Cơ thể Vu Lê Nguyệt bổ nhào về phía trước, cả người rơi vào trong bụi cỏ dại cao bằng nửa người.
Sự đau nhói lập tức lan ra trên mặt và tay Vu Lê Nguyệt, giọt máu rướm ra khỏi làn da.
Ngửi thấy mùi máu tanh, thực vật xung quanh càng điên cuồng lao tới chỗ Vu Lê Nguyệt, vô số nhánh dây leo dồn qua đó, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của Vu Lê Nguyệt nữa.
Mấy giây sau, dường như đám thực vật không tìm thấy con mồi, chúng nó lắc thân mình tản ra, làm gì còn tung tích của Vu Lê Nguyệt nữa.
Trong khi đó, Vu Lê Nguyệt xuất hiện cách chỗ đó một kilomet.
Cô ta xuất hiện trên không, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những tia sáng đó tan mất rất nhanh.
Vu Lê Nguyệt chịu đựng sự chóng mặt và buồn nôn từ đạo cụ dịch chuyển, ngẩng đầu thì nhìn thấy vô số đóa hoa màu hồng phấn —— Là hoa hợp hoan.
Phóng tầm mắt nhìn qua, xung quanh toàn là cây hợp hoan, tán cây nở đầy những cụm hoa hợp hoan.
Mặt đất chỉ có một ít lá rụng, không có bất kì thực vật nào.
Không có thực vật không có nghĩa là an toàn, trái lại có khả năng càng nguy hiểm hơn.
Vu Lê Nguyệt không dám ở trong rừng hoa hợp hoan lâu, tìm đúng hướng rồi lập tức chạy về bên đó.
Rõ ràng là không có gió, Vu Lê Nguyệt lại nhìn thấy phấn hoa hợp hoan rơi xuống trong không trung, ban đầu chỉ là số ít, nhưng rất nhanh lại nhiều lên.
Phấn hoa rơi xuống giống như mưa bụi, cả thế giới đều đang mưa một trận màu hồng.
Vu Lê Nguyệt cảm giác cơ thể càng ngày càng nặng nề, đầu óc mơ màng, trước mắt chỉ còn lại những phấn hoa rơi xuống…
Vu Lê Nguyệt lấy một cái ống tiêm từ trong túi áo, gẩy nắp ra trực tiếp chích lên đùi mình, đẩy một cái là chất lỏng bên trong thấy đáy.
Đầu óc mơ màng lập tức tỉnh táo, cơ thể nặng nề cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng, cô ta đi xuyên qua màn phấn hoa đang rơi.
Vu Lê Nguyệt đi xuyên qua rừng hợp hoan, nhìn thấy đường chính.
Vu Lê Nguyệt một mạch xông lên đường chính.
Trên đường có người.
Vu Lê Nguyệt phanh khẩn cấp lại nhưng đã không kịp, cả người ngã nhào xuống đường.
…
…
Độ Hạ nghe thấy ven đường có âm thanh, trong tay tích trữ sấm sét, chuẩn bị trực tiếp ném qua đó.
Vừa hay kỹ năng thiên phú của cô ấy có thể khắc chế được những thực vật này.
Ngay lúc cô ấy chuẩn bị ném thì phát hiện thứ xông lên đường chính không phải thực vật mà là một con người.
“Nhân viên nghiên cứu Vu!” Lòng bàn tay Độ Hạ xoay chuyển, tia sét biến mất, cô ấy vội vàng tiến lên đỡ Vu Lê Nguyệt dậy, đưa cô ta ra giữa đường: “Cô làm sao thế?”
Vu Lê Nguyệt: “Tôi không sao.”
Biểu cảm vẻ mặt Độ Hạ nghiêm trọng: “Trông cô không giống như là không sao nha…”
Vu Lê Nguyệt: “…”
Vu Lê Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này qua đáy mắt Độ Hạ.
Những vết thương trên mặt cô ta đang mọc ra nhị hoa…
Vu Lê Nguyệt giơ tay sờ, quả nhiên là sờ thấy nhị hoa, kèm theo một chút cảm giác mềm mềm.
Là nhị hoa của những cây hợp hoan đó.
Vu Lê Nguyệt thử bứt một cái, kéo da thịt đến mức phát đau nhưng nhị hoa không nhúc nhích tí nào, cứ như là đã hoàn toàn sinh trưởng cùng với da thịt cô ta.
“Xào xạc ——”
Bụi cây bên cạnh bức tường đung đưa.
Thân hình Vu Lê Nguyệt lập tức căng cứng, ánh mắt ác liệt liếc qua đó.
Trong bụi cây có một lọn tóc chui ra trước, mái tóc dùng sức xô bụi cây ra rồi cô gái mặc đồ thể thao đi ra khỏi đó.
Mái tóc hội tụ ở sau lưng cô giống như cái bóng của cô, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.
Ngân Tô nhảy lên đường chính, ánh mắt va vào ánh mắt Vu Lê Nguyệt, ngạc nhiên hỏi: “Đây là tạo hình gì thế?”
Hai bên mặt trái phải của Vu Lê Nguyệt đều mọc mấy cụm hoa màu hồng đầy lông lá giống như lông mi được phóng to.
