Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 131: Thế giới trong gương (2)



Ôn Giản Ngôn: “…”

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bị mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc giam cầm nửa người, nhìn chăm chú vào một Vu Chúc từ nơi khác đến bằng vẻ mặt kinh ngạc.

Hiếm khi não bộ của hắn ngừng hoạt động, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng.

?

???

“Shhh!”

Ôn Giản Ngôn hít hà một hơi, bị cảm giác đau đớn bất thình lình trên ngón tay kéo về hiện thực.

Hắn theo bản năng thu tầm mắt lại, nhìn về phía đối phương.

Sau khi biết được chân tướng, cảm giác bất ổn luôn bị bỏ qua nãy giờ bỗng trở nên rõ ràng trong nháy mắt.

Gương mặt tái nhợt tuấn mỹ của đối phương bày ra một loại khuynh hướng xúc cảm mờ nhạt, hơn nửa thân thể lúc ẩn lúc hiện, chìm vào bóng đen sền sệt nồng đậm.

Những bóng đèn trườn dọc theo tứ chi hắn mà bò lên trên, giống như đầm lầy ngoạm chặt con mồi mình bẫy.

Hàm răng trắng tinh sắc nhọn của người đàn ông ghim sâu vào đầu ngón tay nhân loại, dễ dàng xé toạc vết thương của hắn.

Máu màu đỏ tươi giống như một con rắn nhỏ men dọc theo đầu ngón tay chảy xuống.

Người đàn ông ngước cặp mắt màu vàng óng vô cảm lên, nhìn chăm chú vào nhân loại trước mặt. Y thò đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át, liếm dọc theo đầu ngón tay một cách gợi tình, tham lam nuốt sạch tất cả máu tươi.

“!!!”

Ôn Giản Ngôn cảm thấy lông tơ sau lưng mình như nổ tung.

A a a a a a đ*t mẹ mày!!!

Đời này hắn chưa từng gặp chuyện nào quái quỷ như vậy! Tám trăm câu chửi tục tĩu bị chặn ở trong cổ họng không thể bật ra, nếu không phải hắn là người có ý chí kiên định thì đã mất khống chế hét toáng lên rồi.

Cho dù là vào lúc này thì hắn vẫn có thể cảm nhận rõ tầm mắt Vu Chúc. Tầm mắt như hoá thành hình đâm vào lưng hắn, khiến đầu óc hắn như bị rỉ sét tạm dừng.

Thoát? Hay không thoát?

Y muốn nói gì? Y nói với ai?

Cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng!!!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Tôi đệt tôi đệt tôi đệt!!!”

“Móa móa móa, tôi cũng ngu luôn. Có chuyện gì xảy ra vậy!!”

“Cứu với. Đây là lần đầu tôi thấy chó lừa đảo á khẩu không trả lời được. Nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng kia, ha ha ha ha ha ha ha ha ha tự dưng thấy buồn cười vãi!

“Chó lừa đảo: Điều này vượt quá phạm vi kiến thức của tôi rồi!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn streamer lật xe thật thú vị, cười chết mất!!!”

Đang lúc não bộ của Ôn Giản Ngôn đứng máy, Vu Chúc bước từng bước qua.

“?!”

Nghe tiếng bước chân bình ổn tiến về phía mình, da đầu của Ôn Giản Ngôn lập tức nổ tung… Mỗi lần hắn cảm thấy chuyện tiếp theo nằm trong dự đoán của mình là hiện thực sẽ vả cho hắn một cú, nói cho hắn rằng đừng nên ngây thơ như vậy.

Đúng là trước giờ hắn chưa thấy qua cục diện nào giống thế này!!

“Đức, Đức Cha…”

Ôn Giản Ngôn bật thốt hai chữ khô khan từ trong cổ họng: “Chuyện, chuyện là…”

“Không cần lo lắng.”

Giờ phút này Vu Chúc đã đi tới trước mặt Ôn Giản Ngôn, tròng mắt chăm chú nhìn vào giáo chủ lừa đảo đang bị mảnh vỡ linh hồn của mình giam cầm, hời hợt lên tiếng: “Chỉ là cần chút thời gian dung hợp hoàn toàn mà thôi.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Thứ tôi lo lắng là điều này chắc! Là điều này chắc!!

“Vu Chúc” buông lỏng ngón tay bị mút ướt sũng của loài người, cơ thể bán đen càng ghì chặt hơn, đôi môi lạnh lẽo dừng trên cần cổ căng thẳng của chàng trai.

