh lại một cái, giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Nếu Ân tiên sinh biết thì có thể nói ra để chúng ta cùng thảo luận, xem có thể tìm được cách qua ải hay không, dù sao thời gian của chúng ta không còn nhiều, hợp mưu hợp sức mới có cơ hội sống sót.”
Ân tiên sinh nhìn con dấu trong tay, trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ trưởng tàu có vấn đề.”
“Trưởng tàu…”
Pháp Sư hơi cau mày, do dự nói: “Giết trưởng tàu không chết… Chẳng lẽ cần người chơi giết chết trưởng tàu?”
Nhưng quy tắc anh ta vừa mới lấy được là —— Khi trên tàu có trưởng tàu thì chuyến tàu sẽ đến trạm cuối cùng.
Đây không phải mâu thuẫn rồi sao?
Cái nào là chính xác?
“Ưm…”
Thịnh Ánh Thu nằm trên ghế có động tĩnh.
Thịnh Ánh Thu chậm rãi mở mắt, cô ấy sờ cái gáy đau nhức, chầm chậm ngồi dậy, sự chóng mặt và đau đớn khiến đáy mắt cô ấy lộ ra vẻ mờ mịt.
Cô ấy hồi thần, ngẩng đầu quan sát xung quanh, vẻ mặt đờ đẫn, dường như không rõ mình đang ở nơi nào.
“Đây là đâu?” Thịnh Ánh Thu nhìn thấy hai người đứng bên cạnh: “Mấy người… Mấy người là ai? Tôi đang ở đâu?”
Pháp Sư: “Thịnh tiểu thư không nhớ tại sao mình ở đây nữa?”
Thịnh Ánh Thu nhìn xung quanh, đây là một đoàn tàu, nhưng hoàn cảnh trên tàu rất quái dị, trong toa tàu còn có rất nhiều hành khách kỳ quái…
Thịnh Ánh Thu trở nên cảnh giác: “Mấy người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Pháp Sư: “…”
Ân tiên sinh: “…”
Lý trí của Thịnh Ánh Thu trở về rồi.
Nhưng cô ấy không nhớ tại sao mình lại ở trên tàu, cũng hoàn toàn không nhớ chuyện mình ở trong trò chơi.
Nhưng may mà cô ấy vẫn nhớ sự tồn tại của “trò chơi cấm kỵ”.
Nói một cách đơn giản, kí ức của Thịnh Ánh Thu đã trở về lúc trước khi cô ấy vào trò chơi cấm kỵ.
Dựa theo lời Ân tiên sinh nói, Thịnh Ánh Thu xem xong nội dung mình viết trên cánh tay, lại mở giao diện cá nhân của mình ra, nhìn hồ sơ bên trên, cô ấy rơi vào trầm mặc, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Thịnh Ánh Thu lúc này cứ giống như người chơi mới bị kéo vào trò chơi, đối với cái gì cũng lạ lẫm.
Thịnh Ánh Thu có thể sống sót trong trò chơi, chứng tỏ tố chất tâm lí của cô ấy cũng rất vững chắc.
Cho nên sau sự kinh ngạc và lúng túng nhất thời thì bình tĩnh lại rất nhanh.
Chỉ là nghe không hiểu nội dung bọn họ thảo luận cho lắm.