Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 452: Mùa tỏ tình (12)



Edit: Chow

Beta: Wendy, Yan

Trên hành lang âm u, có ba người đang đứng. 

Đứng gần cửa nhất là một cô gái, hiển nhiên người giở trò quỷ vừa rồi chính là cô. 

Cô gái mặc một chiếc áo khoác dài, gương mặt tươi cười, đôi mắt lộ vẻ vô tội.

Sau khi nhận ra bọn họ là ai, nữ giáo viên phụ đạo kìm nén cơn tức giận: “Bạn học viên này, cô không biết gõ cửa à?”

Ngân Tô: “Ồ… Tôi phải gõ cửa à? Lúc vào trại huấn luyện cũng không ai dạy tôi điều này.”

Cô gái: “Đây không phải phép lịch sự cơ bản à?”

Ngân Tô chớp mắt, sau đó vô cảm nói: “Ồ, tôi không biết cách lịch sự.”

“…” Hay cho một câu “Tôi không biết cách lịch sự”!  Cô gái thiếu chút nữa đã bẻ gãy chốt cửa, tức giận nói: “Vậy tại sao cô không trả lời tôi?”

“Có quy định nào bắt tôi phải trả lời lại à?” Ngân Tô giống như một kẻ phản diện không được dạy dỗ, tìm mọi lý lẽ để ngụy biện: “Hơn nữa cô cũng không gọi tên tôi, tôi lại không biết cô đang nói chuyện với ai, tôi tuỳ tiện chen ngang, không phải rất bất lịch sự sao?” 

Cô gái: “…”

Mới vừa rồi là ai nói mình không biết phép lịch sự? Bây giờ lại dạy người khác phép lịch sự?! 

Tôi mà biết tên cô thì còn phải hỏi “Là ai” à??

Trên trán của giáo viên phụ đạo nổi đầy gân xanh, cô ta trừng mắt hung dữ nhìn Ngân Tô.

“Không phải đây là phòng phụ đạo à? Chẳng lẽ cô muốn đứng ngoài cửa phụ đạo cho bọn tôi à?” Ngân Tô ngó lơ ánh mắt giết người của cô ta, tò mò nhìn vào bên trong cánh cửa: “Sao cô không mở cửa nghênh đón bọn tôi? Chẳng lẽ cô giấu thứ gì đó ở bên trong sao?” 

“…”

Giáo viên phụ đạo tức giận đến mức cười lớn, đột nhiên cô ta bình tĩnh lại, mở cửa ra: “Ba học viên, mời vào.”





Ngân Tô là người đầu tiên đi vào bên trong, phòng phụ đạo này rất rộng rãi, ngoại trừ bàn làm việc, còn có một bộ ghế salon bằng da thật và một cái bàn trà. 

Ánh đèn êm dịu, mùi thơm nhàn nhạt, quả là một khung cảnh khiến người ta cảm thấy thư thái. 

“Mọi người gọi tôi là giáo viên phụ đạo là được.” Cô gái mời bọn họ ngồi xuống ghế salon, sau đó rút ra một tờ giấy, cô ta liếc mắt nhìn rồi hừ lạnh một tiếng: “Giá trị tình yêu mọi người chỉ có 0 điểm, sao mọi người có thể đạt được số điểm này vậy?”

“Giết người yêu chứ sao.” Ngân Tô ngoan ngoãn trả lời: “Rất đơn giản.”

Giáo viên phụ đạo không nghĩ rằng Ngân Tô sẽ thực sự trả lời, cô ta sững sờ mất hai giây, đương nhiên cô ta biết rõ 0 điểm của bọn họ từ đâu mà có… 

Cô thật sự tưởng rằng đây là câu hỏi à?!

Cô không nghe ra sự mỉa mai trong đó à?!

Giáo viên phụ đạo cảm thấy bực bội, cô ta đặt thêm một quy tắc mới: “Không có sự cho phép của tôi, không ai được phép nói chuyện.”

Ngân Tô: “…” 

Ngân Tô nhún vai, làm động tác kéo khóa ngang miệng, thật sự yên tĩnh lại.

Giáo viên phụ đạo đứng dậy, cô ta lấy ra một cái cây pha lê, trên cây pha lê treo rất nhiều viên pha lê nhỏ, phản chiếu những mảnh ánh sáng li ti dưới ánh đèn. 

“Nhìn nó đi.” Giáo viên phụ đạo đưa tay vuốt ve những viên pha lê nhỏ, pha lê va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng rất êm tai, ánh sáng khúc xạ rải rác khắp căn phòng. 

Trực giác của Ô Bất Kinh mách bảo món đồ chơi kia có gì đó không ổn, anh ta ném thuật trị liệu cho mình và Ngân Tô trước, rồi mới nhìn về phía cây pha lê.

Ngân Tô cảm nhận được một cảm giác mát lạnh dễ chịu đang lan toả khắp người, liền biết là Ô Bất Kinh đã ném thuật trị liệu. 

Anh ta sử dụng thuật trị liệu ngày càng thành thạo, trong phạm vi nhỏ, anh ta có thể ném thuật trị liệu theo ý thích mà không để lộ bất kỳ ánh sáng kỹ năng nào, ngay cả người chơi khác và NPC cũng khó có thể phát hiện ra. 

“Tiếp theo tôi sẽ hỏi mọi người một vài vấn đề, mọi người chỉ cần trả lời có hoặc không là được.”

Trong tiếng chuông ngân vang êm tai, Ngân Tô nghe thấy giọng nói của giáo viên phụ đạo bên tai, giọng nói đó rất êm ái, khiến người ta vô thức thả lỏng. 

