Các người chơi nhanh chóng nghiệm chứng ra được thứ hạng mà Ngân Tô đưa ra đều là chính xác. Họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, cuối cùng họ cũng cảm nhận được một chút cảm giác an toàn, dù cho là nó khá ngắn ngủi.
Ba người được Ngân Tô nêu tên đều quyết định sẽ đi gặp giáo viên chủ nhiệm.
Còn các học sinh xếp thứ 35, 36 và 37 đều là người chơi, phải đứng nhìn mọi người ngồi về vị trí của mình vì trong phòng học đã không còn chỗ cho bọn họ ngồi nữa. Họ hoảng loạn phải đứng cuối phòng học, chính là chỗ bị bỏ trống do số ghế trong lớp đã giảm bớt.
Cơ thể ba người vốn đã bị ô nhiễm, lúc này lại bị một nỗi sợ không tên bao phủ khiến cho cả ba đều có chút đứng không vững.
Những người chơi còn lại cũng không đành lòng nhìn họ như vậy, lúc này lớp học đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Vu Uẩn quay lại lớp học vào đúng một phút trước khi vào tiết. Cậu chạy hồng hộc vào trong lớp, đưa mắt nhìn quanh lớp một vòng thì phát hiện trong lớp thiếu mất chỗ ngồi, cả vị trí ngồi cũng khác.
Vu Uẩn có chút mờ mịt.
Trong phòng học vẫn còn bốn chỗ ngồi, thế nhưng hiện giờ lại có ba người đang đứng, nhìn họ có vẻ như sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Những người chơi khác cũng nhìn về phía Vu Uẩn, họ phát hiện cậu ta cũng đang mặc đồng phục, những người chơi không mặc đồng phục lúc này sắc mặt đã hơi thay đổi.
Đến cả cậu ta cũng có đồng phục rồi!
Những ánh mắt ghen tị xen lẫn hâm mộ đều rơi trên người Vu Uẩn, dần dần có một số ánh mắt bắt đầu trở nên độc ác. Trước đó cậu ta không có mặt ở đây, hiện tại còn dư lại bốn vị trí, chỉ cần Tô Thiện không nói gì thì liệu cậu ta có thể chọn sai vị trí không?
Vu Uẩn không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự một chút rồi đi về phía Ngân Tô, từ trong túi lấy ra một viên thuốc, đặt ở trước mặt Ngân Tô: “Em tìm được ở chỗ nhân viên y tế, thuốc này có thể tạm thời làm giảm bớt sự ô nhiễm trong cơ thể chúng ta.”
Nói xong Vu Uẩn mới hỏi: “Chị, chỗ ngồi của em ở đâu?”
Ngân Tô cúi xuống nhìn viên thuốc trên bàn, đến khi giáo viên đi đến cửa cô mới nói: “23.”
“Cảm ơn chị.”
Giáo viên đã xuất hiện trước cửa phòng học, Vu Uẩn vội vàng đi về chỗ ngồi của mình, cậu ta vừa ngồi xuống thì giáo viên đi vào lớp.
Hóa ra người bước vào lớp không phải giáo viên chủ nhiệm mà là giáo viên Tiếng Anh.
Giáo viên Tiếng Anh thật sự rất xinh đẹp, chiếc váy màu đen bó sát cổ hình chữ V đã thành công làm nổi bật lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta, đôi giày cao gót đi trên nền đất phát ra những tiếng cộc cộc.
Nhưng lúc này không một ai dám thưởng thức vẻ đẹp của cô ta.
“Ba em kia còn đứng đó làm gì?” Giáo viên vừa vào lớp liền nhìn thấy ba người chơi đang đứng ở cuối lớp, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ không hài lòng.
Nhưng trong nháy mắt, cô ta như nhớ tới điều gì đó, nhìn chằm chằm vào ba người chơi kia rồi cười quái dị: “Ôi… Không có chỗ ngồi sao? Ở trong lớp học sao có thể không có chỗ ngồi của chính mình chứ? Những em học sinh nào không có chỗ ngồi đều không xứng được xuất hiện ở đây!”
