- Lão bộc cho rằng hôm nay chủ nhân xung đột với bọn họ, nếu ngay buổi tối dạy dỗ đám người này, khi tập thể bị chủ nhân trừng trị sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Thấy Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, Dương Đằng Phi yên tâm nói tiếp:
- Chủ nhân vừa không muốn lộ thân phận lại muốn trừng phạt đám... Đám ác đồ làm hại mẫu thân của người thì công kích âm thầm là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Dương Thành gật gù, không mở miệng hỏi, chờ lắng nghe kế hoạch tỉ mỉ của Dương Đằng Phi.
- Những người này có dính líu dây mơ rễ má với quan viên chính phủ.
Dương Đằng Phi ngừng một lúc, nói:
- Nếu chủ nhân muốn ra tay thì chẳng bàng kéo một vài quan viên không liên quan vào cuộc, lẫn lộn nghe nhìn.
Mắt Diệp Dương Thành sáng lên, gậ mạnh đầu:
- Hay!
Diệp Dương Thành không tiếc lời khen Dương Đằng Phi.
Như Dương Đằng Phi nói, nếu tối hôm nay Diệp Dương Thành nhằm vào đám cậu ấm, phụ thân của bọn họ sẽ khiến người ta chú ý. Tại sao sau cuộc xung đột vào ban ngày đám người này bị tấn công?
Thân phận của Diệp Dương Thành dù không bị lộ thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, sau này hắn có hành động gì lớn hoàn toàn lộ ra trước ánh mặt trời.
Nhưng khi Diệp Dương Thành chọn đè nghị của Dương Đằng Phi, công kích âm thầm thì người ta nghĩ nát óc cũng sẽ không liên tưởng sự kiện và hắn. Dù sao Diệp Dương Thành không có động cơ.
Những người đó sẽ nhức óc nghĩ động cơ kẻ tấn công, Diệp Dương Thành thì đục nước béo cò, xóa bỏ nghi ngờ.
Huống chi Lục gia người hoành hành trong Ôn Nhạc huyện bởi vì đám sâu mọt ngành chính phủ che giấu giùm. Nếu không đừng nói là một Lục gia, cho mười Lục gia cũng đừng mơ hoành hành bá đạo như thế trong Ôn Nhạc huyện, sớm bị người đập bẹp, xóa sổ.
Lục Vĩnh Huy có lợi hại đến mấy thì thoát được quân đội bao vây tiễu trừ không? Bây giờ quân đội đã nghiên cứu, chế tạo ra vũ khí chuyên môn đối phó với dị nhân, tuy Diệp Dương Thành không thấy nó lợi hại bao nhiêu.
Diệp Dương Thành tìm lý do đường hoàng cho mình:
- Quét sạch nước đục chốn quan trường Ôn Nhạc huyện là trách nhiệm của ta, người quản lý khu vực này!
Diệp Dương Thành và Dương Đằng Phi bàn bạc kế hoạch hành động đêm nay.
Phải công nhận có thuộc hạ gừng già là như nhặt của báu. Dương Đằng Phi sống đời sát thủ nhiều năm, tích lũy kinh nghiệm 'gây án' phong phú. Dương Đằng Phi nêu các đề nghị xây dựng giúp Diệp Dương Thành. Ví dụ tối nay lúc hành động Diệp Dương Thành nên phái Dương Đằng Phi hoặc Vương Minh Kỳ đi theo đại quân, mỗi khi châu chấu bay qua thì lão hoặc Vương Minh Kỳ sẽ vào trong tạo biểu hiện giả cướp bóc, lẫn lộn nghe nhìn.
Qua một phen bàn bạc, Diệp Dương Thành xem trọng Dương Đằng Phi hơn vài phần. Không uổng xuất thân từ sát thủ, thủ đoạn 'hành thiện' của Dương Đằng Phi quá nhiều. Có nhiều lúc Diệp Dương Thành chưa từng suy nghĩ các cách Dương Đằng Phi đề nghị.
Trong khi Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi ở trong phòng thảo luận kế hoạch hành động buổi tối. Quan viên trấnchính phủ bốn thị trấn Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn đánh rùng mình, đáy lòng dâng lên cảm xúc bất an và lan tràn ra.
