Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 105



Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ha ha ha ha ha ha dựa vào vận may. Quả này streamer xong đời rồi!”

“Cười chết tôi mất. Cửa ải phúc lợi ở đâu? Phải là độ kiếp mới đúng ha ha ha ha ha!”

“Cục cưng à, cưng mau lui về sau đi, đừng để vận may của đồng đội mình bị kéo thấp xuống.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười không sống nổi. Làm thế nào để một kẻ lừa đảo sợ biến sắc: Nói cho hắn biết cửa ải tiếp theo dựa vào vận may.”

*

“Tóm lại chúng ta cứ quay thử một lần trước?”

Vân Bích Lam hỏi.

Quy tắc của hạng mục này không phức tạp mấy và không có trở ngại gì để hiểu rõ. Bất kể họ muốn làm gì tiếp theo thì ngay bây giờ họ phải quay một vòng quay để có chìa khóa, sau đó mới có thể bắt đầu hành động.

Cô nhìn về phía Ôn Giản Ngôn: “Nếu không cậu lên…”

Vân Bích Lam còn chưa nói hết lời đã thấy Ôn Giản Ngôn run như cầy sấy, lùi phắt về phía sau: “Tôi không lên!”

“…”

???

Từ khi tiến vào phó bản đến nay, dù trong dáng vẻ trưởng thành hay niên thiếu, dù đối mặt với tình cảnh hung hiểm cỡ nào hắn cũng chưa từng bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ tới vậy.

Cứ như bị giẫm phải đuôi ấy.

Vân Bích Lam có chút khó hiểu chớp mắt.

Cô nhìn chăm chú vào Ôn Giản Ngôn đang không hiểu sao căng thẳng trước mặt, ngờ vực hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”

“… Không, không có gì.”



Ôn Giản Ngôn hắng giọng che giấu biểu hiện kháng cự quá mức của mình, bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ không thích cách qua màn dựa vào vận may thôi. Mọi người quay đi, không cần để ý đến tôi.”

Mặc dù đến giờ hắn vẫn nghĩ rằng vận may của mình có lẽ… có lẽ… có lẽ không tệ như vậy.

Tuy nhiên, đôi khi tốt nhất nên tránh những lựa chọn mạo hiểm.

… Bởi suy cho cùng, đây là vấn đề an toàn của cả đội.

Mấy người còn lại hoang mang nhìn nhau.

Mặc dù trong lòng vẫn thấy khó hiểu, nhưng bọn họ cũng tôn trọng quyết định của Ôn Giản Ngôn.

Elise xoa tay háo hức bước tới: “Để tôi thử xem.”

Cô duỗi tay ấn nút trên bàn xoay.

Tiếng nhạc vui vẻ vang lên bên tai, bàn xoay khổng lồ trước mặt bắt đầu xoay tròn, ánh sáng nhiều màu nhấp nháy nom khá vui mắt.

Chẳng bao lâu sau, tốc độ quay của bàn xoay dần dần chậm lại cho đến khi nó dừng hẳn.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận tiến lên phía trước nhìn bàn xoay.

Số lượng chìa khóa của vòng thứ nhất là 8.

Hiệu ứng đặc biệt ở vòng thứ hai là [Cỏ may mắn].

Phía dưới có hàng chữ nhỏ chú thích.

[Cỏ may mắn: rương kho báu tiếp theo là đạo cụ tích cực]

Ôn Giản Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“May ghê nha!”

Vân Bích Lam huýt sáo nhìn Elise.

Nét mặt Elise hớn hở: “Đúng đấy. Trước khi vào Ác Mộng tôi là fan trung thành của trò rút thăm, được người khác mệnh danh là ngón tay vàng!”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hu hu hu! Đồng đội đỉnh của chóp!”

“Tay chị gái đỏ thật nha, đạo cụ tiếp theo 100% là dạng tích cực, buff rất thực dụng.”

“Ha ha ha ha đúng vậy, hoàn toàn không bị tay thối của chó lừa đảo ảnh hưởng!”

“Đúng thế, có buff này, ít nhất sẽ đảm bảo rương tiếp theo không lo lắng gặp nguy hiểm!”

“Ting ting ting!”

Khe hở dưới bàn xoay từ từ mở ra, chìa khóa kim loại màu bạc chảy ào ào xuống.

“Số lượng không có vấn đề, tám cái.” Văn Nhã thò tay vào lấy chìa khóa ra đếm, sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn:

“Vậy tiếp theo chúng ta đi hướng nào?”

Ôn Giản Ngôn quay đầu, cách lớp hành lang thủy tinh nhìn ra bên ngoài, ánh mắt quét qua hành lang cao thấp và đám cầu thang liên tục thay đổi.