***
“A ——”
Một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ lớp 4044, vang vọng khắp khuôn viên của trường.
Trong phòng học, giáo viên Tiếng Anh cả người dính đầy máu, dẫm lên đôi giày cao gót duyên dáng đi từ phía cuối lớp lên trên bục giảng.
Bọn họ hoàn toàn không thấy rõ giáo viên Tiếng Anh kia ra tay như thế nào, nhưng chỉ trong nháy mắt ba người chơi kia đã trở thành một đống máu thịt ở trên sàn.
Thực lực này, quá kinh khủng rồi…
Ngay cả người chơi có kinh nghiệm cũng phải thấy sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng như vậy xảy ra trước mắt mình.
“Cô giáo à, cô giáo đi dạy như vậy có vẻ không tốt lắm đâu.”
Lớp trưởng tạm thời giơ tay phát biểu: “Cô như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của em đó, mà ảnh hưởng đến việc học của em thì khi đi thi làm sao em có thể đạt điểm cao được.”
Đôi mắt xinh đẹp của giáo viên Tiếng Anh khẽ liếc nhìn học sinh đang nói, có lẽ vừa biểu diễn xong một màn như vậy nên tâm trạng của cô ta rất tốt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Vậy cả lớp tự học trước đi nhé, cô ra ngoài một lúc rồi trở lại.”
Giáo viên tiếng anh vừa đi, trong lớp có người không kìm được nước mắt mà khóc thút thít.
So với hiện trường tử vong của La Hân Xảo thì giờ phút này khung cảnh trong lớp càng giống với địa ngục hơn — Mà bọn họ thì lại đang ở trong địa ngục đó!
Ngân Tô đợi giáo viên tiếng anh đi khỏi, lập tức đứng dậy đi về phía cuối lớp.
Thấy cô di chuyển, Lương Thiên Dậu, Trần Phong và những người chơi có kinh nghiệm khác cũng đứng dậy đi theo cô.
Trong đống máu thịt lẫn lộn kia có ba hàng chữ đỏ như máu đang dần xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Ngân Tô tận mắt nhìn thấy cảnh quy tắc cấm kỵ xuất hiện sau cái chết của người chơi, thì ra là nó xuất hiện như vậy.
【Quản lý ký túc xá rất ghét việc học sinh la hét】
【Không được rời khỏi ký túc xá sau 12 giờ đêm】
【Giáo viên phải có trách nhiệm làm hết phận sự của mình, sẽ không xếp lịch thi sau 12 giờ đêm cho học sinh】
Ba quy tắc cấm kỵ.
Thì đã có hai quy tắc liên quan đến ký túc xá.
***
Các người chơi mới đều bị dọa sợ, họ hoàn toàn không kịp phản ứng rằng còn phải đi xem quy tắc cấm kỵ như vậy.
“Những giáo viên này… Thật đáng sợ.”
Có giáo viên nhìn thì thấy chẳng có bao nhiêu lực sát thương, nhưng một khi đã ra tay thì người chơi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nếu giáo viên nào trong trường cũng có sức mạnh như thế, vậy thì tiếp theo họ phải vượt qua như thế nào đây?
“Lẽ nào thật sự không có gì để có thể ngăn chặn những NPC này sao? Trò chơi này không chừa cho người chơi một con đường sống nào sao?”
“Tôi không muốn chết ở chỗ này…”
“Không phải nói tỷ lệ sống sót trong phó bản tân thủ rất cao sao? Cái phó bản này có chỗ nào giống tỷ lệ sống sót cao chứ?”
Nhóm F4 không ai lên tiếng, vẻ mặt của bọn họ đều rất nặng nề.
Mà dường như Trần Phong đã đoán ra được gì đó, sự kiện phó bản tử vong gây ồn ào hai ngày trước không khỏi khiến cho con người ta phải nghĩ theo hướng đó.
