Đã chết khoảng chừng bốn mươi con muỗi, số còn lại đã chui qua khe cửa bay mất.
Trong sòng bạc đám tay chân nghe được tiếng kêu rên thê lương của Lục Hồng Quân, lập tức giống như lửa xém lông mày chạy lên lầu hai, cũng không kịp gõ cửa, trực tiếp nhấc chân đạp ra cửa phòng, rơi vào trong mi mắt của bọn họ, là Lục Hồng Quân tối hôm qua mới bị con gián hù dọa sợ đến cả người run rẩy, lúc này cả người đang nằm lỳ ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
Một đám hơn mười tên tay chân cầm khảm đao thiết côn, đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn nhau, căn bản không biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một người thanh niên hơi lớn gan một chút lấy can đảm từ từ bước đến gần Lục Hồng Quân tựa hồ vẫn còn đang ngủ say, nhìn trên người Lục Hồng Quân có một vài vết máu nhỏ, phát hiện một ít xác muỗi phân thân toái cốt, chần chờ hồi lâu, đưa tay tới nhẹ nhàng đẩy một cái.
- Ừ...
Lục Hồng Quân phát ra một trận tiếng hừ hừ nhỏ nhẹ, cả người cũng theo đó vặn vẹo, mọi người thấy thế đều lộ ra bộ dáng thở phào, chỉ nghĩ Lục Hồng Quân lúc trước nằm mơ ác mộng, lúc này còn đang ngủ rất say! Về phần mấy con muỗi này, mùa hè mà, bị muỗi đốt vài ba cái lẽ nào rất kỳ quái sao?
Mười mấy tên tay chân lại nối đuôi rời khỏi phòng ngủ của Lục Hồng Quân, cửa phòng bị đá văng cũng được kéo lên, khép hờ lại lần nữa.
Ai cũng sẽ không chú ý tới, Lục Hồng Quân lúc này đang nằm lỳ ở trên giường, trên người dần dần ẩn hiện ra từng khối hồng kích cỡ không đồng nhất. Lục Hồng Quân vẫn nằm yên không có động tĩnh cũng bắt đầu vô ý thức duỗi tay gãi gãi lên vết sưng đỏ, thần sắc trên mặt giống như thoải mái, lại cũng giống như thống khổ, cực kỳ phức tạp.
Dần dần, vết sưng đỏ do muỗi cắn bị móng tay sắc bén của Lục Hồng Quân gãi vỡ ra, nhưng do đã phục dụng thuốc ngủ và mất máu quá nhiều, trạng thái tinh thần của Lục Hồng Quân cực kỳ không thanh tỉnh, chỉ có thể là vô ý thức gãi gãi, hầm hừ...
Vết sưng tấy bị vỡ dần dần trà ra máu tươi, khi đến khoảng bốn giờ sáng, trên người, trên mặt Lục Hồng Quân đã hoàn toàn bị tiên huyết bao trùm. Trong ba trăm con muỗi có ít nhất mười con mang theo vi khuẩn gây bệnh, mà trong đống thi thể muỗi bị đập chết có tàn dư bệnh khuẩn cũng bởi vì vết thương xuất huyến mà thuận lợi lây nhiễm vào Lục Hồng Quân.
Lúc bảy giờ sáng, Diệp Dương Thành từ trên giường khách sạn nhảy lên một cái, tinh thần sáng láng, trong lúc hắn chuẩn bị vào toilets đánh răng rửa mặt một chút, sau đó về nhà. Trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn văn tự thông báo trực tiếp đem hắn ngây người tại chỗ:
- Loại bỏ ác nhân thành công, thu được công đức huyền điểm +40....
- Loại...Loại bỏ?
Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người, cả buổi vẫn chưa tỉnh hồn lại:
- Ta...ta trừ bỏ kẻ nào...ta?
- Reng...reng...reng...reng...
Ngay khi Diệp Dương Thành ngẩn người tại đó không nghĩ ra vì sao lại có đoạn văn tự thông báo này, trên đường cái ngoài cửa sổ vang lên một trận âm hưởng dồn dập, bước nhanh đi tới trước cửa sổ kéo ra tấm rèm che. Mở cửa sổ nhìn một cái liền thấy được một chiếc xe cứu thương màu trắng vừa lúc ở đầu ngõ bên ngoài sòng bạc dừng lại.
Bốn năm nam nữ mặc áo blose trắng vội vã mang cáng cứu thương chui vào hẻm nhỏ, thời gian không đến hai phút, trên băng ca có thêm một người. Sau khi nhấc lên xe cứu thương, xe cứu thương liền gào thét phóng rời khỏi....
- Sao lại chết rồi vậy?
Nhìn đến chỗ này, Diệp Dương Thành đã hiểu nguyên do đoạn văn tự thông báo kia xuất hiện, thế nhưng... Lục Hồng Quân đang yên đang lành, vì sao lại chết rồi?
Ba trăm con muỗi đốt mấy cái, dĩ nhiên có thể trực tiếp dẫn đến người ta tử vong?
- Ta...ta đã giết người....
Theo sát phía sau, vẫn là nỗi sợ hãi tuôn ra, làm một thanh niên tốt trong thời đại mới, Diệp Dương Thành đừng nói là giết người, trong ngày thường để hắn động thủ đánh nhau với người khác cũng là khó như lên trời a!
Nhưng... Cứ như vậy không sao hiểu nổi lại giết chết một người! Tuy rằng cửu tiêu thần cách rõ ràng biểu thị, đây là một ác nhân không chuyện ác nào không làm. Đây là một kẻ vô lại khiến người và trời đều phẫn nộ! Nhưng điều nãy cũng sẽ không khiến Diệp Dương Thành cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Dù sao cũng vẫn là một cái sinh mệnh hoạt bát a...
