Chờ đến khi Đan Ý phản ứng lại, Đường Tinh Chu đã đi xa rồi.
Cô hơi ngây người, chớp chớp mắt.
Trác Khởi nãy giờ đứng ở một bên trông thấy màn vừa rồi, lại nhìn đồ vật trong tay cô, mở miệng nói: "Ý tỷ, Chu thần sao lại cho cậu bình nước thế?"
Đan Ý cúi đầu nhìn cái bình nước kia một cái, cô hậu tri hậu giác mới nhớ ra buổi chiều tan học liền liền đi, hơn nữa lại có chút gấp gáp, không kiểm tra mình còn để quên gì không.
Bình nước này hẳn là anh ấy thấy được.
Lúc đó anh ngồi vị trí bên cạnh cô.
Cho nên vừa rồi Ôn Di Ninh nhắn ở Wechat nói anh ở dưới ktx chờ cô, chính là đưa cô bình nước sao?
Nhưng sắc mặt vừa rồi là có ý gì nhỉ.
Giống như bộ dạng tức giận, mặt lạnh tanh.
Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà.
Trác Khởi thấy cô mãi không có phản ứng gì, lại gọi một tiếng: "Ý tỷ?"
Đan Ý a một tiếng, phục hồi lại tinh thần, giải thích: "Bình nước này là của tớ, lúc đi học hẳn là để quên nên anh ấy mới cầm hộ cho tớ."
Trác Khởi buồn bực: "Cậu cùng Chu thần học chung lớp? Lớp gì vậy?"
Đan Ý nhớ tới cái này liền cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn khóc không ra nước mắt, "Môn tự chọn, Mô hình toán học và ứng dụng."
Trác Khởi vừa nghe đến hai chữ "toán học", liền giơ ngón tay cái lên, "Ý tỷ, tớ thật bội phục cậu đó, hồi cao trung thi toán được 69 điểm mà còn có dũng khí đăng kí môn này."
Lại là vụ này.
Chuyện cô thi toán được 69 điểm đến bây giờ mà bọn họ vẫn còn nhớ.
Quả đúng là hai huynh đệ, đến lời nói cũng giống nhau như đúc.
Đan Ý ngước mắt trừng hắn, vẻ mặt tức giận, trực tiếp cầm bình nước trong tay lên làm bộ đập vào đầu hắn.
Trác Khởi sợ tới mức lập tức né tránh, bỏ chạy thật nhanh.
"Ý tỷ, cậu về ktx đi, tớ còn có việc đi trước nha!"
.....
Đan Ý không đuổi theo, xoay người đi về hướng ktx mình.
Sau khi về đến ktx.
Vừa mới vào cửa đã bị hai chị em Mộc Cận Mộc Niên bắt lấy hai bên cánh tay kéo đi, hướng về phía ghế của cô.
Hai tay bị động tác của hai người họ thuần thục đặt lên trên bàn.
Cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi.
Đan Ý thấy Ôn Di Ninh chuẩn bị bật đèn bàn, lập tức đầu hàng, "Dừng, đừng bật đèn, tớ nói, cái gì cũng nói hết."
Mộc Cận Mộc Niên nghe được cô "chủ động nhận tội", cũng liền buông tay không đè cô nữa.
Đan Ý đơn giản giải thích quan hệ của mình với Trình Tinh Lâm là bạn hồi cao trung, học cùng lớp và mối quan hệ bàn trên bàn dưới.
Mộc Niên sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là, "Ý Ý, cậu nói thật đi, trong đám bạn bè của cậu rốt cuộc còn giấu bao nhiêu soái ca nữa vậy, có thể một lần nói ra hết được không."
Mộc Cận trực tiếp, ngắn gọn, "Hỏi xem liệu có ai đẹp hơn "Thanh đại song tử tinh" của chúng ta hay không?"
Đan Ý bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có."
