Sợi dây trói cậu ta được nới lỏng, Hứa Đỉnh Đỉnh theo bản năng đứng dậy, nhưng cậu ta còn chưa kịp đứng vững, tay chân đã mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất.
Ngân Tô nắm chặt hai viên thuốc cuối cùng trong tay: “Bạn học Hứa, xem ra nếu uống nốt hai viên thuốc này cậu sẽ trở thành một bộ xương khô mất.”
Hứa Đỉnh Đỉnh giơ hai tay của mình lên nhìn, đôi tay này khác hoàn toàn trong ấn tượng của cậu ta, chỉ còn lại một lớp da mỏng bọc ngoài xương. Trông xấu xí, quái dị không thể tả.
“Thuốc độc mà cậu hạ có thuốc giải chứ? Chỉ cần đưa thuốc giải cho tôi, tôi sẽ không để cậu uống nốt hai viên cuối cùng này.”
“…”
Hứa Đỉnh Đỉnh người gầy trơ xương, đờ đẫn nhìn Ngân Tô, như thể đang nhìn một con quái vật.
…
Phòng 4044.
Sau khi Đại hội tuyên truyền học tập kết thúc, họ vẫn còn giờ tự học vào buổi tối nên tất cả người chơi đã trở lại lớp học.
Những người chơi có kinh nghiệm bao gồm cả Lương Thiên Dậu, vẻ mặt của họ đều trông vô cùng khó coi, một số người chơi vẫn còn cảm thấy buồn nôn.
Bây giờ họ vẫn còn thấy khó chịu trong người mỗi khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong hội trường.
Còn đám NPC kia lúc này đang ngồi tại chỗ của mình mặt không cảm xúc, không thể nhìn ra dáng vẻ điên cuồng trong hội trường hồi nãy.
Ngân Tô đi vào từ cửa sau, khi đi ngang Vu Uẩn cô ném một cục giấy lên trên bàn cậu.
Những người chơi khác đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không ai để ý đến hành động của Ngân Tô.
Vu Uẩn mở tờ giấy ra, bên trong có một viên thuốc con nhộng, trên tờ giấy viết hai chữ “thuốc giải”.
Vu Uẩn có chút khó hiểu. Không phải cô ghét cậu sao? Sao lại cho cậu thuốc giải?
Là vì cậu cho cô viên thuốc kia nên cô không muốn mắc nợ cậu sao?
Ngân Tô đã ngồi vào vị trí của mình, cô thực sự không thích cái đuôi nhỏ Vu Uẩn nhưng dù sao trước đó cậu đã cho cô thuốc và cậu cũng là người nói cho cô về vụ của Hứa Đỉnh Đỉnh.
… Mặc dù cô cũng chẳng cần lắm.
Nhưng cô thực sự không thích lợi dụng người khác.
Chỉ hy vọng sau này Vu Uẩn có thể hiểu ra chút gì đó, đừng đi theo cô nữa!
Ngân Tô liếc nhìn quanh lớp học, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy số người chơi đang giảm dần.
Cho đến nay, số người chơi đã chết: 9
Hiện số người sống sót: 15
Đội của Lương Thiên Dậu còn sống: 7
Người chơi có kinh nghiệm còn sống: 3
Nhóm của Trần Phong: 3
Vu Uẩn: 1
Ngân Tô: 1
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, 9 người chơi đã bỏ mạng, trong khi đó đêm thứ hai còn chưa bắt đầu.
….
Giờ tự học buổi tối kéo dài đến 10:30, giữa chừng không xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Tối nay chỉ có Tống A Manh và Ngân Tô trở về ký túc xá. Ký túc xá vắng vẻ khiến hai người cảm thấy hành động thoải mái hơn.
Tống A Manh còn chưa hồi phục lại tinh thần sau cuộc Đại hội tuyên truyền học tập tối nay, sau khi trở về cũng chỉ bất động ngồi đó.
“Cô không tắm à?” Ngân Tô hỏi
Tống A Manh hoàn hồn, nhìn cô: “ Cô không… không sợ sao?”
Ngân Tô tựa mình vào chiếc bàn dài, trên tay cầm một cốc nước, nghe vậy liền quay đầu lại, cười khẽ: “Sợ ai? Quái vật hay con người?”
Tống A Manh: “…”
Đúng vậy.
Trong trò chơi này, họ nên sợ quái vật hay sợ con người đây?
Tống A Manh nghĩ lại lúc họ đi tìm đồng phục chiều nay, bốn người bọn họ vẫn cần một bộ đồng phục nữa. Mọi người đều đang cố gắng tìm cách, nhưng….
Cô không rõ đối phương đã im lặng từ lúc nào, bắt đầu quan sát bọn họ, tìm người chơi yếu nhất để tấn công, cố gắng cướp đồng phục.
Tống A Manh hạ giọng nói: “Cho dù có sống sót thì tay cũng dính đầy máu.”
Sau khi vượt qua phó bản đầu tiên, cô ấy ngày đêm đọc các bài viết trên các diễn đàn, tìm hiểu kinh nghiệm sinh tồn của những người khác.