Dưới làn da mềm mại ấm áp là động mạch đang nhảy lên hỗn loạn, tản ra hơi thở ấm áp tươi mới.

Con mẹ nó, kiểu này là bắt đầu ăn thật mà!

“Đức Cha!”

Giọng Ôn Giản Ngôn bởi vì căng thẳng mà biến điệu, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Thân là giáo chủ của Ngài, tôi sẽ chứng minh lòng trung thành và giá trị của bản thân cho Ngài. Hay là, Ngài không hài lòng với sự phục vụ của tôi?”

Ngụ ý chính là… chính là con mẹ mày, mày không thể qua cầu rút ván!!!

Đã tìm mảnh vỡ linh hồn cho mi mà mi còn để mảnh vỡ linh hồn ăn ta… Vô lý vãi chưởng!

Nói đi nói lại vẫn thấy vô lý!

Vu Chúc không lên tiếng.

Tuy nhiên thân thể “Vu Chúc” đang ôm chặt nhân loại kia càng ngày càng trở nên hư ảo, đôi mắt màu vàng loé lên tia sáng lạnh băng có tính công kích cực mạnh, quả thực cứ như dã thú sắp cắn đứt lìa cổ họng con mồi, nhưng vào thời khắc then chốt lại ngậm khư khư trong miệng.

“Đúng là cậu đã làm việc rất tốt.”

Vu Chúc nói.

Mặc dù hơn nửa cơ thể Ôn Giản Ngôn vẫn không thể nào động đậy, song chí ít tính mạng chẳng còn đáng ngại, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Giản Ngôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thử thăm dò hỏi:

“Nếu đã như vậy, vậy, Ngài có thể… Để Ngài, thả tôi ra không?”

Song bất ngờ là, đề nghị này bị Vu Chúc dứt khoát bác bỏ:

“Không thể.”

Ôn Giản Ngôn: “???”

Người đàn ông cúi xuống, dùng cặp kia lạnh như băng khóa chặt con mồi trước mặt, chậm rãi nói:

“Trên thân thể cậu có mùi của thứ bẩn thỉu kia.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Tôi đệt tôi đệt tôi đệt!”

“Đây, đây là thể loại hổ lang chi từ* gì vậy!”

(*) Hổ lang chi từ: Lời nói không trong sáng, ẩn ý ám chỉ mấy chuyện 18+ bậy bạ.

“Chờ chút, người mới như tôi sốc vãi. Rốt cuộc streamer và Boss có quan hệ quái quỷ gì thế! Là tôi nghĩ nhiều hay do bọn họ bất ổn?!”

“Vãi chưởng, đây thật sự là thứ chúng ta không cần trả tiền được xem sao!!”

“Fan CP tôi đây sướng muốn chết!”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Hả?

Dù rằng chẳng thể nào ăn nhân loại trước mặt, song “Vu Chúc” vẫn không thu liễm hành vi của mình. Vô số bóng đen kéo dài từ trong cơ thể của y, quấn chặt nhân loại vào bên trong đó, chóp mũi lạnh lẽo như có như không chạm vào cổ và hõm vai Ôn Giản Ngôn, giống như con chó liên tục ngửi ngửi.

Dưới sự đụng chạm bé nhỏ khiến da thịt tê dại này, làn da ấm áp tiếp xúc với bề ngoài không khí của nhân loại bị kích thích, bất giác hiện lên những hạt nhỏ li ti..

Ôn Giản Ngôn: “…”

Đờ mờ!

Ngài có thể quản mảnh vỡ linh hồn của mình không?!

“Cậu đã làm gì vậy?”

Vu Chúc nhìn chăm chú nhân loại bị mảnh vỡ linh hồn của mình tra tấn cho đờ mặt cứng người, hỏi.

“Bru bruu.”

Điện thoại di động trong túi rung lên hai cái.

Màn hình điện thoại di động sáng lên trong bóng đêm, chữ viết trên thẻ thân phận lóe lên, như thể tín hiệu không được ổn định, cột thân phận [Giám đốc công viên giải trí Mộng Ảo] lúc ẩn lúc hiện.

Sau khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn bỗng nghĩ thông suốt, nhận ra đối phương vừa mới nói gì.