Bảy giờ tối, Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi cùng nhau thảo luận chi tiết hành động cụ thể. Triệu Dung Dung không chịu cô đơn góp ý, tuy đề nghị thường bị Dương Đằng Phi dùng ngữ điệu cung kính phản bác.
Cuối cùng đặt ra kế hoạch hành động như sau. Diệp Dương Thành ở trong nhà điều khiển đại quân côn trùng số lượng khổng lồ âm thầm công kích các quan viên chính phủ của bốn thị trấn. Nếu bên Diệp Dương Thành nhận được gợi ý xóa sổ quan viên nào đó thì sẽ không nương tay, dù sao làm quan mà ác chẳng khác nào thịt cá thôn dân, loại người này đáng chết!
Diệp Dương Thành tập trung chăm sóc mấy cậu ấm hôm nay. Dương Đằng Phi đề nghi làm kế hoạch ban đầu của Diệp Dương Thành bị xếp xó, từng khâu chặt chẽ khiến hắn hét to quá đã. Diệp Dương Thành tặc lưỡi bảo sao trước kia hắn không nghĩ ra điểm này?
Kế hoạch hành động và chi tiết đã đặt ra xong, còn lại là phát huy sức tưởng tượng, tăng thêm vài thứ ác thú vị. Ví dụ điều khiển con muỗi chích chỗ nào? Mí mắt hay của quý? Đây là vấn đề còn cần bàn lại.
Chớp mắt đến mười giờ tối. Diệp Dương Thành, Triệu Dung Dung rời khỏi Diệp gia đi cửa tiệm đóng cửa. Dương Đằng Phi, Vương Minh Kỳ tiếp tục trông nhà, thảo luận sâu hơn mấy vấn đề Diệp Dương Thành để lại. Ví dụ chút nữa khi đánh cướp là lấy hết tiền tài hay chỉ lấy một nửa, tạo ảo giác vội vàng bỏ trốn?
Nửa tiếng sau Diệp Dương Thành cõng ba lô đen về nhà, hắn tùy tay ném ba lô xuống giường.
Diệp Dương Thành hỏi Dương Đằng Phi:
- Bàn bạc sao rồi?
Dương Đằng Phi cung kính nói:
- Đều xong hết.
Dương Đằng Phi cong lưng nói:
- Xin chủ nhân yên tâm.
- Ừm! Vậy bây giờ hai ngươi đi đi.
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Đi điều tra rõ đám quan này cư ngụ ở đâu? Hoặc tìm hình chụp của bọn họ đưa về chỗ ta.
Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi lắc người biến mất trong không khí.
Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi rời đi, Diệp Dương Thành đứng lên bước tới bên cả sổ, mở cánh cửa đóng kín lộ ra khe hở hẹp.
Diệp Dương Thành búng tay trong không trung:
- Đại Ca, ngươi xuống đây!
Diệp Dương Thành chưa dứt lời Đại Ca ruồi trâu đã lao xuống đậu vào lòng bàn tay hắn. Hình dạng sặc sỡ nhiều màu của Đại Ca cho cảm giác hung tợn.
Một giờ qua đi, đã gần mười hai giờ rạng sáng. Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi phong trần mệt mỏi trở về phòng Diệp Dương Thành, giao xấp ảnh ra, không biết hai người lấy đâu ra.
Diệp Dương Thành không tìm hiểu nhiều, hắn cầm hình chụp nhân vật mục tiêu. Diệp Dương Thành đếm sơ, má ơi, bốn thị trấn mà có đến sáu mươi mấy lãnh đạo,
Dương Đằng Phi đề nghị, Diệp Dương Thành đặt mục tiêu hành động đầu tiên là Vụ Hồ Trấn chứ không phải Bảo Kinh Trấn hay Diên Đãng Trấn. Nghe nói lý do là vì tung hỏa mù.
Diệp Dương Thành bỗng phát hiện Dương Đằng Phi lùn mập khá là đáng yêu.
Diệp Dương Thành tùy tay rút một tấm hình chụp lãnh đạo Vụ Hồ Trấn ra.
- Người thứ nhất chọn hắn đi.
Đó là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, đầu đinh, mặt chữ điên, khuôn mặt quang minh chính đại. Diệp Dương Thành nhìn hình chụp, tay huơ huơ.
Diệp Dương Thành hỏi Vương Minh Kỳ:
- Chức quan là gì?
