Những món hàng hóa đó có thể dùng trong thế giới thực, người bình thường cũng có thể dùng. Quan trọng nhất là chúng gần như không có tác dụng phụ.
Những món hàng bị người chơi coi thường lại rất được nghênh đón trong giới nhà giàu.
Nhưng cho dù người chơi không thiếu điểm tích lũy thì họ cũng sẽ không lãng phí điểm của mình để đổi lấy mấy thứ hàng hóa vô dụng này. Bọn họ sẽ dùng điểm tích lũy để mua vũ khí hoặc các loại đạo cụ có thể phục hồi, cứu mạng họ, đồng thời tích lũy từng chút từng chút điểm để đổi lấy cái gọi là “một điều ước có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì thành hiện thực”.
Dù sao tiền tài trong thế giới thực hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì trong trò chơi.
Hơn nữa nếu như cô thật sự muốn căn hộ của Hồng Bằng rồi nhỡ đâu Hồng Bằng công khai địa chỉ nhà thì chẳng phải thân phận thật sự của cô sẽ bị bại lộ sao.
Cô không lo lắng à?
Thế giới của người điên thật khó hiểu.
“Anh Trần, nếu như có nhiều tiền hơn, có phải Tô Thiện sẽ giúp chúng ta qua ải không?” Hiện tại Hồng Bằng cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này.
Trần Phong lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Lúc ấy anh ta chỉ định để Hồng Bằng thử một chút, không ngờ Ngân Tô lại đồng ý.
Trần Phong: “Chúng ta cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, hơn nữa cứu cậu một lần không đồng nghĩa với việc sẽ giúp cậu qua ải. Cho dù cô ấy có đồng ý thì tôi e rằng gom hết tiền của chúng ta lại cũng không đủ.”
Trần Phong không nói rõ ra là sau này Hồng Bằng vẫn sẽ gặp phải những nguy hiểm chết người, nhưng bản thân Hồng Bằng cũng tự hiểu rõ điều đó.
Một căn hộ chỉ đủ để cô ra tay giúp đỡ một lần, nhưng sau này còn bao nhiêu nguy hiểm nữa? Cần bao nhiêu căn hộ mới đủ?
Mặc dù Trần Phong có chút tài sản nhưng anh ta cũng cảm thấy mình không thể trả nổi khoản thù lao này.
Trần Phong hoàn toàn không thể hiểu nổi cô gái kia.
Cô luôn tỏ ra rất hung tàn trước mặt NPC, nhưng đối với bọn họ thì cô lại không hề có ác ý gì quá đặc biệt. Mặc dù ai cũng sợ hãi, xa lánh cô, thậm chí ban đầu họ còn hoài nghi cô… Cô cũng không quan tâm, không để ý tới bọn họ.
Sau đó cô còn cho bọn họ biết chính xác chỗ ngồi của mình ở đâu, hoàn toàn không màng tới hiềm khích lúc trước.
Cô cũng từng nói hy vọng bọn họ sống lâu hơn một chút… Nhưng cũng chỉ là sống lâu hơn một chút mà thôi, cô thậm chí không chúc bọn họ thuận lợi qua ải.
Trần Phong cảm thấy cô có chút lương thiện, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Bọn họ không bàn luận về chuyện này nữa mà bắt đầu phân tích manh mối trước mắt, dù sao thời gian của họ cũng không còn nhiều.
***
Buổi tối thứ năm chỉ có tiết tự học, không còn hoạt động nào khác.
Có thể do trong lớp chỉ còn lại đúng 10 ‘búp măng non’ nên chủ nhiệm lớp cũng chỉ đến lớp nhìn qua một cái, không có chuyện gì bất thường xảy ra cho đến hết buổi tự học.
Trương Chí Văn hữu kinh vô hiểm vượt qua cả ngày, sống sót qua ngày hôm nay, nhưng tâm trạng lại không hề thả lỏng một chút nào.
Những nguy hiểm không thể biết trước mới là thứ tra tấn con người ta nhất.
Buổi tối vẫn có tiếng gõ cửa, nhưng lần này mọi người đều đã có kinh nghiệm, không ai ra mở cửa.
Nhóm người chơi có kinh nghiệm còn tốt, trên người ít nhiều gì cũng có đạo cụ, tính cảnh giác cũng cao hơn so với người mới, sẽ không bị quái vật lừa mở cửa trong lúc ngủ.
Còn người chơi mới thì chỉ có thể dựa vào chính mình, hoặc là ra tay độc ác với chính bản thân như Hồng Bằng, để cơn đau làm mình tỉnh giấc hoặc cố gắng không ngủ.
Anh ta xoay qua xoay lại trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở giường đối diện, anh ngẩng đầu lên thì thấy cậu nam sinh kia xuống giường, mặc đồng phục vào.
Trương Chí Văn chống người dậy: “Cậu muốn ra ngoài sao?”
“… Ừ.” Vu Uẩn mở cửa ban công, rõ ràng là cậu không định đi ra ngoài bằng cửa ký túc xá.
“Cậu ra ngoài một mình như vậy nguy hiểm lắm.” Trương Chí Văn vô thức nói: “Nếu cậu gặp chuyện không may, sĩ số lớp học sẽ giảm xuống dưới 10 người.”
Anh ta không biết sĩ số lớp dưới 10 sẽ xảy ra chuyện gì nhưng trực giác nói cho anh ta biết tốt nhất là không để giảm xuống dưới 10 người.
Vì vậy hôm nay tất cả mọi người đều nhất trí quyết định ở lại trong ký túc xá.
“Không sao đâu.”
Vu Uẩn nói xong câu đó liền đóng cửa ban công lại rồi biến mất.
