Ô Bất Kinh không học nổi kĩ xảo “dỗ” người yêu của Ngân Tô, nhưng cậu ta sẽ mượn khí thế của Ngân Tô để Vân Vân không dám từ chối yêu cầu điêu khắc của cậu ta.
Thế là hai NPC người yêu, một người khổ não u oán, một người oán hận phẫn nộ cầm dao lên bắt đầu điêu khắc.
Xuống dao nặng tay, dường như muốn băm vằm nó thành trăm nghìn mảnh.
…
…
Ngũ quan tượng gỗ của Vương Đức Khang cũng sắp điêu khắc xong rồi.
“Anh yêu, anh giỏi quá đi!” Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của người yêu vang lên: “Nhưng mà, không phải anh nói là sẽ khắc theo dáng vẻ của em sao? Sao lại thành giống anh thế?”
“…”
Vương Đức Khang chưa từng học điêu khắc, trong thế giới hiện thực cũng chưa từng tiếp xúc.
Tượng gỗ trong tay anh ta, nhìn tổng thể là một tác phẩm điêu khắc kì quái lại xấu hoắc, chỉ có thể nhìn ra là hình người.
Vừa nãy anh ta chỉ cảm thấy xấu.
Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, không thể không tiếp tục điêu khắc.
Nhưng lúc này anh ta nhìn kĩ phần mặt, càng nhìn càng cảm thấy tượng gỗ trong tay giống mình…
“Không sao đâu, anh yêu tặng nó cho em thì cũng giống như anh yêu ở bên cạnh em vậy.” Người yêu tiếp tục nói.
“…”
Thời gian Vương Đức Khang nhìn tượng gỗ càng lâu thì phát hiện tượng gỗ càng giống mình.
Vương Đức Khang sởn cả da gà, vội vàng rời tầm mắt: “Cái này không đẹp, đợi lát nữa tôi tặng em một cái khác…”
“Đẹp mà.” Người yêu trực tiếp lấy tượng gỗ khỏi tay Vương Đức Khang, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cứ như là không có khiếu thẩm mỹ vậy: “Em rất thích, cảm giác giống như là anh yêu đã tặng bản thân cho em rồi ý.”
Câu nói cuối cùng giống như là đụng tới dây thần kinh đau toàn thân, Vương Đức Khang giơ tay muốn giật tượng gỗ về.
Đối phương đứng dậy, cầm tượng gỗ lùi về sau hai bước, khuôn mặt cũng xị xuống: “Anh đang làm gì thế? Không muốn tặng đồ cho người ta sao?”
Vương Đức Khang cảm thấy tượng gỗ đó rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể để vào tay người khác.
“Ngoan, trả nó cho tôi.” Vương Đức Khang xòe tay: “Tôi đổi một cái tốt hơn cho em.”
“Không có cái gì tốt hơn cái này đâu.” Đối phương vuốt ve tượng gỗ trong tay, khuôn mặt lộ ra nụ cười yêu kiều có mấy phần bệnh hoạn: “Anh yêu, đồ đã tặng đi lý nào lại đòi về. Người yêu nói một đằng làm một nẻo sẽ bị ruồng bỏ đấy.”
…
…
Ô Bất Kinh co người trên ghế, nhìn Vương Đức Khang và người yêu của anh ta đột nhiên náo loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra cho lắm.
Ô Bất Kinh ngó nhìn người yêu đang cố gắng điêu khắc, xê dịch sang chỗ Ngân Tô: “Tô tiểu thư, sao anh ta phải lấy tượng gỗ về? Chẳng lẽ không thể để tượng gỗ trong tay NPC?”
Ngân Tô chống cằm, chuyên tâm nhìn Đông Lộ làm việc, nghe thế cũng chỉ liếc qua chỗ Vương Đức Khang một cái.
Vương Đức Khang đã bắt đầu động thủ giành lại, người yêu của anh ta không đánh nhau với anh ta, sau khi tránh né mấy lần thì trực tiếp chạy ra ngoài nhà triển lãm.
Nhân viên đứng nhìn ở nơi xa, không hề ngăn cản.
Ngân Tô không nhìn thấy tình trạng tượng gỗ trong tay người yêu Vương Đức Khang, lúc này cũng không rõ ràng lắm, đưa ra một câu trả lời tùy ý: “Có lẽ vậy.”
Sau khi Vương Đức Khang và người yêu anh ta rời đi, trong triển lãm chỉ còn lại nhóm người Ngân Tô và Ô Bất Kinh, chắc hẳn cặp đôi NPC lúc trước tham quan xong liền ra ngoài rồi, không trải nghiệm khắc tượng.
Trong triển lãm yên tĩnh chỉ có âm thanh nho nhỏ vang lên.
Đông Lộ vừa điêu khắc vừa chửi rủa Ngân Tô trong lòng, chửi rủa xong lại bắt đầu kiểm điểm, rốt cuộc là tình tiết nào không đúng.
Là nguyên nhân gì tạo thành việc bây giờ cô ấy ngồi ở đây điêu khắc giống như một học viên.
Người điêu khắc ở đây phải là cô mới đúng!
Kiểm điểm hồi lâu, Đông Lộ cảm thấy từ lúc gặp mặt lần đầu tiên, cô tiến tới kéo lấy mình là đã bắt đầu bất thường rồi.
Học viên ngày trước, làm gì có ai dám chủ động như thế?