Mộc Niên ai một tiếng, "Tớ cũng nghĩ vậy, còn ai có thể so với Chu thần Lâm thần càng xuất sắc đâu."
Mộc Cận: "Quả nhiên, những người ưa nhìn sẽ chơi với người ưa nhìn."
Đan Ý nghĩ đến bộ dáng của Lộ Dĩ Nịnh.
Đúng, cô ấy quả thật xinh đẹp.
Còn về Trác Khởi, thôi quên đi.
........
Trình Tinh Lâm ở Thanh đại vốn chính là một nhân vật phong vân, lúc nào cũng bị mọi người chú ý. Video 1v1 của anh ấy trên sân bóng rổ hôm nay đã được đăng trên diễn đàn của trường vào buổi chiều.
Vốn dĩ tâm điểm bàn tán của mọi người chỉ xoay quanh chủ đề "Lâm thần chơi bóng rổ hay".
Thẳng đến lúc sau, ai đó đăng một bức ảnh của Đan Ý và Trình Tinh Lâm chụp cùng nhau.
Bức ảnh chụp rất khóe léo chỉ chụp Trình Tinh Lâm và Đan Ý, cô đứng trước mặt Trình Tinh Lâm, một tay kéo góc áo của nam sinh, mà khuôn mặt của nam sinh không một chút thay đổi, lạnh lùng vô cảm.
【 Tiểu tiên nữ thích chưng diện 】: Đan Ý này là người như nào vậy, lúc trước còn mập mờ với Chu thần, Lâm thần trở về lại lập tức sáp lại, yue. ( đầu chó)
Các bình luận phía dưới đều nghiêng về một phía.
【Người ta chính là thích người đẹp trai, nhưng lại chê quá ít, cái loại này chính là điền hình của trà xanh.】
【Không thấy được vẻ mặt Lâm thần lạnh lùng sao, rõ ràng là không để ý đến cô, cô còn mặt dày sáp lại.】
【Tuy cô là hoa khôi của khoa thanh nhạc, nhưng tôi thấy cũng bình thường thôi, cũng không phải xinh lắm, căn bản là không xứng với Chu thần cũng không xứng với Lâm thần.】
【Ôm Lâm thần của tôi về đây, không có quan hệ gì với cô ta hết.】
【Còn có lúc trước cùng cô ấy chơi bóng rổ, cảm giác họ chơi với nhau như anh em, như là người thân trong gia đình.】
【Đúng vậy đúng vậy, chưa từng thấy Đan Ý chơi với con gái, hình như duyên phận với nữ sinh của cô ấy không tốt lắm thì phải a.】
Phòng ktx 520, bốn người kí túc xá đều tắm rửa xong, sau đó ai làm chuyện người nấy.
Hai chị em Mộc Niên Mộc Cận đang đắp mặt nạ, vừa lướt điện thoại vừa đọc tin bát quái, nhìn đến những bình luận trên bài đăng này, tức giận đến nỗi mặt nạ sắp rơi cả ra.
Mộc Niên dứt khoát gỡ chiếc mặt nạ đang đắp dở, "Nhìn những người trong diễn đàn đang nói gì này? Tại vì bộ dáng xinh đẹp của Ý Ý chúng ta sai sao?"
Mộc Cận cũng tức giận đến nỗi đập bàn: " 'Tiểu tiên nữ thích chưng diện' này là ai, cảm giác như cô ta đang dắt hướng dư luận vậy."
Ôn Di Ninh cũng nhìn thấy bài post kia, nhìn Đan Ý đang ngồi đọc sách, hỏi cô: "Ý Ý, cậu có muốn làm sáng tỏ một chút không?"
Đan Ý căn bản đang cúi đầu đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Làm sáng tỏ cái gì?"
Cô một bộ hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi.
Mộc Niên: "Diễn đàn trường, có người chụp ảnh cậu với Lâm thần, không hề ít bình luận, trong đó toàn lời khó nghe."