Chẳng lẽ…

Sau khi được tròng mắt khổng lồ trao chức [Giám đốc công viên giải trí Mộng Ảo] thì trên người hắn cũng lưu ấn ký ở một trình độ nhất định?

Tương tự như, đức tin hay thứ gì đó?

Đối với nhân loại mà nói, đây nhất định là thứ không thể biết, không thể chạm, cũng không thể thấy. Nhưng đối với Vu Chúc, không chừng y có thể cảm nhận nó dễ dàng giống như nhìn thấy bằng mắt.

Chẳng qua…

Câu hỏi vừa rồi của y…

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, con ngươi màu hổ phách dưới khe hở hàng mi loé lên tia sáng xảo trá.

Nói cách khác, có lẽ trí nhớ của bản thân Vu Chúc và mảnh vỡ linh hồn không tương thông… chí ít tạm thời là vậy.

Cho nên vấn đề đối phương đã hỏi trước khi phó bản kết thúc cũng không phải vì nghe thấy hắn và quản lý Công viên giải trí Mộng Ảo đối thoại, mà là bởi vì y ngửi được “mùi” trên người hắn.

Nếu đã như vậy, ít nhất hắn không cần phải biện minh cho đống phát ngôn nguy hiểm của mình.

Chỉ cần thể hiện lòng trung thành là đủ.

“Tất cả những gì tôi làm là để hoàn thành nhiệm vụ Ngài giao cho tôi.”

Nhân loại ngước mắt nhìn vị Tà Thần trước mặt, lời nói khẩn thiết kiên định: “Tất cả những gì tôi làm là để chứng minh cho Ngài thấy rằng, tôi luôn là tín đồ trung thành nhất của Ngài… Chỉ có Ngài mới là thần linh chân chính của tôi, chỉ có mệnh lệnh của Ngài mới khiến tôi bất chấp xông pha khói lửa. Ngài sẽ hiểu tôi.”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hừ, ta tin mi cái cứt!”

“Hừ, ta tin mi cái cứt!”

“Mi lôi đạo cụ trong túi mình ra trước rồi chúng ta nói chuyện sau! Chó lừa đảo hoa ngôn xảo ngữ!”

Nét mặt Vu Chúc vẫn không thay đổi, rất khó nhận ra là y có tin những lời hắn vừa nói hay không.

Song Ôn Giản Ngôn lại có thể cảm giác được rõ ràng, dường như mảnh vỡ “Vu Chúc” bên cạnh mình hết sức hài lòng với câu trả lời vừa rồi của hắn. Y không chỉ siết chặt hơn mà còn bắt đầu liếm láp cổ hắn, đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át trườn dọc trên da, bựa lưỡi thô ráp giống như mang theo gai ngược liếm từng chút một, khiến cho da hắn nổi lên cơn đau mơ hồ.

Làn da của chàng trai vốn trắng nõn, chẳng mấy chốc đã nhuộm sang sắc hồng.

Ôn Giản Ngôn có chút sụp đổ.

Cứu mạng.

Ứng phó với một Vu Chúc đã khó như lên trời rồi, bây giờ hệ số khó khăn tăng gấp đôi luôn! Mặc dù tên cách gần mình đang bị chủ thể ràng buộc, sẽ không ăn hắn thật, nhưng loại cảm giác để mặc kẻ bị bản năng nguyên thuỷ chi phối, trí lực thấp nhưng vũ lực cao quấn lấy, thỉnh thoảng lại liếm vài cái…

Thực sự làm cho da đầu tê dại!!

Hắn thậm chí tình nguyện ở chung với Vu Chúc “ít nhất có thể giao tiếp bình thường” cách đó không xa!

“Nếu đã như vậy, cậu có lấy đi thứ gì không thuộc về cậu hay không?”

Vu Chúc thông minh hỏi.

Ôn Giản Ngôn: “…”

Xin lỗi, tôi sai rồi, tên không có não vẫn dễ lừa hơn.

“Ý của Ngài là?”

Ôn Giản Ngôn làm bộ nghe không hiểu, hỏi ngược lại.

“Có thể áp chế, đồng thời sử dụng linh hồn của ta thì há có thể là chuyện dễ làm.” Vu Chúc hờ hững cụp mắt, chăm chú nhìn vào tên lừa đảo lá mặt lá trái: “Ta phải biết nó làm như thế nào.”

[Quả nói dối đã được ăn]

Ôn Giản Ngôn mặt không đổi sắc, cực kỳ trấn định, mắt không thèm chớp, trong lòng thì dùng tốc độ nhanh nhất kích hoạt thiên phú của mình.