“…”
Vu Uẩn giống Tô Thiện, từ đầu đã không thích ở chung với những người khác. Đến bây giờ, khi tất cả người chơi đã chọn cách hợp tác với nhau nhưng cậu vẫn không gia nhập.
Đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn còn muốn hành động một mình, Trương Chí Văn cũng không thể nói gì.
Chắc chắn nam sinh này có năng lực tự bảo vệ bản thân, không lẽ cậu có kỹ năng thiên phú sao?
Vu Uẩn đi cả đêm không về, Trương Chí Văn cũng lo lắng đợi cả một đêm. Mãi cho đến tiết tự học sáng hôm sau, khi nhìn thấy cậu thiếu niên kia trên lớp, anh ta mới thở phào.
Không mất người nào.
Tối qua bên phía ký túc xá nữ yên bình hệt như buổi tối trong những trường học bình thường, thậm chí bọn họ còn không nghe thấy tiếng đập cửa.
Chỉ có Tống A Manh biết rõ lý do tại sao, đó là bởi vì quái vật đi gõ cửa đã bị Tô Thiện bắt giam trong ký túc xá làm bảo vệ kiêm chức trưởng phòng ký túc xá.
Đúng vậy, quái vật kia đã được thăng chức lên thành trưởng phòng ký túc xá.
Cần bao nhiêu bất thường thì có bấy nhiêu bất thường.
Nhưng những người chơi bên ký túc xá nam lại không biết chuyện này, nên thấy ký túc xá nữ không xảy ra hiện tượng kỳ lạ gì khiến bọn họ đều bất giác nhìn về phía Ngân Tô.
Điều duy nhất bọn họ có thể nghĩ được chính là cô đã làm gì đó, vì dù sao những người chơi nữ khác không ai có cái năng lực này.
“Nhìn cái gì?” Từ trước đến nay Ngân Tô luôn là người có gì nói đó: “Ngủ một đêm đột nhiên lương tâm phát hiện ra phải cảm ơn tôi sao?”
Mọi người: “…”
Thấy không ai nói năng gì, Ngân Tô chẹp miệng một tiếng, bước về chỗ ngồi của mình.
Trong phòng học chỉ còn lại 10 người, nhìn khá trống trải.
Sau tiết tự học, chủ nhiệm lớp cầm một tập đề thi đã được niêm phong bước vào lớp: “Kỳ thi thử lần này là kỳ thi cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, kết quả của kỳ thi thử sẽ quyết định…”
Chủ nhiệm lớp nói đến đây lại nhìn thấy lớp học chỉ còn lại đúng 10 học sinh, cổ họng ông ta như bị thứ gì đó chặn lại, ông ta tức giận nuốt những lời còn lại xuống, cứng rắn nói: “Kỳ thi bắt đầu.”
***
Thứ sáu.
Cả một ngày chỉ toàn thi là thi khiến trạng thái tinh thần của người chơi vốn đã chuyển biến tốt giờ lại uể oải đi không ít, làm đề đúng là khiến cho con người ta cảm thấy bực bội.
Bọn họ cũng không dám thực sự mặc kệ, lỡ như có điều gì đó mờ ám trong chuyện xếp hạng của kỳ thi thử thì sao?
Dù cho xếp hạng không hơn được nhiều người nhưng ít nhất cũng không thể để bản thân đứng cuối, đúng không?
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngân Tô và Tống A Manh vừa mới trở lại ký túc xá thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tim Tống A Manh đập mạnh một cái.
Ngoại trừ buổi tối ngày thứ nhất, lớp trưởng gõ cửa trước khi tắt đèn thì chưa từng có ai gõ cánh cửa này trước khi tắt đèn.
“Hôm nay còn chưa tắt đèn… Chẳng lẽ giáo viên đi làm sớm?” Ngân Tô kích động đi mở cửa, muốn chào hỏi giáo viên, ai ngờ đứng ngoài cửa lại là quản lý ký túc xá.
Ngân Tô hơi nhíu mày: “Cô ạ? Cô có chuyện gì không?” Khách quý lâu ngày mới gặp nha!
Vị quản lý ký túc xá này rất ít khi xuất hiện trên lầu, đa số thời gian bà ta đều ở trong đại sảnh của ký túc xá.
Học sinh có yêu cầu gì cần gọi bà ta, bà ta mới có thể lên lầu.
Cũng giống như lần trước cô đi tìm quản lý ký túc xá nhờ bà ta xử lý thi thể của lớp trưởng, lúc đó cô muốn xem thử NPC này có tác dụng gì.
Quản lý ký túc xá trực tiếp đi vào bên trong: “Hôm nay là thứ sáu rồi, các em không dọn dẹp phòng của mình sao?”
Tống A Manh không ngờ quản lý ký túc xá có thể vào thẳng trong phòng, dù sao thì sau 12 giờ, giáo viên cùng với quái vật đều không thể đi thẳng vào phòng…
Nhưng hiện tại chưa qua 12 giờ.
Lần trước Ngân Tô cũng đưa quản lý ký túc xá tới đây… Nhưng là để xử lý thi thể của lớp trưởng.
“Bọn em vừa tan học về.” Ngân Tô đứng ngay cửa, trả lời trôi chảy: “Sáng nay ký túc xá vẫn còn sạch sẽ lắm ạ.”
“Mới không chú ý cái là mấy đứa học sinh các em lại không dọn dẹp vệ sinh đàng hoàng…” Quản lý ký túc xá hừ lạnh một tiếng, bắt đầu kiểm tra tình trạng vệ sinh của ký túc xá, từ trên giường cho đến thùng rác, ngay cả dưới gầm giường cũng không bỏ qua, có thể nói là kiểm tra vô cùng tỉ mỉ.