Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 59: Trường Trung học Lý Quang (12)



Tống A Manh ngủ không yên giấc, toàn mơ thấy ác mộng.

Lúc thì mơ thấy mình bị quái vật đuổi gϊếŧ, cứ mỗi một giây chúng lại biến hóa một lần, chúng càng biến hóa càng trông đáng sợ hơn trước. Lúc lại mơ thấy mình đang thi, vô số bài thi ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô ấy. Cô ấy vừa làm xong bài thi, còn chưa kịp nộp thì tất cả đáp án đột nhiên biến mất.

Sau khi ngủ dậy, Tống A Manh cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi, đầu còn hơi choáng, phải nằm nghỉ một lúc mới thấy đỡ.

“A!”

Tống A Manh tinh thần uể oải, đang định xuống giường thì bị thứ gì đó nằm trên sàn ký túc xá dọa sợ, cô ấy theo bản năng hét lên một tiếng.

Tống A Manh che miệng lại, chợt nhận ra thứ nằm dưới đất kia chính là lớp trưởng.

Cả người lớp trưởng nhìn qua trông rất lộn xộn, như thể vừa mới trải qua một chuyện gì đó rất kỳ lạ… Chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu đỏ tươi, cô ta cứ nằm trên đất như vậy, không hề nhúc nhích, dưới người là cả một vũng máu lớn…

Nhìn những vết máu đỏ tươi kia khiến Tống A Manh cảm thấy đau mắt. Nhưng dù sao cô ấy cũng là một người chơi có kinh nghiệm, từng chứng kiến cái chết của NPC và cả người chơi. Cô ấy che lại trái tim đang đập loạn vì sợ của mình, nuốt nước bọt, cẩn thận quan sát ký túc xá.

Trên giường Ngân Tô không có người, cũng không nhìn thấy cô trong ký túc xá.

La Hân Xảo vẫn còn đang ngủ, chưa có dấu hiệu thức dậy.

Tống A Manh vừa định xuống giường đã nghe thấy cửa ‘tinh’ một tiếng, sau đó bị người ta đẩy ra.

Ngân Tô đi từ ngoài vào, cô đã đổi chiếc áo gió màu đen thành một bộ đồng phục học sinh.

Bên ngoài là một chiếc áo khoác quý tộc kiểu Anh màu nâu nhạt, bên trong mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly dài tới trên đầu gối làm nổi bật lên đôi chân thon dài của cô.

Chiếc áo sơ mi cô gái mặc hơi nhăn nhúm còn chưa cài khuy áo cẩn thận, chiếc nơ thắt trên cổ thì xiêu xiêu vẹo vẹo, áo khoác ngoài cũng chỉ là tùy tiện khoác lên, trông cô rất là tùy ý.

Nhưng khuôn mặt xinh đẹp cùng với khí chất kia tạo ra một vẻ đẹp trái ngược, vừa thanh tao lại vừa có chút nổi loạn.

… Nhưng cô lấy đồng phục ở đâu ra vậy!? Chắc chắc không hề có trong ký túc xá!

Theo sau Ngân Tô là một người phụ nữ nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn một chút, hình như là quản lý ký túc xá.

Tối qua khi trở lại, cô ấy đã nhìn thấy quản lý ký túc xá này.

“Cô quản lý, cô mau nhìn xem, em đã nói là lớp trưởng tự sát rồi, cô còn không tin em, một học sinh ngoan như em sao có thể nói dối được?” Ngân Tô đứng ở cửa phòng, chỉ vào lớp trưởng đang nằm trên đất.

“Thật là…” Quản lý ký túc xá nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Lần nào cũng cứ chuẩn bị thi cuối kỳ là lại như thế, chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho cô.”

Ngân Tô gật đầu phụ họa: “Còn không phải sao, dù sao thì kỳ thi cạnh tranh rất khốc liệt, có một số người sẽ không chịu nổi áp lực.”

