Toàn bộ con tàu cướp biển như bị đào rỗng. Từng dãy hành lang xiêu xiêu vẹo vẹo, chật chội quanh co, kéo dài về phía bóng tối.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông báo động chói tai vang lên, âm thanh kim loại đơn điệu bén nhọn giống như hồi chuông báo tử lặp lại không ngừng, mang theo ý vị chẳng lành.
Ôn Giản Ngôn chạy thục mạng trong bóng tối.
Giờ phút này, sự an bình tĩnh mịch ban đầu bị phá huỷ, xen giữa tiếng chuông cảnh bảo liên hồi là tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ xung quanh, tất cả đều đang gấp gáp đi về hướng này, càng lúc càng gần.
Dù sao chắc chắn đây cũng không phải điềm báo tốt lành.
Cách vách tường mỏng, có thể nghe thấy âm thanh truy đuổi đến từ mọi hướng. Không có la hét, không có kêu gào, tĩnh lặng đến độ phát hoảng, chỉ có những tiếng bước chân nặng nề đáng sợ quanh quẩn không ngừng bên tai, kèm theo đó là hiệu ứng tiếp cận khiến người ta rùng mình.
Ôn Giản Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại, chẳng mấy chốc đã đến trước đầu cầu thang. Nhưng còn chưa kịp chạy lên cầu thang, khoé mắt hắn bỗng nhìn thấy bóng đen nặng nề di chuyển ở phía cuối.
… Mả mẹ, phía trước cũng có truy binh.
Có vẻ không thể rời khỏi theo con đường cũ.
Ôn Giản Ngôn hạ giọng mắng chửi, nhanh chóng kích hoạt đạo cụ tàng hình cho mình, sau đó xoay người chạy về hướng ngược lại!
Hắn vừa chạy vừa mau chóng nghĩ cách thoát thân.
Liên tục sử dụng đạo cụ tàng hình không phải giải pháp lâu dài.
Hắn thật sự không quen với bản đồ này, hiện tại lối ra lại bị phong toả, vòng vây càng lúc càng hẹp, cho dù tạm thời có thể ẩn thân nhưng cũng chỉ giống con ruồi không đầu bay loạn, gần như không có lối thoát.
Đang lúc hắn rơi vào trầm tư, đột nhiên có tiếng bước chân vang trong hành lang phía trước.
Ôn Giản Ngôn thoáng ngừng thở. Mặc dù đạo cụ tàng hình vẫn được kích hoạt, song hắn vẫn phản ứng theo bản năng, đẩy một gian buồng bên cạnh trốn vào.
Khoang tàu tối tăm ngột ngạt.
Một tay Ôn Giản Ngôn nắm tay nắm cửa, một tay đặt lên ván cửa, giữ cho nó luôn ở trạng thái nhìn như đóng kín nhưng kỳ thực là không khoá.
Bằng cách này, hắn có thể quan sát tình hình bên ngoài hành lang, đồng thời đảm bảo bản thân luôn trong trạng thái sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Tiến có thể đánh, lùi có thể giữ.
Cơ bắp trên người chàng trai căng chặt, hô hấp bất giác nhẹ đi, giống như con mèo ẩn mình trong tối, lẳng lặng đợi chờ.
Cách cánh cửa phòng đóng chặt, có thể nghe thấy âm thanh ồn ào lộn xộn bên ngoài.
Tiếng bước chân dần dần phóng đại đập mạnh vào lòng người. Nó không dừng lại mà đi thẳng qua, cho đến khi đi xa hẳn.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Phó bản này quá tà môn, mà con thuyền cướp biển này lại thuộc dạng tà môn của tà môn.
Mặc dù toàn bộ quá trình rượt đuổi chỉ kéo dài trong vài phút đồng hồ, nhưng lòng bàn tay hắn đã chảy đầy mồ hôi lạnh, vừa ướt vừa dính, tiếng tim đập mạnh văng vẳng bên tai, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Chẳng mấy chốc, hành lang quay về với vẻ yên tĩnh ban đầu.
Có lẽ nó đã đi rồi.
Ôn Giản Ngôn dần thả lỏng lực tay, quay đầu nhìn gian phòng sau lưng mình.
Gian phòng trước mặt không bật đèn, bị bao phủ bởi bóng tối.
Gian phòng trống trải chỉ đặt một chiếc giường ở giữa, bên cạnh có một nút ấn màu đỏ, có vẻ cực kỳ chói mắt giữa màn đêm.
Ôn Giản Ngôn không tự chủ được sững người.
