Sau khi nhóm Lương Thiên Dậu xác định được chỗ ngồi thì cũng chỉ còn lại 9 vị trí, xác suất chọn đúng tăng lên, rất có lợi với 9 người chơi còn lại.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ chọn chỗ xong thì cửa trước của phòng học đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Các cô các cậu còn đứng đấy làm gì? Bây giờ là thời gian tự học, còn không mau về chỗ ngồi đi!”
Trước cửa lớp có một người đàn ông trung niên đang đứng, gương mặt vuông chữ điền, khóe miệng rũ xuống tạo cho người khác một loại cảm giác u ám hung ác.
Không ai biết ông ta đứng đó từ bao giờ.
Giáo viên kiểm tra!
Vu Uẩn phản ứng nhanh nhất, cậu ta vốn cách Ngân Tô không xa, mà bàn số 32 bên cạnh cô lại còn trống nên cậu ta ngồi luôn vào đó.
“Còn các cô các cậu này nữa, không muốn tự học đúng không?” Giáo viên kiểm tra nhìn chằm chằm những người chơi vẫn chưa chịu ngồi về chỗ kia, ánh mắt dần trở nên bất thiện.
Người chơi bị để mắt tới đều cảm thấy ớn lạnh một cách kỳ lạ, tiếng chuông cảnh báo kêu inh ỏi trong lòng người chơi. Bọn họ chẳng thèm để ý gì nhiều nữa, vội vàng tìm chỗ trống ngồi xuống.
Giáo viên kiểm tra thấy bọn họ ngồi xuống, vẻ hung ác trên mặt dường như đã bớt đi đôi chút, cũng chẳng thèm để ý xem bọn họ có ngồi đúng chỗ của mình không, “Giờ tự học thì tập trung mà học cho tốt, ngồi yên tại chỗ của mình, đừng đi lung tung.”
Cảnh cáo xong, giáo viên kiểm tra quay người rời đi, đến phòng học tiếp theo.
Giáo viên kiểm tra vừa đi, những người chơi còn lại ngay lập tức nhìn về phía mấy người không ngồi đúng chỗ.
Trên mặt bàn trước mặt bọn họ cũng có thẻ học sinh.
Vu Uẩn cầm thẻ học sinh lên, phát hiện mã học sinh trên đó không giống thứ tự ngồi.
【Mã học sinh: 404438】
【Thứ tự trong lớp: 38】
Chỗ của cậu ta là bàn số 38, ngay đằng sau Ngân Tô.
Trong số 9 người chơi đó chỉ có đúng hai người may mắn, chọn bừa trúng vị trí của mình còn những người chơi khác đều ngồi sai chỗ.
“Hình như ngồi sai chỗ không bị sao hết… Còn có thể lấy được thể học sinh và tìm được vị trí của mình.” Người mới trong nhóm Lương Thiên Dậu bên kia có người nhỏ giọng nói chuyện.
“Chắc chắn khâu này có vấn đề.” Thành viên nhóm F4 nhìn người chơi mới một cái: “Trò chơi sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện gì mà không có lý do đâu.”
Nếu không cần khâu này thì trò chơi đã dán thẳng bảng thành tích của bọn họ ra hoặc trực tiếp phát cho bọn họ thẻ học sinh rồi.
Huống chi trước đó lớp trưởng còn muốn lừa cô gái mặc áo gió kia ngồi vào bàn số 13. Nếu không có tác dụng thì tại sao lớp trưởng lại phải làm như vậy?
Rất nhiều dấu hiệu cho thấy ngồi sai chỗ chắc chắn có vấn đề.
Nghe nhóm F4 nói như vậy, những người chơi mới còn lại vốn muốn phát biểu ý kiến đều không dám lên tiếng nữa.
Vẻ mặt những người chơi ngồi sai chỗ cũng không tốt lắm, có người hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đổi lại chỗ không?”
Một người chơi có kinh nghiệm nào đó trầm giọng nói: “Vừa nãy giáo viên kiểm tra kia đã nói rồi, ngồi yên tại chỗ của mình, không được đi lung tung.”
Bọn họ đã chọn chỗ này rồi nên có lẽ họ chỉ có thể ngồi chỗ này thôi.
Nếu đổi lại e rằng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy vẻ mặt của nhóm người chơi có kinh nghiệm không được tốt lắm nhưng họ cũng không làm gì khác, nhưng hai người chơi mới còn lại thì không dễ chấp nhận như vậy.
“Làm sao bây giờ đây…”
“Biết vậy thì tôi đã chọn nhóm kia rồi, ít nhất là không ngồi sai chỗ. Chỉ có mình Trần Phong là may mắn, chọn đúng chỗ, biết thế đã không nghe lời anh ta rồi.”
Trần Phong chính là người chơi mới hồi nãy nói ‘Tại sao chúng tôi phải nghe lời anh’.
Anh ta mặc vest được may rất khéo léo, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ. Có thể mơ hồ nhìn thấy được trên người anh ta có một loại cảm giác áp bách và trầm ổn của bề trên.
Rõ ràng trong thế giới thực, người này thuộc về loại người chỉ tay ra lệnh.
Mà người có thể chỉ tay ra lệnh trong thế giới thực chứng tỏ họ phải rất thông minh và có năng lực. Nhưng họ cũng có sự tự phụ nhất định, sẽ không dễ dàng giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
“Chúng ta… Có nên thử đổi lại chỗ không?”
