Chẳng mất nhiều thời gian, Ngân Tô đã biết được đây là đâu.
Đây là thị trấn Hoa Hồng, tất cả người dân sống ở thị trấn Hoa Hồng đều trồng hoa hồng, nhưng chỉ có hoa hồng chất lượng tốt mới có thể bán được với giá cao.
Nếu có thể trồng ra giống hoa hồng mới thì sẽ được đến vào trang viên Hoa Hồng để học tập kỹ thuật mới nhất và trở thành một bậc thầy trồng hoa xuất sắc.
“Bậc thầy trồng hoa?”
“Đúng vậy, chúng tôi đều là nông dân trồng hoa, nhưng chỉ có người của trang viên Hoa Hồng mới có thể tự xưng là bậc thầy trồng hoa.” Trên mặt người phụ nữ tràn đầy khao khát: “Làm gì có ai không muốn trở thành bậc thầy trồng hoa đầy tôn quý đâu?”
Ngân Tô liền hiểu, này là đang nói đến trình độ chuyên môn.
Trình độ chuyên môn của bậc thầy trồng hoa được đánh giá rất cao.
“Trang viên Hoa Hồng là ở đâu thế?”
Người phụ nữ quay đầu nhìn Ngân Tô, hơi nghi ngờ: “Sao ngay cả trang viên Hoa Hồng mà cô cũng không biết vậy?”
Ngân Tô mở miệng nói bừa: “Mấy ngày trước tôi bị đụng vào đầu, bị mất trí nhớ rồi, có một số chuyện không nhớ rõ lắm.”
“A…” Người phụ nữ nghẹn một lúc, một hồi lâu mới mấp máy miệng: “Thật là đáng thương.”
“Đúng thế. Vậy nên chị ơi, trang viên Hoa Hồng là ở đâu vậy?”
“Trang viên Hoa Hồng là nơi ở của những bậc thầy trồng hoa giỏi nhất, hoa hồng mà những người ấy trồng ra là có một không hai… Những cây hoa hồng mà chúng ta trồng được trong thị trấn này đều được trang viên Hoa Hồng thu mua.”
Người phụ nữ không nói được là trang viên Hoa Hồng tồn tại từ khi nào, trong ký ức của cô ta, trang viên Hoa Hồng đã luôn ở đó.
Từ đời này qua đời khác, người dân trong thị trấn trồng hoa hồng rồi bán hoa hồng cho trang viên Hoa Hồng, sau đó lại mua hạt giống từ những thương nhân hoa hồng.
Hạt giống hoa hồng rất đắt, thường thì bọn họ sẽ chẳng còn lại bao nhiêu sau khi mua hạt giống hoa hồng.
Nhưng nếu không mua hạt giống thì chất lượng hoa hồng sẽ ngày càng tệ.
Hoa hồng kém chất lượng thì trang viên Hoa Hồng sẽ không chịu thu mua, vậy thì thành quả lao động của họ sẽ bị uổng phí.
Chưa kể bọn họ còn phải nộp thuế hoa cho trang viên Hoa Hồng.
Không nộp thuế hoa thì không được trồng hoa hồng.
Mà ở trong thị trấn Hoa Hồng, không trồng hoa hồng sẽ phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng.
Dựa theo mô tả của người phụ nữ, trang viên Hoa Hồng giống như “Vua chúa” của thị trấn Hoa Hồng, lời nói của trang viên Hoa Hồng tương đương với thánh chỉ và tất cả người dân trong thị trấn đều phải nghe theo.
“Nếu không nghe theo thì sao?”
“Không nghe theo?” Người phụ nữ cười rộ lên, dùng giọng điệu bình thường nói: “Nếu không nghe theo thì đương nhiên sẽ trở thành phân bón cho hoa rồi.”
“…”
Hay quá, yếu tố kinh dị xuất hiện rồi đúng không.
Ngân Tô: “Cả thị trấn có nhiều hoa như vậy, trang viên Hoa Hồng mua nhiều hoa như vậy để làm gì?”
“…”
Dường như người phụ nữ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô ta ngẩn người ở đó, giống như con robot bị kẹt bug, nửa ngày cũng chưa thấy phản ứng lại.
Ngân Tô cũng không làm khó cô ta.
NPC ở lãnh địa quái vật, nhìn là đã thấy không thông minh và linh hoạt như NPC trong phó bản rồi.
“Thế thương nhân hoa hồng là từ đâu tới?”
“…”
Người phụ nữ lại bị kẹt.
Cô ta chỉ biết thương nhân hoa hồng cách một khoảng thời gian sẽ đến, nhưng đến từ đâu, đến kiểu gì… Cô ta chưa từng nghĩ tới.
Nhưng người phụ nữ lại biết một số thông tin về thương nhân hoa hồng.
Thương nhân hoa hồng bán hạt giống hoa hồng, chất lượng hoa hồng càng tốt thì giá càng cao.
Ngân Tô nghi ngờ rằng toàn bộ người trong thị trấn đều bị trang viên Hoa Hồng PUA (thao túng tâm lý) rồi.
Có thể là trang viên Hoa Hồng đang làm chuyện gì đó biến thái không muốn người khác biết được, hoặc là trang viên Hoa Hồng chính là một nhà tư bản, còn người dân trong thị trấn chính là nguồn lao động không công.
Để bọn họ tự mua hạt giống rồi tự trồng hoa, số tiền thu về vừa đủ để bọn họ trả tiền hạt giống và nộp thuế, phần còn lại cũng chỉ đủ cho bọn họ sống qua ngày.