Hắn hồi tưởng lại lộ tuyến thoát thân vừa rồi, tiến hành đối chiếu cùng với bản đồ mình biết trước kia, rất nhanh hắn đã nhận ra nơi mình đang đứng rốt cuộc là nơi nào.
Khi một “thuỷ thủ” cảm thấy khát nước trên tàu cướp biển, điều hắn cần làm là lật ngược thẻ ngực, đi đến căn phòng bên phải lối đi và nhấn nút.
Mà đây chính là căn phòng hắn giả vờ khát chuẩn bị đi vào, nhưng trước khi vào đã thay đổi ý, chỉ dừng chân ở trước cửa một hồi.
Nhìn căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị trước mặt, da đầu Ôn Giản Ngôn bỗng ngứa ran.
Cho nên, việc hắn bị đuổi trở lại căn phòng chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hay là…
Do một thế lực ẩn danh nào đó chỉ dẫn?
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Cho dù như nào thì đây cũng không phải là một căn phòng bình thường gì cho cam, không chừng sẽ có manh mối mấu chốt.
Hắn ổn định cảm xúc của mình, cẩn thận tránh xa nút đỏ, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng. Đam Mỹ H Văn
Tiếc là toàn bộ gian phòng quá mức trống trải, Ôn Giản Ngôn chỉ dùng vài phút ngắn ngủi đã lục tung xong, nhưng hầu như chẳng thu hoạch được gì.
Hắn nhíu mày, khuôn mặt hiện vẻ sầu muộn.
Sao lại thế được?
Ở trong một nơi trọng điểm từng được quy tắc đề cập lại không có manh mối nào?
Hay là hắn không biết cách tìm nó?
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên phía trước rồi ngồi xuống ghế.
Hắn không nhấn nút hay thực hiện bất cứ động tác dư thừa nào, chỉ nhắm mắt lại ngồi yên.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“Streamer đang làm gì vậy?”
“Không biết, tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì sất.”
“Chẳng lẽ chuẩn bị ngồi chờ chết sao? Nom không giống lắm…”
“Nói ra thì, đã có streamer nào tới đây chưa? Có fan cũ nào của Công viên giải trí Mộng Ảo vào nói được không? Kết quả cuối cùng ra sao hả?”
“Đến, chết sạch.”
“…”
“… Vờ lờ, sao nói nhẹ tênh vậy!!!”
“Hu hu hu hu, tôi bắt đầu sợ thay streamer rồi! Cứu với!”
Chàng trai trang điểm mặt hề lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, khuôn mặt trang điểm khuất bóng càng rõ ràng và diễm lệ hơn trong bóng tối, đường nét khuôn mặt cũng như biểu cảm bị giấu dưới lớp hóa trang, hoàn toàn không thể thấy rõ hắn đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài rũ xuống bên hông động đậy, chầm chầm nâng lên đặt trên nút bấm.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???!!!”
“A a a a a, rốt cuộc streamer muốn làm gì vậy! Lòng tôi hoảng quá!!!”
Nhưng đầu ngón tay chàng trai chỉ nhẹ nhàng lướt qua nút bấm, sau đó mò mẫm dọc theo đường mép kim loại lạnh băng, chầm chậm trườn xuống phía dưới, uyển chuyển men theo tay cầm chiếc ghế, lướt qua từng khe hở nhỏ, nhẹ nhàng thong thả, quả thực như thể vuốt ve da thịt nhân tình.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!! Tôi hiểu rồi!”
“Hả? Gì cơ? Lầu trên hiểu cái gì cơ?”
“Mọi người còn chưa hiểu sao? Trong phó bản này, tất cả manh mối của Công viên giải trí đều không bị giấu đi, bất kể quy tắc công viên hay là quy tắc nhân viên, tất cả đều đặt rất rõ ràng trước mặt streamer. Mà trong phòng này không có gì cả, đơn giản chỉ là một căn phòng trống, không có đồ đạc cũng không có quy tắc, giống như là bị cố tình xóa bỏ. Hay nói cách khác, nếu gian phòng này có manh mối thật thì cũng chưa chắc xuất phát từ phía Công viên giải trí.”
“Vậy còn xuất phát từ ai?”
“Động não lên coi! Ai sẽ đến đây ngoài họ!”
“Á á! Tôi hiểu ra rồi! Streamer đang mô phỏng hành động, nếu bản thân là một thuỷ thủ ngồi trên ghế và chuẩn bị bấm nút ngay lập tức, hắn sẽ giấu manh mối ở đâu!”