“Tôi khuyên mấy người tốt nhất là đừng có làm bừa.” Trần Phong cảnh cáo bọn họ: “Hồi nãy chủ nhiệm giáo dục với giáo viên kiểm tra đã nhắc là phải ngồi yên tại chỗ của mình rồi, cho dù là trò chơi bình thường thì cũng phải biết nội dung được NPC nhắc đi nhắc lại nhiều lần là nội dung quan trọng. Không ai biết bây giờ đổi chỗ sẽ xảy ra chuyện gì… Có thể sẽ chết.”
Chữ ‘Chết’ giống như một lệnh cấm nào đó khiến hai người chơi mới kia lập tức không dám làm bừa.
Nhưng trong lòng bọn họ đương nhiên vẫn sẽ có chút oán niệm, cảm thấy Trần Phong an toàn rồi, đứng nói chuyện không đau eo.
...
Hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Vu Uẩn ngồi ở bàn số 32 quay đầu nhìn Ngân Tô. Cô hoàn toàn không thấy hứng thú với những người chơi khác một chút nào, một mình cầm quyển sách Tiếng Anh đọc chăm chú.
Vu Uẩn cũng chấp nhận rất nhanh. Nếu đã ngồi sai chỗ rồi thì bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể đợi nội dung cốt truyện tiếp theo xảy ra thôi.
Thỉnh thoảng cậu ta lại liếc nhìn Ngân Tô một cái.
Còn Ngân Tô thì cứ như bị đám đại quân NPC học sinh kia nhập vào vậy, cầm sách đọc vô cùng chăm chú, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cậu ta.
Vu Uẩn chống cằm, có chút buồn rầu mở quyển sách trước mặt ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Reng reng reng ——”
Tiếng chuông reo.
NPC học sinh đang đọc sách gần như đồng thời đặt quyển sách trong tay xuống, mặt không cảm xúc đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Cho đến khi học sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt vốn không có chút cảm xúc nào đột nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Trên hành lang nhanh chóng truyền đến những âm thanh ồn ào, tiếng cười đùa vui vẻ tràn vào lớp học.
“…”
“…”
Nhóm người chơi cảm giác có một cơn ớn lạnh dâng từ lòng bàn chân lên.
Nếu không trải qua chuyện hồi nãy thì hiện tại bọn họ sẽ cảm thấy những âm thanh này rất bình thường.
Đây là những âm thanh vốn nên có trong một ngôi trường.
“Cái gì thế không biết… Cứ thấy ghê ghê thế nào ấy.”
“Bọn họ cứ như có hai mặt vậy.”
“Tôi thấy hơi sợ…”
“Giờ phải làm sao đây?”
Nhóm Lương Thiên Dậu vây lại với nhau nói liên hồi, ồn ào như một cái chợ.
“Đi tìm thời khóa biểu trước đã.” Lương Thiên Dậu ra hiệu cho bọn họ trật tự rồi nhanh chóng đưa ra phương hướng: “Nếu là trường học thì việc làm rõ thời gian lên lớp là rất quan trọng.”
Trước đó bọn họ đã tìm khắp lớp nhưng không hề thấy cái nào giống thời khóa biểu hết.
Lương Thiên Dậu nhanh chóng chia nhóm, đưa cho bọn họ phương hướng tìm kiếm và yêu cầu bọn họ nghe được tiếng chuông phải lập tức quay lại.
Tuy những người mới này vẫn còn cảm thấy căng thẳng nhưng dù sao cũng có người đi cùng, lại còn là ban ngày nên bọn họ vẫn kết nhóm cùng ra ngoài tìm manh mối.
Ngân Tô nhìn bọn họ rời đi rồi ngẩng đầu nhìn về phía lớp trưởng.
Phần lớn NPC đã ra ngoài nhưng cũng có NPC không ra.
Ví dụ như lớp trưởng…
Lớp trưởng ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải hàng thứ hai, cũng chính là xếp thứ sáu.
Ngân Tô tiện tay cầm một tờ đề đi về phía lớp trưởng.
Lương Thiên Dậu ở lại trong lớp, còn một vài người chơi cũng không rời đi, ánh mắt bọn họ vô thức nhìn qua, ngay cả tiếng nói chuyện cũng ngừng lại.
…
Ngân Tô đứng bên cạnh lớp trưởng, cúi đầu xem cô ta đang làm gì.
Lớp trưởng đang viết hai chữ ‘Chết đi’ lên giấy nháp, những con chữ màu đỏ viết chằng chịt với nhau gần như kín cả một tờ giấy, tay cầm bút dùng sức đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Ngân Tô yên lặng một lát nhưng cuối cùng vẫn khen một câu: “Chữ đẹp lắm.”
Đầu bút bị lớp trưởng đâm mạnh lên tờ giấy nháp làm tờ giấy thủng hẳn một lỗ, mực nước màu đỏ bắt đầu thấm ra, nhuộm chữ chết thành một đống màu đỏ tươi.
Lớp trưởng ngẩng đầu, gương mặt cũng được coi như là xinh đẹp, đôi mắt lại âm u đầy tử khí gắt gao trừng Ngân Tô.