Hiển nhiên, mặc dù sức mạnh của phòng livestream Ác Mộng bị hạn chế, tất cả đạo cụ đều không thể sử dụng, nhưng thiên phú lại là điều ngoại lệ… và khéo hay hắn có thể lợi dụng lỗ hổng này.

Lời nói dối thứ nhất.

Ngay cả khi hắn hạn chế được mảnh vỡ linh hồn thì cũng không có cách nào để ngăn mối nguy hiểm đến từ chủ thể.

[Tỷ lệ nói dối thành công: 10/100]

Tỷ lệ thành công 10%, chứng tỏ “đạo cụ rắn ngậm đuôi” đúng là có thể tạo thành nguy cơ đối với chủ thể Vu Chúc.

Trong lòng Ôn Giản Ngôn hiểu rõ ngọn nguồn.

Nếu đã như vậy, hắn càng phải dùng tất cả thủ đoạn để bảo vệ đạo cụ này.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“A chuyện này, sao tôi xem vẫn không hiểu gì vậy? Rốt cuộc thiên phú này của streamer là như thế nào?”

“Nói ngắn gọn là xem vận may, nếu được phán định thành công thì lời nói dối của hắn sẽ thành sự thật, tuy nhiên hiệu quả chỉ có một phút.”

“A a a, bảo sao trên đỉnh phòng livestream lại đột nhiên xuất hiện câu đó…”

“Nhưng những lời này có vẻ không giống như lời nói dối, hơn nữa rốt cuộc streamer cũng chẳng nói dối.”

“Đúng là có chút quái lạ…”

“!! Streamer đang tính đào vào lỗ hổng hệ thống. Sau khi thiên phú của hắn được thăng cấp thì có thể biết trước xác suất thực hiện lời nói dối thành công, nhưng chỉ cần hắn không nói dối, số lần nói dối sẽ không giảm…”

“Tôi đệt, cho nên hắn đã tìm bug, sau đó sử dụng hệ thống như máy phát hiện nói dối sao!!”

“Đờ mờ, lần đầu tôi thấy có streamer sử dụng thiên phú của mình theo cách này, đỉnh vãi!”

[Ting, phát hiện phương thức sử dụng thiên phú của streamer trái ngược với cơ chế, hệ thống cảnh báo lần một]

[Sau ba lần hệ thống cảnh báo, thiên phú mà bạn kích hoạt sẽ mất hiệu lực]

Được rồi.

Ôn Giản Ngôn cũng chỉ cần đáp án một lần thôi.

Hơn nữa, nếu hắn im lặng quá lâu sẽ khiến Vu Chúc nghi ngờ… giấu giếm Vu Chúc mới là mục đích cuối cùng của hắn, không thể để được cái này mất cái khác, vì cái nhỏ mà mất cái to.

Lần thử đầu tiên.

[Tỷ lệ nói dối thành công: 50/100]

Xác suất thành công một nửa, hoàn toàn chấp nhận được.

“Ngài phải tin tôi,” Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày, nói: “Sau khi Ngài vừa cứu tôi thì tôi đã nhanh chóng rời khỏi nơi đó… Vấn đề mà Ngài đặt ra, tôi cũng chẳng biết đáp án.”

Lục cục lục cục.

Xúc xắc mười mặt tinh xảo bắt đầu chuyển động trên không trung.

[51/50]

[Thất bại]

Ôn Giản Ngôn: “…”

Chỉ thiếu 1% nữa?!

Cái thứ rác rưởi nhà mày không có tình người đúng không!!!

“Có phải Ngài muốn tôi giúp gì không? Mời Ngài tự nhiên sai bảo.”

“Chẳng qua, hình như tôi đã ở nơi này rất lâu rồi, tôi lo…”

Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa bắt đầu thử nghiệm lần hai trong lòng.

[Tỷ lệ nói dối thành công: 50/100]

Xác suất thành công vẫn là một nửa, ít nhất điều này chứng tỏ Vu Chúc tạm thời còn chưa hoài nghi hắn.

Hắn bắt đầu lời nói dối thứ hai của mình: “Hệ thống sẽ phát hiện tôi biến mất và kéo tôi ra khỏi nơi này.”

Lục cục.

Xúc xắc mười mặt tinh xảo bắt đầu chuyển động trên không trung.