Từ lúc mới vào hạng mục hắn đã bắt đầu quan sát, chậm rãi xây dựng bản đồ 3D trong đầu.

Cho dù là các tuyến đường hay là hành lang trên các tuyến đường, tất cả đều có quy luật. Nhưng khi đứng ở điểm cố định này, rất khó để hắn có thể phác thảo toàn bộ bản đồ.

Muốn chiếm lợi thế trong hạng mục, điều đầu tiên là phải nắm rõ bản đồ.

Hay nói cách khác, là phải tiếp xúc với nhiều mặt hơn.

Ôn Giản Ngôn bật máy ảnh điện thoại lên, chụp một vài bức ảnh ở nhiều góc độ khác nhau, cuối cùng vạch một số lộ trình trong đầu.

Hắn ngước mắt lên, tầm mắt xẹt qua căn phòng Tóc Vàng vừa bước vào. Dựa theo manh mối ấy và tiến hành so sánh một vài tuyến đường trong đầu, từ đó lựa chọn con đường tốt nhất…

“Hướng này.”

Ôn Giản Ngôn chỉ một lối đi bên phải.

Ngay khi rời khỏi căn phòng ban đầu, cửa chính phía sau lưng họ tự động đóng lại, cửa phòng khóa chặt không thể mở ra nhưng có lỗ khóa để cắm chìa vào.

Hiển nhiên, mặc dù con đường quay về vẫn có thể đi, song nó cũng cần tiêu hao chìa khóa.

Mấy người men theo hành lang tiến về phía trước.

Rất nhanh, gian phòng đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Văn Nhã lấy một chiếc chìa mở cửa.

Trên vách tường phòng vẽ các hoa văn theo chủ đề Halloween, đỉnh đầu treo chiếc đèn chùm hình trăng sao, xung quanh bày đồ trang trí làm bằng bí ngô. Mặc dù vách tường cũng treo bàn xoay, tuy nhiên phím bấm lại bị che bằng tấm kính trong suốt.

[Xin hãy tiếp tục]

Căn phòng trống rỗng và không có rương kho báu.

Đó là điều bình thường.

Như đã đề cập trong các quy tắc ở phòng ban đầu, nơi đây có phòng để trống.

Mọi người tiếp tục đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.

Phòng thứ hai được trang hoàng giống hệt căn phòng thứ nhất, bàn xoay được phủ bởi một lớp kính trong suốt.

[Xin hãy tiếp tục]

Trừ Ôn Giản Ngôn thỉnh thoảng dừng lại chụp vài tấm hình ở ngoài ra thì cả nhóm hiếm khi dừng lại dọc đường.

Phòng thứ ba, thứ tư…

Đến khi tới phòng thứ năm, rốt cuộc mọi người cũng nhận ra điều bất thường.

Vân Bích Lam hoang mang ngoảnh đầu nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh một vòng rồi lại cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay: “Quái lạ, là bước nào của chúng ta xảy ra vấn đề hả? Mặc dù quy tắc nói có phòng trống, nhưng trống liên tục năm phòng có phải hơi bất thường không?”

“Đúng vậy.”

Văn Nhã cũng nhíu mày: “Chẳng lẽ là rương bảo vật bị giấu ở góc nào đó trong phòng? Nếu không chúng ta thử tìm xem sao?”

Mấy người tính toán, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.

Căn phòng không lớn, chẳng mấy chốc đã lục lọi xong.

Thật sự không có gì cả.

Thật sự trống rỗng.

“…”

Ôn Giản Ngôn thản nhiên nhìn sang chỗ khác, vờ như không nghe thấy gì. Hắn bước từng bước tới bên cửa sổ, làm bộ giơ điện thoại lên chụp hình.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“…”

“Xin lỗi, là do tôi quá ngây thơ.”

“Tôi chỉ biết buff cam đoan rằng rương bảo vật tiếp theo là đạo cụ tích cực, nhưng tôi nghĩ nát óc cũng không ngờ lại xuất hiện trường hợp không có rương bảo vật nào. Câm nín.”

“Ha ha ha ha ha cứu với, tôi buồn cười muốn chết mất.”

Cuối cùng căn phòng thứ sáu cũng có thay đổi.

Diện tích căn phòng lớn gấp đôi các phòng trước, góc phòng chất đống ba hộp bí ngô, mỗi hộp đều có một lỗ khóa tinh xảo.

“Rương bảo vật!”

Hai mắt Vân Bích Lam sáng ngời.