Đạt được cửu tiêu thần cách không đến ba ngày, Diệp Dương Thành cũng đã cảm nhận được cái gì gọi là thần quyền... Thần quyền chính là quyền lực đứng trên vạn vật! Đại quyền sanh sát...chỉ dựa vào một trái tim.
Diệp Dương Thành cũng rốt cuộc lý giải được rồi. Vì sao cửu tiêu thần cách lại tồn tại nhiều hạn chế như vậy. Chỉ có thần cách lớn đến khi đủ để bao trùm cửu tiêu, mới có thể giải trừ hạn chế của cửu tiêu đối với bản thân.
Điều này giống như là một người bình thường, bỗng nhiên chiếm được thực lực đủ để nghịch thiên, khả năng đơn giản nhất hắn sẽ sùng bái nhân vật anh hùng trên màn ảnh, thề thốt làm một nhân tài đối với xã hội hữu dụng.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, bản tâm của hắn cũng sẽ từ từ mê thất bên trong quyền lực mạnh mẽ, cuối cùng biến thành tuyệt không phải là anh hùng, mà là ác ôn! Một tên đại ác ôn!
Tình huống như vậy giống như Diệp Dương Thành lúc này, nếu như không có hạn chế, lần đầu tiên giết người sẽ sợ hãi. Lần thứ hai giết người có lẽ cảm thấy không tốt. Từ lần thứ ba bắt đầu, hắn sẽ ma dại, tê liệt, thấy ai không hợp ý sẽ tiễn hắn quy thiên.
Đây là nhân tâm, cũng là nhân tính.
Do đó, Diệp Dương Thành tuy rằng chiếm được cửu tiêu thần cách, thế nhưng cửu tiêu thần cách vẫn như cũ đối với Diệp Dương Thành tồn tại rất nhiều ước thúc. Chỉ có khi Diệp Dương Thành từ từ làm quen với năng lực của bản thân, biết được bản tâm của mình, cấp bậc thần cách đề thăng tới cuối cùng, mới có thể hoàn toàn giải trừ cửu tiêu ràng buộc, từ nay về sau, bao trùm cửu tiêu!
Diệp Dương Thành hiểu được đạo lý này, thế nhưng hắn vẫn như cũ vô pháp tiếp thu sự thực chính mình đã giết người. Tuy rằng Lục Hồng Quân đã được đưa lên xe cứu thương, thế nhưng Diệp Dương Thành rất khẳng định, Lục Hồng Quân từ lâu mệnh đã đi về hoàng tuyền rồi! Cho dù đưa đến bệnh viện, cũng đừng mơ tưởng nghịch chuyển sự thực hắn đã tử vong.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất không ổn, cũng rất là thấp thỏm bất an.
Lục Hồng Quân chết...có thể có người hoài nghi đến trên người mình hay không? Một ngày tiết lộ thân phận của mình, Phì Long Lục Vĩnh Huy có thể không tiếc bất cứ giá nào trừ bỏ mình hay không? Nếu như mình chết đi rồi...cha mẹ người thân trong nhà ai sẽ tới chiếu cố? Lục Vĩnh Huy sẽ bỏ qua cho người nhà của mình sao? Nếu như...
Ngơ ngác ngồi ở mép giường, trong đầu không ngừng lưu chuyển những ý niệm này, tâm tình của Diệp Dương Thành cực độ bất an.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên trong lúc đó, tựa như có một đạo khí lưu thanh lương thư thích từ trong đầu tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Diệp Dương Thành. Những ý niệm ngổn ngang trong đầu kai đã ở trong sát na này tiêu tán vô tung vô ảnh.
Một đoàn văn tự thông báo màu đỏ nhanh như chớp hiện ra: Thanh trừ ma chướng, tổn hao công đức huyền điểm -10.
- Kháo...
Đoạn văn tự này xuất hiện, trực tiếp để Diệp Dương Thành từ mép giường nhảy dựng lên, nổi giận mắng:
- Ăn cướp a!
Tối hôm qua từ trên người Lục Hồng Quân tổng cộng kiếm về được bảy mươi điểm công đức huyền điểm, cộng thêm ban đầu hai mươi tám điểm, Diệp Dương Thành đã có chín mươi tám điểm công đức huyền điểm. Mắt thấy lại thêm hai điểm nữa là có thể thuận lợi thăng nhập nhị cấp thần cách rồi. Không nghĩ tới suy nghĩ loạn thất bát tao này dĩ nhiên lại xui xẻo thành ma chướng chó má gì đó, vô duyên vô cớ lãng phí mười điểm công đức huyền điểm!
Ngồi ở bên mép giường, Diệp Dương Thành có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Mở ra bàn tay đem cửu tiêu thần cách từ trong cơ thể triệu hoán đi ra. Sau khi mở trang thứ nhất, trên mặt trang hiện ra một đoạn văn tự để tâm tình buồn bực của Diệp Dương Thành tan biến sạch, nhất thời mặt mày rạng rỡ lên: Công đức huyền điểm của người nắm giữ cửu tiêu thần cách đã tích lũy đến ngoài tám mươi phần trăm số điểm công đức huyền điểm cần để thăng cấp, nắm giữ tra duyệt một chút tình huống thần quyền một thần cách gần nhất, xin hỏi có tìm đọc hay không?
- Tìm đọc!
Diệp Dương Thành đối với thần quyền của nhị cấp thần cách sớm đã thành thèm nhỏ dãi ba thước, lúc này nếu có thể không tiêu hao công đức huyền điểm là có thể tìm đọc được. Còn không tìm đọc mà nói đó chính là kẻ ngốc rồi! Lúc này liền gật đầu xác nhận xuống!