Vương Minh Kỳ cung kính nói:
- Thư ký chính pháp ủy Vụ Hồ Trấn.
Diệp Dương Thành gãi đầu:
- Hắn là thư ký chính pháp ủy kia?
Diệp Dương Thành khẽ thở dài:
- Ài, lại một tên khốn, coi bộ dạng cũng dễ nhìn.
Vụ Hồ Trấn tiếp giáp Bảo Kinh Trấn, bên kia có gió tohỏi cỏ lay gì không lâu sau sẽ truyền đến Bảo Kinh Trấn. Diệp Dương Thành nhớ khi hắn còn chạy việc, nghe một tổ trưởng nghiệp vụ phụ trách Vụ Hồ Trấn trong công ty có nói đến thư ký chính pháp ủy này.
Nghe nói lão già này ở bên ngoài bao nuôi vợ hai, vợ ba, lái xe Lexus. Nói xem thư ký chính pháp ủy làm sếp lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Vừa bao nuôi tình nhân lại lái xe mấy chục vạn đồng tiền? Đó toàn là mồ hôi nước mắt của dân chúng!
Khi ấy Diệp Dương Thành cực kỳ khinh thường thư ký chính pháp ủy, hoặc nên nói là hắn ghen tỵ người ta.
Diệp Dương Thành quyết định:
- Bắt đầu từ hắn đi.
Diệp Dương Thành chỉ vào Đại Ca ruồi trâu đậu trong lòng bàn tay.
Diệp Dương Thành nhanh chóng ra lệnh cho Vương Minh Kỳ:
- Chút nữa hai ngươi đi theo nó nhưng không được ra tay làm gì, mọi chuyện chờ đại quân côn trùng càn quét rồi mới hành động. Còn nữa, Vụ Hồ Trấn có một cô nhi viện, gần đây nghe nói đám trẻ trong đó sống khó khăn. Chút nữa cướp bóc xong lấy tiền từ Vụ Hồ Trấn đưa cho cô nhi viện đi.
Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi nghiêm túc nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Thật ra Diệp Dương Thành chỉ mượn hoa hiến phật, cố gắng làm việc thiện trong khả năng, xem như tích âm đức cho mình.
Mấy phút sau, Diệp Dương Thành bám vào người Đại Ca ruồi trâu chui ra khe hở cửa sổ bay nhanh hướng Vụ Hồ Trấn. Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi biến thành luồng khói mỏng theo sau Đại Ca ruồi trâu ba, bốn thước.
Lúc này thư ký chính pháp ủy Vụ Hồ Trấn bị Diệp Dương Thành chọn làm mục tiêu đầu tiên đang ôm vợ bốn nằm trên giường, làm chuyện nam nhân thích làm.
Khuôn mặt chữ điền cười dê, gã sờ một vị trí trước ngực vợ năm.
Thư ký chính pháp ủy nói:
- Tiểu Lệ, chờ khi ta ly hôn với lão bà sẽ lấy nàng. Hôm nay người Trí Nghiệp Vạn Hưng đưa mấy chục vạn đến, ngày mai ta cùng nàng đi mua xe, chủ xe thì viết tên nàng.
Vợ năm mắt sáng lên, nũng nịu vặn vẹo thân dưới:
- Thật không?
Thư ký chính pháp ủy thoải mái rên rỉ. Vợ năm mới hai mươi tuổi càng dốc sức hơn.
Thư ký chính pháp ủy cười tủm tỉm gật đầu, nói:
- Đương nhiên là thật!
Thư ký chính pháp ủy vung tay nói:
- Không mua đồ rẻ, chọn xe đua hơn hai mươi vạn, có thích không?
Mắt vợ năm sáng như sói đói:
- Thích!
Thư ký chính pháp ủy nheo mắt nói:
- Nhưng có điều kiện.
Thư ký chính pháp ủy vừa rên vừa nói:
- Ta luôn kêu nàng và tam tỷ của nàng, ba người cùng nhau chơi chung nhưng nàng không thích. Sau khi mua xe, tối mai hai nàng phải cùng ta... A... Thoải mái quá...
Sắp chết đến nơi còn lo nghĩ mấy chuyện này, phải công nhận thư ký chính pháp ủy rất có quyết đoán.