Cô chủ động thì thôi đi, lại còn giống một tên biến thái… Rốt cuộc ai mới là học viên chứ!!
“Bảo bối, đừng vót nữa, chỗ này sắp bị mất đối xứng rồi.”
Đông Lộ nghĩ đến mức thất thần, không để ý mình đã vót mười mấy lần ở cùng một chỗ, lúc này bị Ngân Tô nhắc nhở mới dừng lại.
“Vừa nãy em đang thất thần sao?” Ngân Tô lại không định bỏ qua cho cô ấy, xụ mặt, nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ tới ai? Có phải em có người khác sau lưng tôi không? Em đang nghĩ tới anh ta sao?”
Đông Lộ: “???”
Nghe lại xem cô đang nói cái quái gì vậy!!
Đây là lời thoại của cô sao? Cô cứ nói thế!!
Đông Lộ cảm thấy mình không nên để ý tới tên điên này nhưng Ngân Tô không định bỏ qua cho cô ấy, thỉnh thoảng lại bật ra mấy câu kỳ quái.
Đông Lộ mím môi tiếp tục điêu khắc, động tác xuống tay nhanh hơn rất nhiều.
Cô ấy muốn rời khỏi chỗ này ngay bây giờ.
…
…
Nửa tiếng sau.
Đông Lộ đặt dao xuống, tay nghề của cô ấy tốt hơn Vương Đức Khang rất nhiều, ít nhất là trông tổng thể rất cân đối.
Ngũ quan… Không nói là giống y hệt, chỉ có thể nói là không liên quan chút nào cả.
Đông Lộ cầm tượng gỗ lên đưa cho Ngân Tô: “Được rồi, chị xem xem.”
Ngân Tô rụt tay vào trong ống tay áo, lót áo vào rồi mới cầm lấy.
Đông Lộ: “…”
Đông Lộ tức đến mức suýt nữa ném tượng gỗ đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn buông tượng gỗ ra.
Ngân Tô căn bản không xem kĩ, cầm tới tay trực tiếp ném vào cung điện.
Ngân Tô mở miệng liền khen bừa: “Bảo bối khắc là đẹp nhất, tôi nhất định sẽ trân trọng nó.”
Đông Lộ trơ mắt nhìn tượng gỗ biến mất giống như bị sét đánh, không kìm được lên tiếng: “Đó là tôi khắc…”
“Đúng vậy, bảo bối khắc thì phải là để tặng cho tôi… Chẳng lẽ bảo bối muốn tặng cho người khác? Quả nhiên em có người khác ở bên ngoài!!”
“… Tôi không có!” Đông Lộ không nhịn được gầm lên một tiếng.
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, cuối cùng sắc mặt hòa hoãn lại: “Đương nhiên tôi vẫn tin tưởng bảo bối.”
Đông Lộ phẫn nộ trợn trừng mắt.
Người phía sau cười dịu dàng cưng chiều.
“…” Aaaaa! Giết cô!!
Chắc hẳn tiến trình hẹn hò ở triển lãm tượng gỗ chính là tham quan triển lãm, trải nghiệm điêu khắc.
Đoán chừng tượng gỗ do người chơi tự tay điêu khắc chính là ngọn nguồn của sự nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này sẽ không có hiệu nghiệm ngay lập tức.
Nhưng nhiệm vụ điêu khắc này cũng có thể do NPC hoàn thành, chỉ cần bạn có thể “thuyết phục” được đối phương.
Đợi Vân Vân cũng điêu khắc xong, Ô Bất Kinh học theo sự thận trọng của Ngân Tô, lúc Vân Vân bảo cậu ta xem thì trực tiếp nhét vào trong túi áo.
…
…
Đồ ăn ở phố ẩm thực đều có thể ăn miễn phí, bởi vậy trại huấn luyện không hề có nhà ăn.
Nói cách khác, hẹn hò kiểu ẩm thực, người chơi không chạy thoát được.
Nhưng hẹn hò kiểu ẩm thực sẽ an toàn nhất… Trừ vụ giá trị thấp.
Có người chơi tìm thấy bảng mức độ hảo cảm rồi cũng có người thì chưa.
Nhưng đến tiết học buổi tối, đa số người chơi đều đã nắm được bảng mức độ hảo cảm, biết được mức độ tương ứng của mỗi con phố.
Ban đầu không biết mức độ, có người chơi trực tiếp mở đầu bằng nhiệm vụ hẹn hò ở phố Bắc, tất nhiên hậu quả là bị thiệt.
Sắp đến tiết học buổi tối, người chơi lần lượt trở về tòa chính của trại huấn luyện.
Còn người yêu ghép đôi với bọn họ trực tiếp tách ra ở tòa chính của trại huấn luyện, rời đi từ cửa nhỏ lúc trước.
“Nguy hiểm quá đi… Hẹn hò ở phố Bắc, không cẩn thận là bị sa bẫy. Má nó ban đầu tôi không biết chỗ đó nguy hiểm như thế, suýt nữa là bị bẫy chết rồi.”
“May mà tôi không đi phố Bắc…”
“Mức độ hảo cảm ở phố Bắc rất cao, nguy hiểm cũng rất đáng.”
“Vẫn là phố ẩm thực an toàn, tuy mức độ hảo cảm thấp nhưng đi nhiều lần là được…”
“Mọi người có tìm thấy quy tắc hoặc manh mối nào mới không?”