“Đệt! Tôi cũng hiểu rồi! Cảm ơn cao nhân lầu trên rất nhiều!”
“Trong lúc mọi người đều đang cố gắng phân tích tình huống, chỉ có mình tôi nỗ lực ghi hình thôi sao?”
“Lầu trên chờ tôi!! Mắt tôi không dứt nổi khỏi tay streamer nè!!”
“Đậu má, đúng thật. Rõ ràng streamer chẳng làm gì cả, thậm chí vật sờ cũng không phải vật sống, nhưng sao tôi cứ bị nắng bởi hành động này vậy!! Chụt chụt yêu yêu!”
“Tôi tin rồi, bàn tay của vợ thật sự rất đỉnh.”
Bàn tay Ôn Giản Ngôn di chuyển đến bên mép ghế, ngón tay mềm mại xoa nhẹ phía dưới, dường như đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, động tác của hắn bỗng khựng lại.
“Rắc rắc”
Âm thanh yếu ớt của mảnh gỗ bị bong ra.
Vụn gỗ rơi xuống mặt đất.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“???!!!”
“A a a a a chẳng có lẽ? Hắn thật sự tìm được sao!! A a a a a a a a a a a!!! [Thường 50 tích phân]”
Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn chậm rãi mở mắt ra.
Bàn tay dưới ghế của hắn lặng lẽ thu về. Không biết kể từ lúc nào, giữa những ngón tay mảnh mai lại có thêm một mảnh giấy nhỏ màu trắng tinh được gấp gọn gàng, vừa khít với khe hở hẹp dưới gầm ghế.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ…”
“Đờ mờ!!!”
“Đờ mờ!!!!!”
*
Dù trên boong tàu hay là trong khoang, tiếng còi báo động ầm ĩ vang trên không trung, kéo dài thật lâu không ngừng.
Động cơ khổng lồ vẫn cứ nổ vang, sàn nhà dưới chân cũng rung lắc nhẹ theo hoạt động của động cơ.
Khi băng chuyền ngừng vận chuyển, không có chiếc đèn báo nào sáng lên, tất cả nhân viên buộc phải dừng lại và đứng tại chỗ.
Trái ngược với không gian ồn ào là sự im lặng gần như khủng khiếp giữa các nhân viên.
Bởi vì quy tắc nên không ai dám nói chuyện, cũng không có hướng dẫn mới nào xuất hiện.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Đã xảy ra biến cố gì sao?
Không rõ.
Tất cả mọi thứ đều không rõ.
Vân Bích Lam đứng im tại chỗ, cơ thể bị nhốt trong mũ đội đầu và bộ đồ dày cộp. Bất kể là tiếng hít thở hay tiếng tim đập bình bịch đều bị dội ngược trở về rất rõ.
Cô thầm liếc mắt về nơi mà Ôn Giản Ngôn vừa đứng.
Nơi đó đã được thay thế bởi nhân viên khác, tên hề đứng đó đã biến mất.
… Là hắn làm sao?
Hắn đã làm gì? Hay là bị phát hiện rồi?
Vô số phỏng đoán nổi lên trong đầu Vân Bích Lam, nhưng không có cái nào là tốt cả.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài khoang thuyền xen lẫn trong tiếng máy móc hoạt động ầm ầm, làm cho người ta có một dự cảm vô cùng đáng ngại.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm nhân viên mới xuất hiện trong tầm mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy đồng phục chúng mặc trên người, Vân Bích Lam không tự chủ được ngừng thở.
Trên người chúng khoác bộ đồng phục xanh lá cây, đầu đội chiếc mũ trùm đầu hình ếch hài hước… Ộp Ộp!
Cho đến lúc này, bọn họ mới chỉ nhìn thấy đúng một nhân viên mặc đồ Ộp Ộp trong toàn công viên, và đó là con đứng giải thích luật trước cổng công viên, ngoài con đó ra, sau này bọn họ chưa từng thấy con thứ hai xuất hiện.
Nhưng hiện tại, một tá Ộp Ộp từ bên ngoài vào.
Chúng nó không nói lời nào, không phát âm thanh, chỉ lẳng lặng bước vào, phối hợp cùng chiếc đầu ếch mỉm cười hài hước khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.
“…”
Giữa tiếng máy nổ ù ù, Ộp Ộp xếp thành một hàng đi vào. Trên tay mỗi con cầm một nhạc cụ lạ mắt, quét qua từng thẻ làm việc trên ngực nhân viên.