Khi đó cô ấy đã nhận ra một chân lý từ những bài viết kia. Không nên có quá nhiều sự cảm thương, lòng tốt trong trò chơi này.
Vì vậy cô ấy đã tự cảnh cáo bản thân từ tận đáy lòng, không được xen vào chuyện của người khác trong trò chơi, càng không được thể hiện bất cứ sự đồng cảm nào.
Chỉ có như vậy cô ấy mới có thể sống sót.
Nhưng sau khi trò chơi kết thúc, cô ấy trở về hiện thực.
Cô ấy nhớ rõ một tháng trước, cô còn có thể giúp đỡ người mù qua đường, nhiệt tình giúp đỡ những người lạ không biết đường.
Nhưng trong trò chơi này, cô ấy phải gϊếŧ người.
Ngân Tô thản nhiên hỏi: “Vậy cô muốn chết sao?”
“…..”
Sắc mặt Tống A Manh có chút thay đổi nhưng cô ấy vẫn chậm rãi lắc đầu.
Cô ấy không muốn chết.
“Cho nên, dù tay có dính đầy máu thì cô cũng muốn sống, đúng không?”
“….”
Ngân Tô không có ý định trò chuyện tâm tình với Tống A Manh, cô đặt ly nước xuống, giọng điệu có chút mong đợi: “Cô không tắm thì tôi đi tắm nhé.”
Tống A Manh không có tâm trạng đi tắm, khe khẽ gật đầu.
Ngân Tô vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Phòng tắm không quá lớn, cửa phòng đối diện với một cái gương, bên dưới là bồn rửa mặt với các vật dụng cần thiết hàng ngày như bàn chải đánh răng, cốc nước súc miệng, khu vực tắm vòi sen bên trái có treo một tấm rèm mờ.
Bố cục căn phòng khá đơn giản.
Ngân Tô nhìn xung quanh, từ trên xuống dưới, không thấy có gì bất thường.
Chắc do cô chưa tắm nhỉ?
Ngân Tô tiến vào khu vực vòi hoa sen, bật công tắc lên, nước từ vòi sen nhẹ nhàng chảy xuống. Một lúc sau, hơi nước bắt đầu tràn ngập phòng tắm.
“Rào rào…”
Tiếng nước chảy bị phóng đại lên trong không gian hẹp, nhưng ngoại trừ tiếng nước chảy ra thì không có âm thanh nào khác, cũng không có hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện.
Ngân Tô tha thiết chờ mong nửa tiếng, đừng nói là một người bạn phi nhân loại mà ngay cả một hiện tượng tâm linh cũng không thấy.
Hôm nay không đi làm hả?
Hay do trạng thái của cô quá tốt, không xứng được nhìn thấy những người bạn phi nhân loại này?
Sau khi tinh thần của người chơi bị ô nhiễm sẽ dễ dàng nhìn thấy quái vật hơn.
Cô đã uống thuốc giải, hiện tại đã không còn cảm giác khó chịu… Chậc chậc, đáng lẽ ra cô phải đợi lát nữa rồi uống.
Ngân Tô không thể kết giao với bạn mới, buồn bực đi tắm.
Có lẽ do tâm trạng của Tống A Manh không tốt nên cô ấy đã lên giường nằm nghỉ ngơi, không đi tắm. Trong trò chơi, điều cấm kỵ nhất là đến những nơi như nhà tắm.
Đời cô ấy sắp tàn rồi, làm gì còn tâm trí để quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt như tắm rửa cơ chứ.
Tiếng chuông trong hội trường vang lên đúng vào 12 giờ, ký túc xá cũng đồng thời chìm vào trong bóng tối.
“Cốc cốc….”
“Mở cửa, kiểm tra phòng.”
Đèn chưa tắt được bao lâu thì đã có tiếng gõ cửa.
Ngân Tô đang nằm trên giường, không có ý định mở cửa.
“Cô không định mở cửa sao?” Tống A Manh từ giường đối diện thò đầu ra hỏi Ngân Tô: “Hôm nay là thứ ba, có giáo viên đến kiểm tra phòng.”
Ngân Tô không nhúc nhích: “Cô muốn mở thì ra mà mở.”
Tống A Manh: “…”
Tống A Manh liếc nhìn cửa phòng ký túc xá, sau lại trở về giường.
Cô ấy không muốn một mình đối mặt với NPC.
“Cốc cốc…”
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên như thể người ngoài kia không có ý định rời đi cho đến khi cánh cửa được mở ra.
Ngân Tô: “…”
A!
Ngân Tô bực bội trở mình, bước xuống giường, bước hai bước tới cửa, mở tung cánh cửa ra.
Người đứng bên ngoài không phải giáo viên mà là một cô gái ăn mặc như học sinh.
Cô gái toàn thân nhếch nhác, bộ đồng phục thẫm máu rách tả tơi, tóc lưa thưa, đầu lõm xuống một nửa như thể bị vật nặng đập, dính đầy thứ chất lỏng sền sệt đen xì.
Người cô ta tỏa ra một thứ mùi hôi thối tanh tưởi khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Bàn tay đang định gõ cửa của cô ta dừng lại giữa không trung, hiển nhiên cô ta không ngờ người bên trong lại đột ngột mở cửa.