Quản lý ký túc xá không biết lấy đâu ra một chiếc túi đan không lớn, đi tới bên cạnh lớp trưởng, nhanh chóng gấp lớp trưởng lại như gấp chăn.

Tiếng xương gãy phát ra khiến Tống A Manh nghĩ rằng đây là một con búp bê chứ không phải con người…

Máu chảy ra từ chỗ xương bị gãy, khiến nền đất lúc trước đã đỏ bây giờ càng đỏ hơn, khắp nơi đều có vết máu bắn tung tóe.

Ngân Tô đứng ở ngoài cửa, có vẻ như cô rất ghét bỏ cảnh tượng này nhưng vẫn khen: “Cô quản lý tay nghề không tệ nha.”

Quản lý ký túc xá nghe vậy thì đắc ý: “Đương nhiên rồi, dù sao thì cô cũng phải thường xuyên xử lý những thứ rác rưởi này…”

Quản lý ký túc xá hơi dừng lại, không nói tiếp. Cô ta đem thứ ‘rác rưởi’ này bỏ vào trong túi, xách theo đi ra ngoài: “Bây giờ sức chịu đựng của đám học sinh các em cũng kém quá rồi, ai chẳng phải đối mặt với những việc này? Chỉ có thành tích tốt mới là con đường duy nhất của các em, nên cố gắng học tập đi.”

Ngân Tô “Vâng” một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy không lẽ bây giờ ký túc xá của em giờ thiếu mất một người?”

“Bây giờ cũng không còn nhiều học sinh… Tạm thời sẽ để trống, cô sẽ nói với giáo viên kiểm tra phòng.” Cuối cùng quản lý ký túc xá còn không quên nhắc nhở: “Nhớ dọn dẹp phòng cho sạch sẽ đấy.”

“…”

Ngân Tô im lặng nhìn đống hỗn độn trong phòng.

Tống A Manh phải chờ đến khi quản lý ký túc xá đi khỏi mới dám xuống giường.

“Lớp trưởng… Chết như thế nào vậy?”

“Cô ta muốn chết.”

“???” Tối hôm qua sau khi cô ấy ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lớp trưởng đã làm cái gì vậy?

Đêm qua nhìn cô không có vẻ gì là muốn gϊếŧ lớp trưởng…

Ngân Tô nói xong lời này liền đi ra ngoài, khi trở về còn đem theo một nữ sinh khác, ‘nhờ’ nữ sinh đó giúp dọn dẹp sạch sẽ phòng ký túc xá.

Tống A Manh: “…”

Vậy mà không bắt cô ấy dọn dẹp…

Tống A Manh ngập ngừng hỏi: “Sao cô lại mặc đồng phục?” Bộ đồng phục này chắc không phải là của… lớp trưởng đâu nhỉ?

Ngân Tô trả lời như một lẽ đương nhiên: “Ở trường học không mặc đồng phục thì mặc cái gì? Là học sinh phải có dáng vẻ của học sinh chứ.”

Tống A Manh đột nhiên nhớ đến điều thứ tư trong quy tắc thông dụng của trò chơi: Hãy cố gắng tuân theo các quy tắc thông thường (Nhận thức chung thường ngày của xã hội đối với sự tồn tại phổ biến của cùng một sự vật)

Học sinh phải mặc đồng phục đến trường là một điều rất bình thường.

Nhưng bây giờ trong ký túc xá không có đồng phục, cũng không có giáo viên nào chỉ cho họ nơi nhận đồng phục.

Đồng phục quan trọng vậy sao?

Tống A Manh nhớ lại những học sinh cô ấy gặp hôm qua, mọi người… ai cũng mặc đồng phục.



[8:45]

Lương Thiên Dậu dẫn theo những người chơi khác vào phòng học. Sắc mặt của những người chơi mới đều rất xấu, uể oải đến mức mắt thường cũng có thể nhận thấy được, còn người chơi bên đội Lương Thiên Dậu thì tốt hơn nhiều.

