Người chơi bắt đầu nghĩ cách loại bỏ NPC, hiện tại bọn họ đã biết được kha khá các quy tắc sai, cho nên chỉ cần lợi dụng những quy tắc này để đào thải NPC là được.
Hơn nữa rõ ràng đám NPC cũng đang nghĩ cách dụ bọn họ phạm lỗi, bên nào cũng muốn đối phương phải chết, vậy nên chỉ có thể xem xem ai gian hơn ai mà thôi.
Có thể là do chuyện đổi chỗ ngồi nên Ngân Tô đã đắc tội với NPC, dẫn đến việc không ít NPC cố gắng dụ cô vi phạm quy tắc.
Nhưng Ngân Tô ngồi trong lớp cả buổi sáng, ai đến bắt chuyện cũng đều tỏ thái độ: “Đừng quấy rầy tôi học tập.”
***
Đám NPC bị tinh thần học hỏi của Ngân Tô làm cảm động, sau hai tiết giày vò nhau, cuối cùng họ nhận ra rằng cô không dễ bị lừa nên đành phải dừng lại.
Sau hơn nửa buổi sáng, thành quả ban đầu của người chơi là trong lớp học ít đi ba NPC.
Nhưng vẫn còn rất nhiều NPC, hoàn toàn không thể đào thải tất cả bọn chúng trong một ngày.
“Bọn họ bị đổi chỗ, có lẽ vẫn còn có loại thêm được một vài người. Số lượng sẽ không nhiều như chúng ta nghĩ đâu.” Lương Thiên Dậu động viên những người còn lại: “Mọi người đừng nản lòng, chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Nếu như những gì cô ta nói là sai thì sao?” Vạn Trạch Vũ thấy không thích hợp lên tiếng: “Không phải Tống tiểu thư đã nói là nếu gϊếŧ NPC thì những NPC đó sẽ biến thành quỷ rồi đến tìm chúng ta vào ban đêm sao?”
Đào thải NPC quy mô lớn như vậy, bọn họ không cảm thấy rất mạo hiểm sao?
Rõ ràng Lưu Thắng Lợi cũng không hoàn toàn tin tưởng Ngân Tô.
Cô rất lợi hại, nhưng ai biết được cô có suy nghĩ gì với bọn họ không?
“Anh Lương, chúng ta thật sự phải tin lời cô ấy nói sao?”
“Ngay từ đầu NPC đã cố gắng loại bỏ chúng ta rồi, tôi cảm thấy những gì cô ấy nói là đúng.” Mặc dù Lương Thiên Dậu không quá tin tưởng Ngân Tô, nhưng anh ta vẫn phân tích tình hình trong vài ngày qua: “Chúng ta phải cố gắng tránh tự mình động thủ mà dùng các quy tắc để đào thải bọn họ.”
NPC đều dụ dỗ bọn họ phạm lỗi chứ không đích thân động thủ.
Chứng tỏ rằng gián tiếp gϊếŧ bạn cùng lớp sẽ không bị phạt.
***
Tiết học thứ hai kết thúc, có động tĩnh truyền từ tòa nhà ký túc xá bên kia.
Kim Lộ chết rồi.
Vẫn là nhảy từ sân thượng của tòa nhà ký túc xá xuống, giống hệt cái chết của La Hân Xảo, cũng không thấy quy tắc tử vong xuất hiện.
Người chơi nữ gần như đã chết hết, ngoại trừ Ngân Tô với Tống A Manh, Thôi Na và Viên Mộng ở cùng nhau đêm qua thì những người còn lại là Tiêu Tú Lan và Kim Lộ đều ở một mình một phòng ký túc xá, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
Trong phó bản, Kim Lộ và Tống A Manh có quan hệ tốt nhất.
Tống A Manh nhìn người chơi hôm qua còn nói chuyện với mình mà lúc này người đã lạnh ngắt nằm trên mặt đất, dường như cô ấy cũng bị đả kích, lý trí đang dần dần sụp đổ.
Cô ấy không biết mình có thể trụ được bao lâu.
Kim Lộ nói rằng bọn họ không thể sống sót rời khỏi được phó bản này…
“Chắc chắn trong ký túc xá có quy tắc gì đó đang gϊếŧ người.”
Vu Uẩn đột nhiên lên tiếng: “Trong giờ học không được ở lại ký túc xá.”
Mọi người vô thức nhìn về phía cậu.
Sau khi Đại hội tuyên truyền học tập kết thúc, Vu Uẩn không còn là cái đuôi nhỏ của Ngân Tô nữa.
Cảm giác tồn tại của cậu cũng giảm đi rất nhiều. Không biết trong lúc họ không nhìn thấy, cậu đã làm gì và đã lấy được manh mối gì.
Vu Uẩn vẫn cái kiểu hay ngại ngùng xấu hổ đó, bị mọi người nhìn chăm chú, cậu có chút không được tự nhiên, giọng nói cũng trầm hơn một chút: “Khi tôi nói chuyện với quản lý ký túc xá, anh ta đã đề cập đến điều này. Debuff có thể khiến người chơi chìm vào giấc ngủ sâu, bỏ lỡ thời gian lên lớp, sau đó hoàn thành điều kiện ở lại ký túc xá trong giờ học…”
Tiếp đó là quái vật hoặc quản lý ký túc xá có thể gϊếŧ người.