“Trong buổi hẹn hò ngày hôm nay, mọi người có quan tâm đến cảm xúc của người yêu mình không?”

“Có.” Ngân Tô cảm thấy mình rất nghe lời Đông Lộ, cái này mà không phải quan tâm thì là gì? 

“…Có.” Ô Bất Kinh hơi chần chừ, bởi vì anh ta không chắc rằng mình có quan tâm đến cảm xúc của Vân Vân hay không.

“Có.” Vương Đức Khang bình tĩnh trả lời.

Giáo viên phụ đạo tiếp tục hỏi: “Mọi người có thỏa mãn tất cả những yêu cầu của người yêu mình không?”

“Có.”

“Có…”





Vương Đức Khang biết rõ giáo viên phụ đạo này có vấn đề, nên anh ta luôn luôn cảnh giác, mỗi vấn đề mà giáo viên phụ đạo đặt ra, anh đều suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời. 

Giọng nói của giáo viên phụ đạo bất giác trở nên xa xăm, những mảnh ánh sáng trước mắt đung đưa qua lại, tiếng chuông reo ngân vang bên tai. 

Theo từng nhịp chuông reo, đầu óc dường như ngừng hoạt động. 

Nhưng anh ta vẫn nghe thấy mình trả lời “Có” dù cho bản thân căn bản không nghe rõ câu hỏi của giáo viên phụ đạo. 

Vương Đức Khang đột nhiên hoảng hốt, anh ta cảm thấy không đúng lắm, véo vào đùi mình một cái. 

Đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, giọng nói của giáo viên phụ đạo lại trở nên rõ ràng: “Một vấn đề cuối cùng, mọi người có lấy đi hạnh phúc của người yêu mình không.”

Kẻ thích gây sự chú ý ngồi bên cạnh vẫn kiên định trả lời: “Có.” 

“…Có.” Ô Bất Kinh do dự trả lời một tiếng. 

“…” Vương Đức Khang trầm mặc một chút rồi đáp: “Có.”

Giáo viên phụ đạo khép tài liệu lại: “Điều quan trọng nhất khi ở chung với người mình thương là giỏi giao tiếp, tôn trọng và chú ý tới cảm nhận của đối phương. Thực sự năng lực của mọi người rất kém cỏi, trong nội tâm của mọi người chỉ có bản thân mình, căn bản không quan tâm đến chuyện sống chết của nửa kia… Khi mọi người đặt người mình yêu ở trong lòng, mọi người mới đủ tư cách để làm người yêu.”

Giáo viên phụ đạo dừng một chút rồi nói: “Buổi phụ đạo hôm nay kết thúc, mọi người có thể rời đi.”

“Tôi vẫn chưa nghe đủ mà.”

Vương Đức Khang nghe thấy kẻ thích gây sự chú ý nói thầm, anh ta cũng lớn mật đề nghị giáo viên phụ đạo: “Hay là cô giảng dạy cho chúng tôi thêm một chút, ngày mai tôi sẽ cố gắng trở thành một người tình đủ tư cách.”

Giáo viên phụ đạo lạnh nhạt nói: “Mời mọi người rời đi.”

Kẻ thích gây sự chú ý khẽ thở dài rồi bước từng bước ra khỏi cửa. 

Vương Đức Khang cũng vội vàng đứng dậy, đi theo ra ngoài. 

Giáo viên phụ đạo đi theo ra tận cửa, nửa người cô ta ẩn sau cánh cửa, u ám nói: “Nếu không đối xử tốt với người yêu của mình thì sẽ gặp báo ứng.” 

Rầm!

Cửa phòng phụ đạo bị đóng lại. 

Không biết Vương Đức Khang bị câu nói kia của giáo viên phụ đạo dọa sợ, hay là bị tiếng đóng cửa đột ngột làm cho giật mình, không hiểu vì sao phía sau lưng anh ta toát ra một lớp mồ hôi lạnh. 

Vương Đức Khang nhìn về phía trước, kẻ thích gây sự chú ý và người hầu nhỏ của cô chạy đến đầu cầu thang, rất nhanh đã biến mất ngay lối rẽ. 

“Anh yêu.”

Vương Đức Khang đang đi nhanh đến đầu cầu thang, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc. 

Anh ta vô cùng quen thuộc với giọng nói này. 

Da đầu Vương Đức Khang run lên, anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, NPC người yêu ghép đôi với anh ta đang đứng trên cầu thang tầng một mỉm cười nhìn anh ta. 

Nhưng bộ dạng của cô ta lúc này thật sự rất xấu, toàn thân cô ta bê bết máu, một bên đầu bị móp vào bên trong. 

“Cục cưng, sao anh lại bỏ em?” Cô gái đi xuống lầu, giọng nói đầy oán hận: “Em ở một mình rất sợ hãi đấy.” 

Vương Đức Khang lùi ra sau một bước, sau đó đột ngột chạy xuống dưới. 

“Anh yêu chờ em một chút…”

Vương Đức Khang chạy một mạch khỏi tòa nhà, ánh đèn trên phố đã tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn lẻ tẻ, toàn bộ đường đi quạnh quẽ, trống trải. 

Ngay khi anh ta xuống lầu, anh ta cũng không thấy hai người kia đâu…

“Cục cưng, sao anh lại bỏ em thế…” 

Vương Đức Khang quay đầu lại liền đối mặt với một đôi mắt cá chết, cô gái kia gần như áp vào phía sau lưng anh ta.