Theo những thông tin người bình thường đã biết thì phó bản tử vong sẽ không xuất hiện trong phó bản tân thủ, vì thế nên đến giờ phút này nhóm người chơi mới đều không ai nghĩ đến chuyện sẽ gặp phải phó bản tử vong.
Có lẽ những người chơi có kinh nghiệm cũng đã đoán ra được nhưng họ đều không nói ra. Đối với tình trạng hiện tại dù có nói ra cũng sẽ không giải quyết được gì mà chỉ khiến mọi người rơi vào tình trạng hoảng loạn và tuyệt vọng hơn.
Giáo viên Tiếng Anh sẽ sớm quay trở lại nên người chơi dù vẫn còn nhiều nghi ngờ nhưng giờ phút này họ cũng chỉ có thể nghẹn lại.
“Ai nha…” Giáo viên Tiếng Anh đã tắm rửa sạch sẽ và thay bộ váy dính đầy máu kia đi, quay trở lại dáng vẻ ban đầu. Ánh mắt cô ta đảo quanh lớp học một vòng: “Xem ra lần này có không ít em muốn nâng cao thành tích nha, cô thấy rất vui khi thấy các em cố gắng như vậy đấy.”
“!!!”
Đám người chơi kinh hoàng vô thức nhìn về phía Ngân Tô.
Cô ta lừa bọn họ sao?
Không… Không thể nào!
Bọn họ đều đã xác minh thẻ học sinh cùng với chỗ ngồi của mình, tất cả đều chính xác và trùng khớp.
Nhóm người chơi có kinh nghiệm nhanh chóng nhìn những NPC học sinh âm trầm u ám đang ngồi bên kia, lời nói của giáo viên Tiếng Anh khiến sắc mặt đám NPC kia khẽ thay đổi một chút.
Đó là một kiểu cứng đờ vừa sợ hãi vừa không biết phải làm gì, dường như họ muốn quay đầu lại nhìn vị lớp trưởng mới đã sắp xếp chỗ ngồi cho mình nhưng vì có sự hiện diện của giáo viên Tiếng Anh nên họ không dám quay lại, trông bọn họ vô cũng cứng ngắc không được tự nhiên.
Người chơi: “….”
Cô ta… không đổi vị trí của họ đâu nhỉ?
Không biết tại sao, nhưng tất cả người chơi đều cảm thấy kẻ điên kia có thể làm ra được loại chuyện như thế này.
Giáo viên Tiếng Anh ôm mặt, cao giọng nói: “Cô thật không ngờ các em lại yêu thích việc học như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu tiết học thôi nào.”
***
Sau khi tiết học Tiếng Anh kết thúc, giáo viên Tiếng Anh vừa rời đi, đám NPC học sinh kia đã đồng thời đứng dậy đi về phía Ngân Tô, u ám trừng mắt nhìn cô.
Ngân Tô bị một đám bạn học âm u đầy tử khí vây quanh nhưng trên gương mặt xinh đẹp đó lại không thấy có chút sự sợ hãi nào, trái lại cô nở một nụ cười xán lạn: “Các bạn học thân mến, các bạn có gì muốn hỏi tôi sao?”
“Tại sao cậu lại đổi chỗ của chúng tôi!”
“Tôi chỉ muốn giúp các cậu cố gắng học tập tốt hơn thôi mà, tôi đã làm gì sai sao? Tôi chỉ muốn giúp các bạn thôi nha.”
Lớp trưởng tạm thời thật lòng nói: “Tớ là lớp trưởng nên phải có trách nhiệm giúp đỡ các cậu, các cậu không cần cảm ơn tớ đâu.”
“…”
Ai muốn cảm ơn cô chứ!!!!
NPC nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt oán hận tràn ngập ác ý, hận không thể xé cô ra thành từng mảnh.
“Nếu mọi người không động thủ thì đừng vây quanh tớ nữa.” Ngân Tô hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, còn bày ra vẻ mặt bất lực giống như ý tốt không được mọi người chấp nhận: “Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của tôi đó.”
NPC: “…”
Bọn họ không dọa được cô thì thôi đi, dù sao người ta còn chẳng thèm để bọn họ vào trong mắt.