[78/50]

[Thất bại].

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Ôn Giản Ngôn: “…”

Muốn chửi thề thật ấy chứ.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, đúng là chẳng trúng cái nào.”

“Hai lần đều có xác suất thành công 50% thì cả hai lần đều thất bại… Vận may này khiến người ta buồn giùm ghê.”

“Chẳng qua, theo một ý nghĩa nào đó thì streamer cũng trâu bò thật. Vậy mà có thể dung hoà nói dối vào trong câu nói hiện tại mà không để lại chút dấu vết nào. Nếu không phải bị Thần May Mắn trừng phạt thì có lẽ hắn đã rời đi lâu rồi.”

“Đúng đúng!”

Bây giờ chỉ còn cơ hội cuối cùng.

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng.

Lừa gạt Vu Chúc rất khó, khả năng thành công không cao. Giờ hắn có thể thành công giữ được mồi lửa phản kích then chốt hay không thì chỉ đành dựa vào lời nói dối cuối cùng.

“… Ưm!”

Ôn Giản Ngôn giật giật lông mày, đồng tử không tự chủ được có hơi co rút lại, một tiếng than nhẹ phát ra từ trong cổ họng hắn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bóng đen không khống chế được đã leo lên đùi hắn, cảm giác lạnh băng giống như rắn trườn trên miệng vết thương ngứa ngáy bỏng rát.

Cả người hắn giật nảy lên, bất giác lùi về phía sau, thế nhưng lại bị bóng đen kéo về.

Đệt.

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, buộc mình phải bỏ qua xúc cảm trên cơ thể.

Càng tệ hơn là, hắn đột nhiên nhận ra cổ áo mình đã bị mở toang lúc nào không biết.

Dường như mảnh vỡ “Vu Chúc” đang tuân theo tôn chỉ “Mình không ăn được mình cứ liếm đã”, thừa dịp hắn mải suy nghĩ cách đánh cuộc với bản thể, “y” liếm láp khắp xung quanh cổ hắn.

Từ cổ đến vành tai rồi đến xương quai xanh, nơi nào cũng bị đầu lưỡi thô ráp ma sát đỏ bừng..

Làn da mềm mại và mỏng manh của nhân loại như mất đi hàng rào bảo vệ, giống như thứ quả chín mọng, chỉ cần nhẹ nhàng mút xuống là sẽ tiết ra chất lỏng ngọt ngào.

“…”

Ôn Giản Ngôn tức đến độ tối sầm mắt, mấy câu thô tục đều kẹt cứng ngang cổ họng.

Bất kể là Vu Chúc có não hay không có não thì đều đáng hận như nhau!

Đột nhiên, dường như hắn nhận ra điều gì đó.

“Chắc hẳn thế giới trong Gương Ngài đang cư ngụ bây giờ là do mảnh vỡ linh hồn xây dựng đúng không?”

Chiếu theo kinh nghiệm trước đó, Vu Chúc bản thế bị phó bản này bài xích mãnh liệt, chỉ có thể tồn tại trong Thế giới gương. Mà hiện giờ, Công viên giải trí Mộng Ảo đã biến mất, nói cách khác, mảnh vỡ linh hồn là tấm gương duy nhất còn tồn tại.

Ôn Giản Ngôn nhìn về phía Vu Chúc cách đó không xa:

“Đức Cha, vì sao Ngài chưa dung hợp hoàn toàn mảnh vỡ linh hồn? Hiển nhiên khẩu vị của hắn cực kỳ giống Ngài, tôi lo…”

Lần thử thứ ba.

[Tỷ lệ nói dối thành công: 30/100]

Mặc dù xác suất thành công không cao, nhưng mà…

Chàng trai nheo đôi mắt màu hổ phách, ánh sáng lấp lánh ẩn sâu trong đồng tử, giống như một con thú nhỏ xinh đẹp vô hại: “Bây giờ mảnh vỡ linh hồn đang bị Ngài ép trói buộc với chủ thể cảm thấy thèm ăn, sinh ra sự thù địch với chủ thể.”

Lục cục.

Xúc xắc mười mặt tinh xảo bắt đầu chuyển động trên không trung.

[1/30]

[Thành công rực rỡ]

*

Bên trong không gian hệ thống trắng xoá.

Dường như hệ thống xảy ra trục trặc, chìm trong im lặng.