“Là nhị hoa hợp hoan.” Vu Lê Nguyệt ngồi thẳng người, vẫn khá bình tĩnh bắt đầu tìm đồ trên người để xử lý mấy nhị hoa đó.
Cô ta có thể cảm nhận được nhị hoa vẫn đang sinh trưởng, nếu không xử lý thì nói không chừng chúng nó sẽ ăn vào trong xương cốt.
Buộc phải lập tức lôi chúng nó ra.
Ngân Tô đến gần xem thử: “Sao chúng nó lại mọc trên mặt cô vậy?”
“Lúc vào rừng hợp hoan đã bị thương, đoán chừng là rơi vào miệng vết thương rồi cắm rễ.” Không thể nhìn nhận thực vật biến dị theo trường hợp bình thường.
Rất có khả năng những nhị hoa này chính là một trong những phương thức tấn công của cây hợp hoan.
Độ Hạ hơi lo lắng: “Nhân viên nghiên cứu Vu, cô có thể xử lý những nhị hoa này không?”
“Nạo ra là được.” Vu Lê Nguyệt lấy dao ra, đưa cho Độ Hạ: “Làm phiền nhân viên điều tra Độ giúp tôi một chút.”
Độ Hạ còn chưa kịp nói, Ngân Tô đã lên tiếng trước: “Để tôi để tôi.”
Vu Lê Nguyệt đưa dao cho Ngân Tô: “Vậy làm phiền Tô tiểu thư.”
Ngân Tô ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát, khều nhẹ một cái là có thể lôi mấy nhị hoa đó ra ngoài, chẳng cần đao to búa lớn gì.
Phần cắm vào máu thịt đã mọc ra rễ mảnh nhỏ màu trắng, sau khi bị bứt ra ngoài, chúng nó vẫn đang động đậy, dường như đang tìm nơi để cắm rễ.
Ngân Tô lấy một cái bình thủy tinh ra, bỏ mấy nhị hoa vào trong.
Nhị hoa trên mặt Vu Lê Nguyệt đã bị khều ra hết, cô ta đang bôi thuốc cho bản thân mình, thoáng thấy động tác của Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô thu thập chúng nó làm gì thế?”
“Nuôi thử xem sao đó mà.” Ngân Tô đóng nắp bình, ra sức lắc lắc khiến đám nhị hoa dồn vào một góc: “Xem chúng nó có thể sống trong cái bình này hay không.”
“…”
Vu Lê Nguyệt quăng ánh mắt cổ quái về phía Độ Hạ.
Độ Hạ trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên trên.
Suy nghĩ của đại lão điên khùng, sao cô ấy biết được!
Sau đó Độ Hạ liền nghe thấy Vu Lê Nguyệt hỏi: “Có thể cho tôi một ít không?”
Độ Hạ: “???”
Cô ấy đúng là có sự ngăn cách với mấy kẻ điên mà!!
“Được thôi.” Ngân Tô lấy mấy nhị hoa từ trong bình ra, đưa cho Vu Lê Nguyệt: “Dù sao cũng nhổ từ trên mặt cô xuống mà.”
Vu Lê Nguyệt lấy một cái hộp từ trên người, bỏ nhị hoa vào: “Mọi người ở đây làm gì thế?”
Nhắc đến chuyện này, Độ Hạ lập tức quay đầu nhìn Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô có phát hiện gì không?”
“À, tường bên đó có vết nứt.”
“Vết nứt?!” Độ Hạ không dám qua đó xem, cô ấy quan sát qua kẽ hở của cây cối, mặt tường đều nhẵn nhụi, không hề tồn tại vết nứt: “Tô tiểu thư, vết nứt ở đâu?”
“Dưới đất.”
“…”
Tất nhiên Ngân Tô không có bản lĩnh độn thổ kiểm tra, nhưng quái vật tóc thì có thể.
Bọn họ dừng ở đây cũng vì quái vật tóc đột nhiên phát điên, nói rằng cảm nhận được sự triệu hồi của cao lương mĩ vị…
Ngân Tô cũng cảm nhận được mùi đáng ghét thuộc về phó bản, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền biến mất.
Quái vật tóc cứ đòi đi tìm cao lương mĩ vị, cô bèn đưa nó đi thôi.
Chắc hẳn mùi đó phát ra từ vết nứt, nhưng tại sao lại biến mất thì Ngân Tô không biết.
Cách nói của quái vật tóc là có thứ bịt vết nứt lại, không cho nó ăn.
Ngân Tô hoài nghi là quái vật tóc không dám đi qua vết nứt để vào bên trong bức tường.
Lúc này quái vật tóc vẫn đang tụng kinh trong đầu cô: “Ngửi mùi mỹ vị như vậy thì có lẽ là ăn được, đáng ghét đáng ghét đáng ghét!! Chủ động quyến rũ ta, không phải là muốn được ta ăn sao!! Chúng ta đạp đổ bức tường này đi…”
Đúng vậy, giờ nó đã huênh hoang đến mức muốn đạp đổ tường luôn rồi.
Nếu cách nói của quái vật tóc là chính xác thì đúng là có một thứ có thể mở và đóng vết nứt bất cứ lúc nào.
Khi vết nứt mở ra, ô nhiễm sẽ rò rỉ ra ngoài qua khe hở.
Khi vết nứt đóng lại, thiết bị của Cục điều tra cũng không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì.