Đàn chị không muốn ở trong cái nơi chật hẹp đó nên cô ta dựa theo lời Ngân Tô nói, cố gắng vo vị khách xấu số kia lại thành một cục rồi dùng sức nhét vào trong ấm.
Ngân Tô thì đi lấy nước, nhiệt tình chiêu đãi khách tắm nước nóng.
Thứ bên trong đó ló ra một lần là bị Ngân Tô vô cảm nhét lại một lần. Nghe tiếng nước sôi ục ục trong ấm, đàn chị lặng lẽ nép vào một góc.
Ác quỷ đáng sợ quá!
Ngân Tô nhìn ấm đun nước khẽ cảm thán: “Vậy là ký túc xá của chúng ta đủ người rồi.”
Đàn chị: “…” Đủ là đủ cái quỷ gì!
Một lát sau Tống A Manh trở về ký túc xá, nhìn thấy tóc đen trườn ra từ miệng ấm vương vãi khắp bàn thì suýt chút nữa rớt tim ra ngoài.
Tống A Manh sắp điên rồi.
Ấm đun nước của cô không phải dùng để đun nước uống sao?!
Tại sao trong đó lại có tóc hả?!
A a a!!!
Ngân Tô túm lấy mớ tóc đó nhét lại vào ấm, còn nghiêm túc răn dạy nó: “Mi không được thả tóc ra ngoài biết chưa. Nhìn xem, dọa bạn cùng phòng thân yêu của chúng ta sợ rồi kìa!”
Tống A Manh: “…”
“Đây là bạn cùng phòng mới của chúng ta.” Ngân Tô ngoảnh lại giới thiệu với Tống A Manh, sợ cô ấy chưa biết xuất xứ của bạn mới nên cô còn đặc biệt giải thích: “Là thứ trong phòng vệ sinh đó.”
“…”
Tống A Manh nuốt một ngụm nước bọt. Không cần giới thiệu đâu, cảm ơn.
Cô ấy hết nhìn đàn chị u ám đang đứng trong góc phòng, lại nhìn mớ tóc đen trong ấm nước vẫn lục đυ.c muốn chui ra cùng với một cô gái đứng bên cạnh rất chịu khó nhét lại…
Cái ký túc xá này mới là nơi đáng sợ nhất đấy!
***
Sau khi đồng hồ điểm 12 giờ lại có người đến gõ cửa.
Vẫn là giáo viên đã đến vào thứ hai.
Bà ta nghiêm mặt nhìn vào trong ký túc xá, đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Tại sao phòng của các em lại chỉ có hai người… ”
“…” Thấy cô giáo thay đổi sắc mặt, Ngân Tô lập tức chỉ vào đàn chị đang đứng trong góc với ấm đun nước có nhúm tóc lộ ra ngoài, “Cô ơi, phòng em đủ cả ạ. Cô đếm kĩ lại đi, bọn em có bốn người không thiếu một ai.”
“…”
Rõ ràng thứ mà giáo viên kiểm tra ký túc xá muốn kiểm tra không phải là bốn “người”, bất kể là sinh vật gì thì chỉ cần đủ bốn bà ta đều chấp nhận.
Quả nhiên cuối cùng bà ta đành phải cam chịu bỏ đi, tiếp tục gõ cửa phòng người khác.
Ngân Tô đóng cửa lại, xem ra ngày kiểm tra phòng thứ hai cũng không dễ chơi như vậy.
Vẫn phải đảm bảo trong ký túc xá có đủ bốn… thứ.
“Cô… biết trước rồi đúng không?” Tống A Manh ngập ngừng hỏi.
Nếu không sao lại giữ hai con quái vật này trong ký túc xá chứ?
“Không phải.” Ngân Tô giữ quái vật lại vì muốn chúng làm bảo vệ cho mình, để cô có một giấc ngủ bình yên mà thôi.
Cô hoàn toàn không thèm quan tâm đến giáo viên kia, nếu bà ta muốn vào làm khách thì cô cũng sẵn sàng nghênh đón.
Khách đã đến cửa rồi ai lại nỡ từ chối chứ?
“…”
Cũng đã nửa tiếng kể từ khi giáo viên đến kiểm tra xong vậy mà Tống A Manh vẫn chưa thấy Kim Lộ đến, bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau ra ngoài…
Tống A Manh ở trong ký túc xá cảm thấy hơi lo lắng định đi tìm Kim Lộ nhưng khi vừa quay lại cô ấy đã thấy Ngân Tô cũng mặc quần áo xong chuẩn bị ra ngoài.
“Cô… Cô định ra ngoài à?”
“Ừ.”
“Có thể cho tôi đi chung được không?” Hiện giờ không thấy Kim Lộ đâu, không biết có phải liên quan đến giáo viên kiểm tra phòng không nữa? Bây giờ cô ấy thật sự không dám ra ngoài một mình.
Ngân Tô chỉ ra ban công: “Tôi đi lối này, cô có chắc là muốn đi chung không?”
Tống A Manh: “!!”
Đây là tầng bốn!
Tầng bốn đó!!
Tống A Manh không có năng lực trèo từ tầng bốn xuống, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngân Tô mở cửa ban công rồi nhảy xuống, biến mất trong màn đêm.
Ngân Tô tiếp đất một cách dễ dàng sau đó đi về phía toà nhà dạy học.
Dưới ánh trăng, khuôn viên trường yên tĩnh lại có một chút u ám, từng cơn gió thổi qua đều lạnh đến thấu xương.
Ngân Tô nhìn thấy phía trước toà nhà dạy học có một vài người chơi đang đợi ở đó.
Cô không muốn đυ.ng phải bọn họ nên chuyển hướng sang một toà khác trước.
Trong văn phòng tối tăm, một tia sáng quét qua đống bài thi và vở bài tập chất đầy như núi trên bàn làm việc, cuối cùng dừng lại trên tường, sau đó chậm rãi di chuyển sang một bên.
【Đèn pin: Một chiếc đèn pin bình thường, đèn đương nhiên để chiếu sáng bạn mong nó có tác dụng gì?】
【Điều kiện: Vui lòng sạc đầy năng lượng cho đèn pin.】
【Hạn chế: Không giới hạn.】
Ban đầu Ngân Tô không biết rốt cuộc năng lượng của cái đèn pin năng lượng chết tiệt này là gì, sau đó mới phát hiện hoá ra là quái vật.
Trò chơi cấm kỵ không những tàn nhẫn với người chơi mà với sinh vật trong phó bản nó cũng tàn nhẫn không kém, khắc hai chữ công bằng vào tận xương tủy.
Nó thật sự.
Khóc chết mất.
Ngân Tô cầm đèn pin chiếu quanh văn phòng, ngoại trừ bàn làm việc với đống bài thi, vở bài tập và sách bài tập đếm không hết thì dường như không còn thứ gì khác.
Sau khi lật tung mấy cái bàn làm việc mà không tìm được gì, Ngân Tô đành phải rời khỏi văn phòng này đến văn phòng tiếp theo.
Rõ ràng ở đây không có giáo viên nên cũng chẳng có gì nguy hiểm, ít nhất là cho đến bây giờ Ngân Tô chưa gặp phải.
Ngay khi Ngân Tô chuẩn bị đi xuống tầng, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở ngã rẽ cầu thang, ánh trăng lướt qua để lộ khuôn mặt u ám của ông ta.
Cô bị làm giật mình, vừa mới rút ống thép ra thì đã nghe thấy bóng đen đó nói: “Em tới làm bài kiểm tra đúng không?”
Kiểm tra?
Đêm hôm thế này kiểm tra cái gì! Có bị điên không?!
Nắm chắc ống thép trong tay, Ngân Tô bình tĩnh hỏi: “Là bài kiểm tra gì vậy thưa thầy? Nếu làm xong thì em có thể thi cuối kỳ không ạ?”
Bóng đen nói với giọng điệu cổ quái: “Đương nhiên rồi! Em không muốn tham gia thi cuối kỳ rồi thành công đạt được thành tích xuất sắc sao? Nếu muốn thì đi theo thầy.”
“Đương nhiên là em muốn rồi.”
Trong giọng của bóng đen lộ ra vẻ mong đợi: “Vậy em…”
Cô gái cười lên tiếng ngắt lời ông ta: “Nhưng bây giờ em lại muốn thầy chết hơn cơ.”
Bóng đen: “!”
Trong bóng đêm, có thứ gì đó chiết xạ ra tia sáng lạnh, chợt lóe lên trong mắt bóng đen, ngay sau đó là một cơn ớn lạnh ập đến.
Nguy hiểm!
***
“Rầm!”
Bóng đen lăn xuống khúc cua cầu thang như một con búp bê vỡ nát, ánh trăng lọt vào trong đôi mắt vô thần của ông ta, thỏa thích phủ kín ánh sáng lạnh như băng.
Ngân Tô dẫm lên từng bậc cầu thang chậm rãi đi xuống, ống thép va chạm vào vách tường tạo ra những âm thanh chói tai.
Một cái bóng to lớn dần dần bao phủ lấy bóng đen. Vầng trăng tròn treo cao đằng sau cái bóng tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ dát lên người cô một vầng sáng lạnh.
Cô gái khẽ cụp mắt, giọng nói lạnh lùng thong thả vang lên: “Nửa đêm nửa hôm còn mời người ta đi làm bài kiểm tra, sao mà bất lịch sự quá.”
【Một giáo viên có tâm với nghề sẽ không bắt học sinh làm bài kiểm tra sau 12 giờ đêm.】
Vậy một giáo viên vô trách nhiệm thì có thể bắt học sinh làm kiểm tra sau 12 giờ đêm sao?
Sau 12 giờ, những người chơi hoạt động trong khuôn viên trường có thể sẽ được một giáo viên như vậy mời làm bài kiểm tra.
Quá đáng lắm rồi đó! Nửa đêm nửa hôm còn bắt người ta thi! Cho dù cô có thích học thế nào thì cũng không muốn làm kiểm tra lúc nửa đêm đâu!
Vì vậy, Ngân Tô, người không muốn nửa đêm phải làm bài kiểm tra nên đã dùng vũ lực từ chối lời mời của giáo viên, lúc này đã quay trở lại tòa nhà dạy học trước đó.
Những người chơi lúc nãy cô thấy bên ngoài tòa nhà đã không còn ở đây nữa.
Sau khi quan sát một lát, cô mới đi lên tầng, dự định đến văn phòng của chủ nhiệm lớp yêu quý dạo một vòng trước.
Ngoại trừ vị trí không giống nhau thì bố cục lẫn tình trạng bên trong văn phòng giáo viên không khác nhau là bao, rèm cửa kéo kín mít, bàn làm việc thì chất đống nào là sách vở, bài thi.