Vân Bích Lam trơ mắt nhìn một con Ộp Ộp bước ngang qua mình.
“Tích…”
Ánh sáng yếu ớt quét qua biển đeo trước ngược, phát ra âm thanh máy móc.
Vân Bích Lam chợt nhận ra chúng đang làm gì.
Chúng đang sàng lọc.
*
Trong căn phòng tối.
Cùng với âm thành sột soạt lật giấy, tờ giấy bị gấp nhỏ kia dần được mở ra. Mặt giấy nhăn nhúm kèm theo vết máu nâu khô.
Ôn Giản Ngôn bật đèn pin, nương theo ánh đèn nhìn kỹ chữ viết dày đặc trên giấy.
[(Nét chữ ở đầu ngay ngắn và nhỏ)
Khi bạn nhìn thấy mẩu giấy này, tôi e rằng mình đã chết (chữ chết bị bôi đen, hai chữ “biến mất” được thêm vào bên cạnh). Tôi phải viết ra tất cả những gì tôi biết, tôi không muốn ■ ■ ■ ■ (một vài từ sau bị nhoè bởi vết nước, không thể nhìn thấy rõ ràng)
Tôi là nhân viên ở đây, tôi bị ô nhiễm, tôi sắp bị ô nhiễm, tất cả nhân viên đều bị ô nhiễm. Chúng tôi là người sống, chúng tôi là người chết, chúng tôi không phải là người sống cũng không phải là người chết. Nhân viên có mức độ ô nhiễm thấp sẽ bắt đầu diễu hành xe hoa, nhân viên có mức độ ô nhiễm cao sẽ đến tàu cướp biển. Ở đây chúng tôi sẽ được phân loại, ■ ■ ■ (chữ viết tay này đã bị bôi đen)
Nếu bạn có thể tìm thấy ghi chú này, điều đó có nghĩa là bạn cũng giống như tôi, đã đào quá sâu vào mọi chuyện. Bạn đang gặp nguy hiểm, bạn sắp chết (từ chết bị bôi đen, hai từ “biến mất” được thêm vào bên cạnh).
Công viên giải trí Mộng Ảo không phải là một công viên giải trí, không phải là một công viên giải trí, không phải là một công viên giải trí. (Phía dưới dòng chữ bị rạch mấy đường, lực rạch lớn đến mức như muốn xé toạc tờ giấy)
Đừng tìm kiếm, đừng suy nghĩ, đừng ở lại, đừng tin tưởng, hãy rời đi, rời đi nhanh nhất có thể, chạy càng xa càng tốt. Bản đồ tôi đã giấu trên boong tàu, hãy tìm bản đồ, phải chạy, phải chạy.
Tất cả các quy tắc ở đây đều là cái bẫy, đừng tin vào quy tắc nào, họ đang cố gắng thuyết phục bạn. Tin vào là sai, tin vào là khủng khiếp, tin vào là nguy hiểm.
Đừng tin, đừng tin, đừng tin.
(Chữ viết tay bắt đầu trở nên nguệch ngoạc, dường như đang dần trở nên điên rồ)
Ếch là thức ăn, ếch là công cụ, ếch là nạn nhân, ếch sẽ không làm tổn thương bạn, sẽ làm tổn thương bạn không phải là ếch.
■ Nguy hiểm, ■ sẽ làm tổn thương bạn, ■ là ■■ ■ ■ ■ ■
(Chữ viết nguệch ngoạc như gà bới, gần như không thể dịch ra)
Sau cuộc diễu hành xe hoa, công viên sẽ đóng cửa, vì vậy hãy nhớ mau chóng…
(Sau một khoảng trống, chữ viết đột nhiên trở nên gọn gàng ngay ngắn)
Chào mừng bạn đã đến với Công viên giải trí Mộng Ảo, nơi mà cánh cổng Vương quốc Hạnh Phúc đang chào đón bạn.
Công viên giải trí Mộng Ảo là nơi tuyệt vời dành cho gia đình, chào mừng bạn và gia đình ghé chơi, mang theo càng nhiều bạn mới, hoan nghênh, hoan nghênh.]
Vài dòng chữ cuối cùng lại bị viết nguệch ngoạc, nét bút đen xì kéo dài đến tận phía cuối tờ giấy rách nát, mang theo dấu hiệu đáng sợ khiến trái tim người ngừng đập.
Ôn Giản Ngôn lật mặt sau tờ giấy ra.
Trên đó chỉ viết hai chữ to đùng nguệch ngoạc: [Chạy mau]