Bốn người Văn Nhã, Vân Bích Lam, Elise và Tóc Vàng cau mày, hạ thấp giọng thảo luận gì đó.

Đúng lúc này, một bóng người bất ngờ xuất hiện trên khoảng đất trống trước mặt họ… Trang phục trên người chàng trai hết sức quen thuộc, nhưng lại có xộc xệch rách nát, hắn nằm dang rộng tay chân, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.

Bốn người đều ngây như phỗng.

Sao chuyện này lại… Từ lúc bắt đầu bọn họ vẫn không tìm thấy Ôn Giản Ngôn trong không gian hệ thống mà!

Trên mặt mỗi người đều hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng, nháo nhào vây quanh:

“May mà cậu không có việc gì!”

“Hù chết bọn tôi. Nhưng tại sao sau khi phó bản kết thúc cậu không trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Một giây sau, tất cả những lời quan tâm của họ đều bị kẹt cứng trong họng.

“Ha ha ha…”

Chàng trai chậm rãi cuộn tròn cơ thể, nằm dưới mặt đất, cả người khẽ run cười sằng sặc: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“…?”

Đám người ngơ ngác khó hiểu nhìn nhau, đều thấy trong đáy mắt nhau là sự nghi hoặc tràn trề.

Có, có chuyện gì vậy?

[Đang tiến hành chữa trị cơ thể giúp bạn…]

[Hoàn thành chữa trị, khấu trừ tích phân: 5000]

“Ting! Chúc mừng streamer hoàn thành buổi livestream thứ tư! Bây giờ tiến hành phát thưởng cho bạn…”

Âm thanh máy móc quen thuộc quanh quẩn bên tai, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn nằm dưới đất, bất chấp cười to.

Rất thú vị.

Rất buồn cười.

Mảnh vỡ linh hồn vì sự thèm ăn không được thỏa mãn mà sinh ra bài xích chủ thể, dẫn đến không gian trong gương vỡ vụn, hệ thống thừa cơ kéo hắn trở về không gian hệ thống…

Ha ha ha ha ha ha ha! Thật mỉa mai, thật thú vị!

Tiếc là hắn không có chức năng quay màn hình, không quay lại được vẻ mặt cuối cùng của Vu Chúc… thật sự rất đáng để nhớ.

Hồi lâu sau, cuối cùng tiếng cười phách lối kia mới biến mất, Ôn Giản Ngôn giơ tay lau mấy giọt nước mắt sinh lý vì cười quá nhiều chảy ra, chậm rãi đứng dậy.

“…”

Mấy người bên cạnh vừa bị hù dọa một phen tiến đến gần.

Vân Bích Lam quan sát Ôn Giản Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, nét mặt có chút vi diệu: “Chuyện…. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Không thể không nói, thoạt nhìn dáng vẻ hiện tại của Ôn Giản Ngôn đúng là…

Rất dễ khiến cho người khác hiểu sai.

Cổ áo xộc xệch mở toang, lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ và nửa lồng ngực, trên làn da trắng nõn trải đầy vết đỏ, dường như mơ hồ có thể nhìn thấy dấu răng.

Nhưng mà bọn họ đều cùng đi ra từ một phó bản, sao lại có thể xuất hiện cảnh kỳ lạ này. Hơn nữa lúc Ôn Giản Ngôn xuất hiện còn cười sằng sặc, nhìn như thế nào cũng thấy không hợp hình tượng lắm.

Ôn Giản Ngôn thong thả sửa sang lại cổ áo. Mặc dù vẫn thở hổn hển nhưng nét mặt hắn lại lộ vẻ sung sướng lạ thường:

“Không có gì.”

Hắn chớp đôi mắt ươn ướt vì cười to, thần sắc xảo quyệt ác ý: “Chỉ là cảm thấy cảnh chó cắn chó cực kỳ thú vị thôi.”

Bên tai Ôn Giản Ngôn truyền đến âm thanh kết toán tích phân của hệ thống.

Hiển nhiên hệ thống vừa mới im lặng hồi lâu cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động lại.

“Trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] cấp D, bình quân mỗi giờ có 150.000 khán giả, có thể đổi được 15.000 tích phân!

Chúc mừng số lượng khán giả của streamer đạt tăng trưởng 300%, thưởng tích phân gấp ba lần.

Chúc mừng streamer kích hoạt phần thưởng thông báo toàn server, tích phân đến từ số lượng người xem trực tuyến sẽ được nhân lên gấp đôi, đồng thời miễn trừ yêu cầu nâng cấp phó bản cho việc nâng cấp phòng livestream lần này.