Lương Thiên Dậu vừa đi vào phòng học đã thấy mấy người chơi có kinh nghiệm ở đó. Người chơi mới do Trần Phong cầm đầu cũng đang từ từ đi vào lớp học.

Xem ra tất cả mọi người đều đã lấy được thời khóa biểu.

Thời gian vào học của các lớp trong trường này khác nhau.

Hôm qua vì có bài kiểm tra nên tất cả học sinh đều ở lại phòng học, nên chỉ cần làm theo bọn họ hẳn là sẽ không sai.

Nhưng ngày hôm nay không thể dùng được cách này nữa.

Hiện giờ bên ngoài lúc nào cũng có thể trông thấy học sinh không cần đi học, không thể tham khảo được gì.

Ánh mắt Lương Thiên Dậu khẽ dừng trên người Trần Phong một thoáng, sau đó lại nhìn về vị trí số 33.

Cô gái kỳ quái kia vẫn chưa đến…



Sau khi trải qua những chuyện ngày hôm qua, hôm nay người chơi đã tụm lại theo nhóm của mình.

Một vài người chơi có kinh nghiệm đang đứng ở trong góc thảo luận điều gì đó, trong khi đó Trần Phong lại đang ở cùng với hai người chơi mới khác.

Ranh giới 3 nhóm rất rõ ràng.

“Anh Trần, hình như bọn họ đã thiếu mất một vài người rồi.” Hồng Bằng là người chơi mập mạp đứng bên cạnh Trần Phong, anh ta đã âm thầm đếm số người chơi ở phía đối diện.

Trần Phong nhìn nhóm Lương Thiên Dậu, lúc trước đội của anh ta có tổng cộng 14 người, bây giờ chỉ còn lại 12 người.

Thiếu mất hai người.

“Cũng có thể là bọn họ chưa đến.” Trần Phong không lập tức đưa ra kết luận: “Cứ chờ một chút xem sao.”

Tối hôm qua người chơi đã bị phân tán, trong ký túc xá của anh ta có hai người chơi ở bên đội Lương Thiên Dậu.

Những người chơi ở đội Lương Thiên Dậu chắc hẳn cũng bị chia tới các nhóm khác, vì thế nên bọn họ mới không đi cùng nhau.

“Cô gái bị tâm thần kia cũng chưa thấy tới.” Hồng Bằng nhìn về phía bàn học số 33. “Cả cái tên tiểu bạch kiểm kỳ quái kia cũng không thấy đâu.”

Tiểu bạch kiểm kia chính là Vu Uẩn.

Hồng Bằng vừa nói xong thì đã thấy có người đang đi vào từ phía cửa sau của lớp.

Người này không phải ai khác mà chính là người bọn họ đang thảo luận.

Ngân Tô đi ở đằng trước, cô mặc một bộ đồng phục giống y hệt với bộ của NPC học sinh, thoạt nhìn còn tưởng cô chính là một NPC.

“Sao cô ta lại mặc đồng phục?”

“Đồng phục…”

“Vấn đề là cô ta lấy đồng phục từ đâu ra? Hình như trong ký túc xá không có mà nhỉ?”

“Không có, tôi tìm thử trong ký túc xá rồi nhưng không thấy.”

“Hôm qua giáo viên cũng không đưa chúng ta đi lấy đồng phục mà nhỉ…”

“Trò chơi có quy định nào về trang phục đối với người chơi không?”

“Chỉ cần NPC không cố ý đề cập đến thì chắc là không có đâu nhỉ? Chúng ta tới đây là để vượt ải, không phải tới để chơi game nhập vai. Nếu cốt truyện không đặc biệt yêu cầu thì trò chơi không nhất thiết phải làm khó chúng ta trong chuyện này.”

“Nhưng tôi nhớ là hôm qua… Tất cả học sinh đều mặc đồng phục mà nhỉ.”

“Vậy chúng ta có cần phải tìm đồng phục không…”