Mộc Cận: "Các cô ấy sao lại có thể bịa đặt như vậy."
Đối với Đan Ý, bọn cô đều vô cùng tin tưởng.
Đan Ý thấy bọn họ phẫn nộ như vậy, liền cầm điện thoại của mình, lên diễn đàn, xem một chút, rất nhanh liền rời khỏi.
Cô đặt điện thoại sang một bên, lại cầm sách lên, "Bức ảnh chụp tớ và Trình Tinh Lâm là thật, rất khó giải thích rõ ràng."
"Hơn nữa tớ thích những người đẹp trai, cái này là thật."
Ai mà không thích những người đẹp trai chứ.
Cô đối với Đường Tinh Chu chính là thấy sắc nổi lòng tham.
"Tớ không có bất kỳ người bạn nữ nào, đó cũng là sự thật."
Ngay từ khi bắt đầu đi học, nhiều cô gái không thích chơi với cô.
Họ kết thành một nhóm, chỉ có cô một mình.
Sau khi Đan Ý nói xong, vẻ mặt vô cảm nhún nhún vai, "Cho nên, tớ phải làm sáng tỏ cái gì?"
Ôn Di Ninh: "Nhưng bọn họ đây là vặn vẹo sự thật."
Mộc Niên Mộc Cận gật đầu: "Đúng vậy."
Cô còn nói một câu triết lý thời xưa, "Thanh giả tự thanh".*
( ý là những người trong sạch, mặc dù không nói lời thanh minh nhưng họ vẫn là người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, dù cho họ tìm đủ mọi cách để chối cãi thì họ vẫn là một người xấu.)
Đan Ý tiếp tục cúi đầu đọc sách, một bên lật sách một bên không chút để ý nói: "Tớ cũng không phải nhân dân tệ, không thể khiến mọi người thích tớ được."
"Cho nên những lời này, nghe thôi không nên để trong lòng làm gì."
Cô nói vài ba câu, ngắn gọn lại thông suốt, hơn nữa một bộ không chút để ý, giống như đã sớm thấy những lời đàm tiếu này.
Thay vì nói nhìn thấy rõ, thì nói thẳng ra là cô đã sớm trải qua những điều như vậy rồi, nên mới thấy nó không sao cả.
Các nữ sinh đối với những người có bộ dáng xinh đẹp đều sinh ra lòng đố kị.
Không có gì khác, chính là tâm lý quấy phá.
Cho nên những lời nhận xét mà họ thốt ra, họ không có bất kỳ suy nghĩ liệu nó có làm tổn thương đến người khác hay không.
Hiếm khi phòng có một lúc im lặng như vậy.
Ôn Di Ninh đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Đan Ý, khoát tay lên vai cô, giọng nói ôn nhu, "Không sao Ý Ý, không phải chúng tớ là bạn của cậu sao?"
Đan Ý ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Đúng vậy, bọn cô là bạn bè.
Cũng là một trong số ít người bạn của cô.
Mộc Niên Mộc Cận hai chị em tình cảm hơn, đi tới ôm lấy cô.
Mộc Niên: "Ý Ý, cậu tốt lắm, câu không phải là loại mỹ nữ ngực to ngốc nghếch."
Mộc Cận:: "Cậu thực sự rất đẹp, tớ còn muốn khuôn mặt này của cậu cơ."
Đan Ý: "..."
Chung quy vẫn cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Nhưng giờ khắc này muốn nói chính là...
"Tinh chất mặt nạ trên mặt hai người chạm vào áo của tớ rồi."
Cái gì mà cảnh tưởng tình cảm, đều là bong bóng cả.
Không hề có.
.....
11 giờ, đèn ký túc xá đã tắt.
Trong hoàn cảnh đêm tối con người luôn dễ dàng suy nghĩ miên man.
Đan Ý nằm trên giường, tuy rằng nhắm mắt nhưng lại trằn trọc khó ngủ.