Trải nghiệm đến từ năm phòng trước khiến cô không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là rương bảo vật có tồn tại không? Cuối cùng lần này cũng được tận mắt nhìn thấy rương bảo vật trong truyền thuyết, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “May mà không lặp lại tiếp, bằng không tôi tưởng chỗ này xảy ra vấn đề.”

Dù sao lần này nhất định mở ra đạo cụ tích cực, Elise dứt khoát đi thẳng lên trước chọn một chiếc rương bí ngô, sử dụng chìa khóa để mở.

Dưới đáy của hộp bí ngô là một viên kẹo dâu tây.

Bên ngoài vỏ kẹo có hàng chữ nhỏ:

[Kẹo dâu tây: Có thể thay đổi nhiệm vụ bàn quay một lần]

Vẫn còn rất tốt.

Ít nhất là ngăn chặn được bàn xoay tiếp theo gặp phải nhiệm vụ chết người không hoàn thành được.

“Vậy chúng ta tiếp tục mở rương bảo vật hay tiếp tục tiến về phía trước?”

Elise quay đầu nhìn mọi người.

“Mở đi, ai biết khi nào gặp rương bảo vật nữa chứ.” Vân Bích Lam suy nghĩ một hồi rồi nói.

Văn Nhã lắc đầu: “Hiện tại có ba rương bảo vật, chúng ta đã mở một rương chứa đạo cụ tích cực, nếu tiếp tục mở, tôi e khả năng xuất hiện đạo cụ tiêu cực rất cao. Tôi cảm thấy chi bằng chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước mở cửa phòng.”

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Ôn Giản Ngôn:

“Cậu nghĩ thế nào?”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Hắn không muốn trả lời câu hỏi này.

“Ừm…” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm chốc lát, cân nhắc nói: “Tôi đồng ý phương án đi tiếp.”

Đạo cụ trong rương bảo vật tích cực hay không cũng không phải vấn đề hắn quan tâm, vấn đề hắn quan tâm là hiện tại bọn họ đã dùng hết bảy chìa khóa, bây giờ chỉ còn một chiếc cuối cùng trong tay, nếu như dùng hết trong căn phòng này, đạo cụ mở ra lại là tiêu cực, vậy thì ngoài việc trực tiếp ứng đối bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Vừa không thể chạy cũng không thể lùi, chỉ có thể căng da đầu chiến đấu.

Cho nên hắn cảm thấy, tốt nhất vẫn nên lựa chọn phương án bảo thủ một chút, tiến vào căn phòng tiếp theo quay bàn xoay, lấy được nhiều chìa khóa hơn rồi tính.

Đúng thật là vậy.

Mấy người còn lại gật đầu, từ bỏ ý định tiếp tục mở hòm.

Họ rời khỏi phòng và đi đến căn phòng thứ bảy.

Chìa khóa bằng bạc cắm vào ổ khóa phát ra tiếng lách cách nhẹ, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Một giây sau, tất cả mọi người đều bị ánh sáng mạnh bên trong làm chói mắt.

Gian phòng thứ bảy khác hẳn sáu gian phòng trước, diện tích lớn gấp mấy lần, vô số mặt gương tạo thành vách tường và thông đạo, liếc mắt một cái cũng không thấy điểm dừng, xung quanh chất chồng ít nhất bảy tám rương bí ngô lớn nhỏ.

Chỉ thấy giữa phòng đặt một mặt gương rất lớn.

Dường như biết chìa khóa trong tay họ đã hết sạch, lần này tấm kính phía trên nút nhấn biến mất, phía dưới viết một dòng chữ:

[Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ để nhận số lần rút thăm trúng thưởng]

Mấy người Vân Bích Lam tiến về phía trước hai bước, đột nhiên nhận ra Ôn Giản Ngôn không đuổi kịp.

Văn Nhã dừng bước, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy thiếu niên bình tĩnh đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt hết xanh lại trắng, cho dù là dáng đứng hay biểu cảm đều cứng đờ.

“Sao vậy?”

Văn Nhã dõi theo mắt hắn nhìn vào trong phòng, nhưng cũng không phát hiện ra điều bất thường. Cô không khỏi ngờ vực hỏi: “Cậu phát hiện thấy điều khác thường à?”

“…”

Không, không có gì bất thường.

Hoàn toàn không có.

Hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào từ phó bản.

Ôn Giản Ngôn chầm chầm nhắm mắt, dùng sức hít sâu một hơi, không kìm nén được nghiến răng kèn kẹt.

Hắn tuyệt vọng quay đầu nhìn phía sau mình.

Gian phòng vừa rồi đã bị khóa chặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội lựa chọn lại nào.

Nếu biết sẽ có kết quả như này, vậy thì lúc nãy hắn đã không mở mồm nói.

Ôn Giản Ngôn hối hận rồi.