Hồng Bằng nuốt một ngụm nước miếng: “Hạ độc cũng có thể làm nổ đầu được hả?”
“…”
Tống A Manh ngập ngừng: “Nếu như là đạo cụ… Thì không phải là không thể.”
“…”
Đạo cụ trò chơi sản xuất ra toàn là những thứ kỳ lạ nên có vẻ như nổ đầu vì trúng độc cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Trước đó họ còn nghi ngờ độc cô hạ vô dụng nhưng xem ra bây giờ mới là lúc độc phát huy tác dụng… Nhưng hình thư thời gian phát độc hơi bị dài rồi thì phải?
“Như vậy, liệu tỷ lệ sống sót của chúng ta có tăng lên không?”
“…”
Không lạc quan được như vậy đâu.
NPC học sinh chết nhiều không đồng nghĩa với việc mối nguy hiểm mà họ phải đối mặt sẽ giảm xuống.
Học sinh điểm cao có thể tự do tấn công học sinh điểm thấp. Tuy hiện tại số lượng người tham gia đã giảm nhưng không có quy tắc nào nói rằng thí sinh có phiếu dự thi không được tấn công học sinh điểm thấp.
Có phiếu dự thi vẫn có thể bị loại như thường đó!
***
***
Những người chơi khác đều cảm thấy khá hài lòng với cái chết của một lượng lớn mối đe dọa nhưng Ngân Tô lại không hài lòng chút nào, vẫn còn quá nhiều học sinh không bị làm sao hết.
Cô cho rằng chỉ còn lại một vài con cá lọt lưới, nhưng không ngờ cái lưới đó lại thủng một lỗ to như vậy.
Bọn họ không cần ăn à?
Học có thể tạo ra cơm ăn hay gì?
Quá là vô lý.
Ngân Tô không hài lòng nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trên mặt đất. Tạm thời cô vẫn chưa hiểu được tại sao đầu của những học sinh kia lại nổ tung như quả dưa hấu… Nhưng cô sẽ sớm biết thôi.
Những NPC vẫn còn sống sau một thoáng sững sờ liền lao về phía những học sinh đã chết kia.
Bởi vì không chỉ có học sinh bình thường đột nhiên ngã xuống mà còn có cả những thí sinh có phiếu dự thi.
Nhưng những học sinh này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để có tấm vé vào cửa.
Trong số những học sinh không có phiếu dự thi cũng có người điểm cao, họ có thể lấy phiếu dự thi từ tay những học sinh điểm thấp, mà một khi học sinh điểm thấp đánh trả lại, đầu sẽ bị nổ tung.
Ngân Tô: “!!!!”
Hay lắm, cô đã chắc chắn được rằng nổ đầu chính là kết quả của quy tắc “Ai vi phạm sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự kỳ thi”. Nhưng những học sinh bị trúng độc rõ ràng đã chết rồi mà sao vẫn bị nổ đầu nhỉ?
Chậc chậc… Điểm thấp thì không được đánh lại.
Người ta thi được điểm cao bằng chính thực lực của mình, còn như lớp 4044 chọn đi đường vòng để lọt vào top 10, như vậy dù có được phiếu dự thi nhưng điểm quá thấp thì cũng chỉ có thể mặc người khác chém giết thôi.
Từ đầu đến cuối phó bản đều nhấn mạnh điểm số, điều đó đã nói lên được tầm quan trọng của điểm số.
Có được phiếu dự thi cũng không thể thoát được quy tắc điểm thấp không được đánh trả lại điểm cao, mà như vậy thì ngày Cuồng Hoan chẳng khác nào bãi săn những người điểm thấp dành cho những người điểm cao.
Ngân Tô cẩn thận quan sát những học sinh đang đánh nhau và nhận ra rằng những hành động đơn giản như đẩy, kéo và né sẽ không bị coi là đánh trả.
Tuy nhiên, khi đối mặt với những học sinh điểm cao hạ sát chiêu không chút kiêng nể, chỉ đẩy với kéo đơn giản hoàn toàn không thể ngăn nổi bọn họ, phản ứng bản năng của cơ thể trước nguy hiểm sẽ đưa họ vào chỗ chết.
Có một cậu học sinh cướp được phiếu dự thi, nhưng có thể là do điểm của cậu ta không cao nên vừa cướp được đã lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng cậu học sinh này chọn đường không được khéo lắm vì tình cờ sao con đường cậu ta chọn lại đúng là phía của Ngân Tô.
Ngân Tô liếc nhìn người đằng sau cậu ta, khi cậu ta định chạy tới, cô đột nhiên vươn tay tóm lấy cậu ta.
Cô chỉ kéo khẽ một cái rồi lập tức buông ra, sau đó thò chân ra khiến đối phương trượt chân vấp ngã.
“Sao đi đứng bất cẩn vậy, để tôi đỡ cậu lên.” Ngân Tô lại kéo nam sinh kia lên, đỡ cậu ta dậy.
Cậu học sinh nam chỉ cảm thấy cánh tay đang ‘đỡ’ mình rất khỏe, cậu ta không thể thoát ra được.
Hành động này chỉ có thể coi là tiếp xúc tay chân bình thường, không tính là tấn công. Cậu ta không biết điểm của Ngân Tô nên tất nhiên là không dám hành động hấp tấp.
Vậy là mấy người phía sau đuổi kịp tới.
Ngân Tô nhẹ nhàng đẩy nam sinh một cái, cậu ta bị người khác nắm lấy bả vai, thậm chí còn chưa kịp nói gì đã ngã xuống đất.