Không phải là vì những lời nhận xét không hay trên mạng, hiện tại cô đang nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Đường Tinh Chu.
Lại một lát sau.
Đan Ý thật sự không buồn ngủ, vì thế mở to mắt, nhịn không được cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường.
Cô nhấp vào Wechat, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ "Z" ở trên cùng.
Suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn về chuyện lúc trước.
【9:57】: cảm ơn anh giúp tôi cầm bình nước.
Đan Ý đợi một hồi, đối phương vẫn chưa có phản hồi lại.
Cô thoát khỏi cuộc trò chuyện, tải lại trang nhưng vẫn không thấy tin nhắn mới.
Chắc anh ấy đi ngủ rồi, cô nghĩ thầm.
Đan Ý chuẩn bị buông điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên.
【Z】: Trình Tinh Lâm thích ai, em không biết sao?
Đan Ý bị câu hỏi của anh làm cho ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Cô vừa nói rõ ràng là chuyện bình nước mà, tại sao lại có Trình Tinh Lâm ở đây.
Nhưng cô vẫn trả lời lại.
【9:57】: Tôi biết.
Lúc này đối phương trả lời rất nhanh.
【Z】: Cho nên vì sao thích cậu ta?
Thông báo này vừa xuất hiện trong hộp thoại đã nhanh chóng biến mất.
Đan Ý mơ hồ nhìn thấy được hai từ "thích" (喜欢)
Sau đó, thấy "Z" đã thu hồi một tin nhắn.
Đường Tinh Chu lại gửi một tin nhắn khác, lần là chỉ có bốn chữ.
【Z】: Biết là tốt rồi.
.......
Đêm này không ngủ được còn có Đường Tinh Chu.
Anh nhớ tới đoạn ký ức trước.
Một ngày nào đó ở cấp 3, Trình Tinh Lâm tìm đến anh, hỏi anh về chuyện trước kia của Lộ Dĩ Nịnh.
Anh từ nhỏ đã cùng Lộ Dĩ Nịnh lớn lên, đương nhiên là biết nhiều chuyện.
Mới đầu anh cũng không muốn để ý đến cậu ta, nhưng cậu ta đã nói sẽ dùng một bí mật của Đan Ý để trao đổi.
Đường Tinh Chu ở giây phút cậu ta nói liền động tâm.
Về bí mật Đan Ý.
Anh thừa nhận là anh muốn biết.
Hai người tiến hành trao đổi một lần.
Cậu ta nói: "Đan Ý có thầm mến một người, trong trường học chúng ta".
Nhưng chưa nói tên ai.
Trên thực tế, phạm vi này rất nhỏ.
Trong suốt năm tháng trung học, chỉ có hai nam sinh gần gũi với Đan Ý nhất.
Một là Trác Khởi, người còn lại là Trình Tinh Lâm.
Mà anh cùng Đan Ý, một người lớp 12, một người lớp 11, số lần gặp mặt nhau cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Như vậy đáp án không một lời đã rõ.
Anh nghĩ sỡ dĩ Trình Tinh Lâm nói cho anh, đại khái là bởi vì cậu ta không biết người mà Đan Ý thích thầm chính là mình.
Dù sao trong lòng cậu ta cũng chỉ có một mình Lộ Dĩ Nịnh.
Anh nghĩ cô sẽ bỏ cuộc khi biết mình với Trình Tinh Lâm là không thể.
Anh đột nhiên không xác định được hiện tại Đan Ý đối với Trình Tinh Lâm còn tình cảm nữa hay không.
Trước khi vị trí trong lòng cô hoàn toàn bị bỏ trống, anh không dám thổ lộ.
Bởi vì anh muốn cô cũng thích anh.
Cũng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trình Tinh Lâm: Suy diễn nhiều quá cũng là một căn bệnh.
Đan Ý: Tại sao anh lại không tự tin vào mị lực của chính mình cơ chứ???