[Ting! Tích phân của bạn đã đạt tiêu chuẩn nâng cấp, phòng livestream cấp D sẽ được thăng cấp B-]

[Chúc mừng bạn đạt được thành tựu: Tốc độ thăng cấp như phóng tên lửa]

“Còn thiếu 75.000 tích phân cho lần nâng cấp tiếp theo, mời streamer tiếp tục cố gắng, sáng tạo huy hoàng!”

[Ting, sắp mở đặc quyền streamer cấp B cho bạn]

[Hệ thống đeo danh hiệu đã được mở]

[Hệ thống khen thưởng từ khán giả trong phòng livestream đã được thăng cấp toàn diện, tăng số tích phân có thể donate]

[Hệ thống khán giả treo thưởng tích phân đã được mở]

Đúng lúc này, trên màn hình khổng lồ cách đó không xa hiện lên pháo hoa nổ tung rực rỡ:

“Chúc mừng Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]: Thành công nhận được thành tựu bạch kim trong [Công viên giải trí Mộng Ảo]!”

Trên màn hình, sáu chữ Công viên giải trí Mộng Ảo biến thành màu xám, bên cạnh là dấu hiệu “đóng cửa vĩnh viễn”.

Chiếc cúp màu bạch kim chậm rãi bay lên từ dưới màn hình, từng chút từng chút hướng về đại sảnh Danh Vọng, tượng trưng cho việc phó bản cấp S này sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong phòng livestream Ác Mộng nữa.

*

Trong bóng tối.

Vu Chúc đứng giữa bóng đen cuồng nộ, khuôn mặt tái trắng giống như u hồn, con ngươi màu vàng giống như ngọn lửa rực cháy.

Bóng tối giống như bóng ma hung bạo, giữ chặt một cơ thể khác giống như y.

Nương theo bóng đen bắt đầu khởi động, thân ảnh vốn không hoàn chỉnh dần dần trong suốt, bị thôn phệ, nhai nuốt, tan rã, cuối cùng chậm rãi biến mất trong không gian lạnh băng.

Dung hợp hoàn thành.

Cuối cùng ký ức phân chia cũng đồng điệu cộng hưởng trong nháy mắt.

Dưới bầu trời đỏ rực.

Chàng trai hùng hồn thề thốt với từng con ngươi trên bầu trời, nhưng mà ở nơi ánh sáng không thể chiếu tới, ngón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay, thân thể của hắn… Đều bị bóng đen quấn quanh chơi đùa, tham lam vuốt ve.

Trong không gian gương.

Hắn nhìn chằm chằm vào một bản thân khác của y.

Chàng trai trong ngực ấm áp, run rẩy, cơ thể cứng đờ.

Chiếc cổ của hắn tỏa ra hương thơm ngọt ngào tươi mới, giữa nơi giao hoà môi lưỡi, làn da trắng nõn dẻo dai mềm mại biến thành màu đỏ nóng bỏng, dễ dàng để lại dấu vết, mùi vị buồn nôn ghê tởm của dị thần bị khí tức của y thế chỗ.

Bóng tối lướt qua vị trí khác nhau, cơ thể đối phương run lên vì mẫn cảm, phát ra tiếng rên mềm mại khe khẽ từ trong cổ họng.

Y nhìn thấy đối phương quay đầu về phía mình, sâu trong cặp mắt hổ phách loé lên hào quang khoái trá quỷ dị, giọng nói mê hoặc, dường như đang châm ngòi cái gì đó.

Nháy mắt, cảm giác đói khát mãnh liệt bao trùm người y.

“…”

Tròng mắt màu vàng của Vu Chúc hiện lên thần sắc mờ mịt.

Dường như y đã hiểu được lý do mảnh vỡ linh hồn bỗng bài xích chủ thể, song lại không thể lý giải hoàn toàn cảm xúc bên trong.

Y chỉ cảm thấy…

Đói.

Rất đói.

Cảm giác đói khát mãnh liệt như sinh ra từ sâu trong linh hồn, phảng phất như hóa thành ngọn lửa cuồng nộ, khiến cho toàn bộ biển đen lạnh giá bị thiêu rụi.

Muốn bắt nhân loại kia trở về, ăn sạch.

Ăn sạch.

Ăn sạch.

Ăn sạch.