Cái này thì khác gì với chuyện vào nhà máy làm việc, ngoài việc cung cấp cơm đủ ba bữa để chống đỡ qua ngày thì không thanh toán bất kỳ một khoản lương nào cả?
…
…
Ngân Tô tạm biệt người phụ nữ, cũng mặc kệ những bông hoa hồng héo rũ trong sạp hàng của mình mà đi về hướng những người vừa chạy qua.
Quái vật tóc không biết chui từ đâu ra, men theo bóng râm trên mặt đất rồi bò lên vai cô.
“Sao mi chạy vào được?”
Quái vật tóc cây ngay không sợ chết đứng: “Thì cô cũng vào được còn gì.”
Ngân Tô: “…”
Lãnh địa quái vật này hiển nhiên là do những cây hoa hồng đó tạo thành, nó ở bên ngoài ăn sạch hoa hồng thì hiển nhiên lãnh địa quái vật sẽ bị phá hủy.
Vào để làm cái gì!!
“Trước kia, lúc chưa có ta thì mi ra ngoài kiểu gì? Lúc đó mi không sợ à?”
“Tôi có ra ngoài đâu.” Quái vật tóc tỏ ra khó hiểu: “Tôi ở trong nhà thì sao phải sợ?”
“…”
Mi giỏi!
Nhà của mi chỉ hơi lớn thôi chứ gì?
Cả tòa ký túc xá nữ đều là nhà của mi.
Quái vật tóc duỗi ra mấy lọn tóc chọc tới chọc lui trong không khí: “Nơi này có mùi kỳ quái, hít hà… Còn thơm hơn cả mấy nhãn cầu lần trước. Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn…”
Ngân Tô đoán “mùi thơm” mà quái vật tóc ám chỉ là sức mạnh của quái vật.
Quái vật càng mạnh thì quái vật tóc sẽ thấy càng thơm hơn, càng ngon hơn…
Ngân Tô mặc kệ quái vật tóc, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh cô đã nhìn thấy một quảng trường.
Quảng trường đông người đến mức không thể quan sát được tình hình bên trong.
Nhưng Ngân Tô lại nhìn thấy tờ quảng cáo treo ở hai bên quảng trường.
【Cuộc thi Hoa Hồng】
【Cuộc thi Hoa Hồng hàng năm sắp bắt đầu, năm nay chúng ta sẽ bình chọn ra giống hoa hồng ưu tú nhất, ba người trồng hoa đứng đầu sẽ được tiến vào trang viên Hoa Hồng để học hỏi.】
Phía dưới là một số quy tắc của cuộc thi Hoa Hồng.
Chỉ được mang hoa hồng do chính mình trồng đến trang viên Hoa Hồng để bình chọn.
Quy tắc bình chọn là toàn bộ bậc thầy trồng hoa trong thị trấn đều có quyền bỏ phiếu và được xếp hạng theo số phiếu bầu.
“Nếu có thể trồng được hoa hồng cầu vồng thì tốt rồi, vậy thì tôi sẽ trở thành bậc thầy trồng hoa lợi hại nhất.”
“Dựa vào anh? Đừng mơ mộng nữa. Anh trồng được đống rác rưởi gì vậy? Còn muốn trồng được hoa hồng cầu vồng, nghĩ hay thật đấy.”
“Trồng được hoa hồng cầu vồng là có thể trở thành đệ tử cuối cùng của đại sư Đậu Tuyết, sau này còn có cơ hội được kế thừa trang viên Hoa Hồng… Muốn trồng được hoa hồng cầu vồng quá đi.”
Những cư dân đứng cạnh Ngân Tô đang thảo luận sôi nổi về hoa hồng cầu vồng.
Ngân Tô nhích về phía bọn họ, rất nhanh đã gia nhập cùng bọn họ.
Khi hoa hồng cầu vồng nở sẽ nhìn như cầu vồng, mỗi tầng là một màu sắc.
Nhưng bọn họ cũng chỉ nghe nói vậy thôi chứ chưa từng nhìn thấy.
Mà nếu trồng được hoa hồng cầu vồng thì sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của đại sư Đậu Tuyết — đại sư Đậu Tuyết chính là chủ nhân của trang viên Hoa Hồng và cũng là bậc thầy trồng hoa lợi hại nhất trong miệng bọn họ.
“Đại sư Đậu Tuyết đó có thể trồng được hoa hồng cầu vồng không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Những cư dân mù quáng sùng bái đại sư Đậu Tuyết vẻ mặt kiên định nói: “Nếu như đại sư Đậu Tuyết còn không trồng được thì giống hoa này vốn không tồn tại!”
“Mấy người nhìn thấy rồi à?”
“…”
Mấy cư dân nhìn nhau, bọn họ hình như thực sự… chưa từng thấy qua.
Một lúc sau, một cư dân hét lớn: “Đại sư Đậu Tuyết nhất định có thể làm được!”
Ngân Tô lịch sự mỉm cười: “Được thôi, hy vọng là có cơ hội để nhìn thấy.”
“À, nếu muốn xem những giống hoa do đại sư Đậu Tuyết trồng, phải trở thành bậc thầy về hoa, tiến vào trang viên mới có thể hẹn gặp đại sư Đậu Tuyết.”
“…”
Còn phải hẹn gặp nữa à?!
“Vậy phải làm thế nào mới có thể tiến vào trang viên?”
“Tham gia cuộc thi, trở thành bậc thầy trồng hoa đó.”
“…”
Hoa hồng cầu vồng đúng không?
Ngân Tô rời khỏi quảng trường, quay trở lại con phố trước đó, chọn ra mấy cây hoa hồng nở đẹp nhất trong đống gian hàng không có người trông coi.