Lương Thiên Dậu và Trần Phong liếc nhìn nhau, họ nhìn thấy được tính nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Hiện tại, chỉ có Vu Uẩn và Ngân Tô là có thuốc từ nhân viên y tế, những người chơi còn lại không ai tìm được nhân viên y tế để lấy thuốc.
Có thể thấy rằng Vu Uẩn và Ngân Tô đều đang ở trong trạng thái rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu bị ô nhiễm.
Phải tìm được nhân viên y tế càng sớm càng tốt!
Bằng không thì ai biết tiếp theo người rơi giấc ngủ sâu không thể rời giường có phải là mình hay không?
Vu Uẩn vẫn không nói cho họ biết nơi nào có khả năng dễ nhận được nhiệm vụ của nhân viên y tế nhất, dù sao thì cũng là bọn họ xa lánh cậu trước.
***
Nhiệm vụ đào thải NPC được các người chơi thúc đẩy nên tiến độ khá ổn, nhưng tiết học cuối cùng sáng nay đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Vạn Trạch Vũ và Trương Chí Văn phát hiện sách của họ đã biến mất.
Không có sách sẽ bị giáo viên phạt quét dọn nhà vệ sinh.
Đây chẳng qua chỉ là để làm tăng thêm Debuff trên người bọn họ mà thôi, người chơi cũng đã biết chỉ cần không để ý đến thứ trong nhà vệ sinh thì sẽ không ảnh hưởng gì quá nhiều.
Ngân Tô lại cảm thấy tác dụng của sách rất có thể không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.
Vì người chơi bị mất sách muốn lấy sách mới nhưng lại nhận được câu trả lời giống hệt khi tìm đồng phục, nhà trường không có dư sách, học sinh phải tự giữ lấy sách của mình.
Không có đồng phục thì có kết cục gì?
Tất cả mọi người đều không dám hồi tưởng lại.
Tuy nhiên, có một bạn cùng lớp “tốt bụng” nói cho bọn họ biết: Có lẽ họ có thể tìm thấy những cuốn sách giáo khoa cũ của các đàn anh đàn chị khóa trước không dùng nữa trong thư viện.
Thư viện có thể là chỗ tốt đẹp gì chứ?
Ai mà dám tùy tiện vào trong đó.
Huống chi lời nói của NPC chưa chắc đã đáng tin.
Người chơi mới Vạn Trạch Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vận may: “Dù sao thì cùng lắm là bị phạt quét dọn nhà vệ sinh thôi. Bây giờ chúng ta đã biết chỉ cần không để ý tới những thứ kia thì nhà vệ sinh sẽ không quá nguy hiểm.”
Chẳng biết từ lúc nào Ngân Tô đã đứng bên cạnh bọn họ, bất thình lình phát ngôn một câu: “Đặt hy vọng vào vận may rồi chết thì không biết là may mắn hay là bất hạnh nhỉ?”
“!!!”
Cô đi đường không phát ra tiếng à?
Nhưng Ngân Tô nói xong liền rời đi, hoàn toàn không cho họ cơ hội hỏi thăm.
Trương Chí Văn nhìn bóng lưng Ngân Tô rời đi, nhíu mày, không lạc quan như anh ta: “Không đơn giản như vậy đâu.”
Đương nhiên không phải là Vạn Trạch Vũ lạc quan mà là anh ta không nghĩ ra cách nào hết, bây giờ trừ nghĩ như vậy thì anh ta còn có thể làm gì khác sao? Đi đến thư viện? Anh ta cũng không dám.
“… Anh đừng làm tôi sợ.”
“Tôi dọa cậu làm gì?” Trương Chí Văn thấp giọng nói: “Cậu thử nghĩ xem không có đồng phục sẽ có kết cục gì? Không phải lúc đầu không có đồng phục thì chỉ bị phạt quét dọn nhà vệ sinh thôi sao? Sau đó thì sao?”
Chuyện xảy ra vào tối thứ ba vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt họ.
Mỗi khi nhắm mắt anh ta lại nhớ tới dáng vẻ lúc chết của cô gái búi tóc…
Vạn Trạch Vũ khóc không ra nước mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đi cướp của NPC sao?”
Trương Chí Văn nghĩ tới điều gì đó, quay trở lại lớp học xem qua chỗ ngồi của NPC và người chơi đã chết.
Không có…
Không có sách giáo khoa các môn học chính ở những chỗ đó.
Sau khi NPC chết sách giáo khoa cũng sẽ biến mất sao?
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu không có sách giáo khoa?
Việc Vạn Trạch Vũ và Trương Chí Văn làm mất sách đã cảnh báo cho tất cả những người chơi khác, ngộ nhỡ sách của họ cũng bị mất thì làm sao?
Nhưng sách nhiều như thế, bọn họ cũng không thể lúc nào cũng mang theo hết bên người được đúng không?
Cuối cùng những người chơi còn lại quyết định mang theo sách giáo khoa của các môn học chính, về phần Trương Chí Văn và Vạn Trạch Vũ bị mất sách, bọn họ cũng đành bất lực.
Trương Chí Văn vẫn đang suy nghĩ về khả năng đến thư viện.
Nếu Vạn Trạch Vũ đi cùng… Có lẽ anh ta còn có thể ra khỏi thư viện.
Trương Chí Văn nhìn sang Vạn Trạch Vũ đang ngồi thẫn thờ trên ghế.
Cuối cùng Trương Chí Văn vẫn không thể đánh mất chút lương tâm cuối cùng của mình, anh ta không làm như vậy, cố nghĩ cách tìm sách khác.