Cô gái đuổi theo tìm được phiếu dự thi trên người cậu nam sinh, cô ta ngước mắt nhìn Ngân Tô, trên khuôn mặt hung dữ thoáng hiện lên vẻ hoang mang.
Cô gái đó không rõ tại sao Ngân Tô lại giúp mình.
Ngân Tô mỉm cười: “Chúng ta đều là bạn học cả mà, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi, không cần khách sáo.”
“…”
【Kỹ năng ‘Giám định vạn vật’ đang được nâng cấp…】
Một hàng chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngân Tô.
Nâng cấp?
Dù cô đã đoán được rằng cái kỹ năng rác rưởi này có thể thăng cấp được nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách thăng cấp cho nó.
Sao lại đột nhiên nâng cấp nhỉ?
Kỹ năng nâng cấp rất nhanh, trước mặt Ngân Tô lại xuất hiện dòng thông báo của trò chơi.
【Giám định vạn vật nâng cấp thành công】
Ngân Tô: “…”
Tốt lắm, cô không cần làm gì hết, nó đã tự động làm xong giúp cô hết rồi.
Ngân Tô muốn xem thử xem sau khi thăng cấp kỹ năng có gì đặc biệt… Thế là cô trực tiếp sử dụng kỹ năng.
【Thí sinh – 745】
【Học sinh – 723】
【Học sinh – 689】
【Thí sinh – 740】
【Học sinh – 680】
【Thí sinh – 734】
Lần cuối cùng cô sử dụng là hơn một giờ trước, khi đó nó chỉ hiển thị “học sinh, học sinh, học sinh”, ngoài học sinh ra thì chẳng còn gì khác,
Nhưng bây giờ đã có thể xác định học sinh và thí sinh.
Còn số phía sau thì chắc là điểm.
Hơn nữa thời gian hiển thị kỹ năng đã tăng lên 6 giây.
Ngân Tô nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô gái đổ mồ hôi hột, dựng tóc gáy, một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm vang lên trong tâm trí cô ta. Cô ta cầm phiếu dự thi, thận trọng lùi lại, chuẩn bị tránh xa Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô không cho cô ta cơ hội này, ngăn cô ta lại, thân thiện mời: “Bạn học, có hứng thú…?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngân Tô, cô gái chỉ cảm thấy vừa nguy hiểm vừa kỳ quái. Cô ta không nghe Ngân Tô nói mà quay người bỏ chạy.
“????” Chạy cái gì? Chưa nghe người ta nói xong đã chạy là sao? Thật bất lịch sự! Ngân Tô vội vàng đuổi theo: “Sao cậu lại chạy? Chờ tớ với bạn gì ơi!”
***
***
Đám Lương Thiên Dậu thấy Ngân Tô đuổi theo một NPC thì ngẩn ra chẳng hiểu mô tê gì hết.
Cứ có cảm giác cô không phải người chơi là sao ấy nhỉ?
Họ đang cố gắng sống sót còn trông cô như đang chơi game ấy.
Thực sự là đang chơi game.
Trần Phong: “Đừng nhìn nữa, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Những học sinh vốn không có ý định động thủ cũng bắt đầu ra tay vì đám học sinh đột nhiên ngã xuống kia.
Học sinh điểm thấp chọn cách trốn khỏi nơi này vì những học sinh điểm cao không tìm được thí sinh có phiếu dự thi đã bắt đầu chuyển hướng nhắm vào họ.
Có thể do bản thân người chơi dễ thu hút sự chú ý của NPC hơn, hoặc cũng có thể do điểm của họ quá thấp, điều này đã gây ấn tượng sâu sắc với các NPC trong hội trường.
Nếu họ tiếp tục ở lại đây, kiểu gì cũng sẽ bị bao vây.
Chọn ngẫu nhiên một người trong số những học sinh này đều có điểm cao hơn họ!
Nhóm người chơi không dám chậm trễ, kế hoạch không theo kịp biến động, cũng không có thời gian để ý cái gì mà chia nhau ra hành động nữa, chạy vội ra ngoài với nhau.
***
***
Lớp học.
Cô gái tự nhét mình vào giữa góc tường, nhìn chằm chằm người đang chặn mình trong góc, giọng điệu có chút bực bội: “Cô muốn làm gì?”
Ngân Tô ngồi trên mặt bàn, một chân gác trên bàn, một chân đặt trên ghế, tốt bụng đưa ra lời khuyên cho cô ta: “Thật ra, cậu có thể tấn công tớ đó. Điểm của tớ thấp hơn cậu nên tớ không thể đánh trả được đâu.”
Cô gái: “…”
Cô gái không biết điểm số cụ thể của cô nhưng đã may mắn chứng kiến dáng vẻ tàn bạo khi động thủ của cô trước ngày Cuồng Hoan, cộng thêm vừa mới bị cô điên cuồng đuổi theo nên đầu óc tạm thời chết máy, cho rằng cái thứ vô sỉ này đang lừa gạt cô ta, muốn cô ta phạm quy.
Cái thứ vô sỉ thấy cô ta cứ đứng yên bất động không làm gì hết thì khẽ thở dài: “Bạn học à, cậu nhát gan quá đấy.”
Cô gái kéo khóe miệng cứng đờ: “Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”
Ngân Tô vỗ vào đầu gối, đôi con ngươi đen như mực tràn đầy ý cười: “Hay là chúng ta chơi trò gì đó k1ch thích chút đi.”