Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 227: Lão tử chơi tới cùng với các ngươi



Tiếng răn rắc qua đi, cánh tay phải của Cương ca rũ xuống, đong đưa trước sau. Phần vai Cương ca chảy máu.

Cương ca rên rỉ, gã không rảnh quan tâm cánh tay phải bị thương, nhún chân nhảy vọt lên đạp mạnh vào màng tang của nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ. Cú đá buộc quái vật lùi vào vòng vây.

Phá vây không thành công, nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ lại rống to:

- Grao!

Cương ca nở nụ cười oanh liệt, gào thét:

- Các huynh đệ, cơ hội hiến dâng cho tổ quốc đã đến, không tiếc trả giá! Dù phải dùng răng cắn chúng ta quyết giữ nó ở lại đây!

-...

Không khí đông lại, năm nam nhân khác nặng nề gật đầu, biểu tình quyếttuyệt.

Đại chiến thảm liệt sắp xảy ra.

Dựa theo năng lực định vị của Cửu Tiêu thần cách chỉ cần tưởng tượng hình dạng của mục tiêu, chỉ cần mục tiêu còn nằm trong khu vực Diệp Dương Thành quản lý thì không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được.

Lúc trước Diệp Dương Thành dùng chiến thuật biển người ép chết ba quái vật người đỏ rực, cống hiến sáu vạn điểm linh lực cho hắn. Tình cờ xóa sổ một tàn hồn chỉ được có tám ngàn điểm linh lực. Từ điều này xem ra thực lực tàn hồn thua xa một trong ba quái vật người đỏ rực.

Đối với Diệp Dương Thành bây giờ bất cứ con đường nào giúp hắn nhanh chóng tăng công đức huyền điểm hoặc linh lực đều là cần thiết. Quân đội ra siêu chiến sĩ, thành viên của Giới nghênh ngang lộ mặt. Diệp Dương Thành cần dùng hết cách nâng đẳng cấp thần cách của mình lên, nếu không trong cuộc tranh đấu tiếp theo hắn sẽ yếu thế, bị động.

Lúc trước ác chiến một phen khiến Diệp Dương Thành nhận rõ một hiện thực là hắn phải nâng cao thực lực bản thân mình. Chẳng lẽ lần nào Diệp Dương Thành cũng phải chờ đám người Đường Thái Nguyên, Hình Tuấn Phi, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến, Sở Minh Hiên đến cứu giá? Dựa vào chiến thuật biển người ép chết đối phương?

Lần này mới có ba quái vật người đỏ rực đã làm phe Diệp Dương Thành cực kỳ chật vật. Lỡ như não thành viên Giới bị cửa kẹp thả ra mười bảy, tám quái vật thì làm sao? Diệp Dương Thành nên giải quyết thế nào?

Cho nên xét dến cùng cũng tại thực lực bản thân Diệp Dương Thành không đủ cường đại, pháp thuật sơ giai thoạt trông uy lực siêu mạnh nhưng chỉ đấu ngang nhau với một số cao thủ tầm tầm dị nhân. Một khi đấu đơn, dù là dị nhân mới váo giai thì Diệp Dương Thành cũng bị nguy hiểm mạng sống.

Mặt mày Diệp Dương Thành lộ vẻ trầm trọng. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử luân phiên nhập xác Diệp Dương Thành để hắn tàng hình. Đám người Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên lại dùng thủ đoạn nâng Diệp Dương Thành bay giữa không trung lao tới mục đích, tức là núi sâu rừng thẳm.

Tận mắt chứng kính thực lực của đám quái vật người đỏ rực, dù là vì số linh lực khổng lồ hay tránh cho thảm án sẽ xảy ra, Diệp Dương Thành phải hoàn toàn giết sạch lũ quái vật. Nếu để nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ trốn thoát thật khó tưởng tượng hậu quả.

Cách không trung tám mươi thước, Diệp Dương Thành nghe tiếng gầm rống nóng nảy.

- Grao!

Nghe tiếng gầm này Diệp Dương Thành biến sắc mặt, hiển nhiên quái vật người đỏ rực đã bùng nổ.

Rầm!

Nắm đấm to cỡ cái nồi đập vào ngực Cương ca. Vang tiếng trầm đục, vị trí trái tim Cương ca thủng một lỗ hổng lớn. Cương ca như diều đứt dây bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, đã tắt thở.

- Cương ca!!!

Ba nam nhân còn lại mắt đỏ hồng, điên cuồng gầm rống:

- Ta liều mạng với ngươi!!!

Quái vật người đỏ rực lại phát ra tiếng gào trầm thấp:

- Grao!

Hai bên quái vật người đỏ rực có ba người đã ngã xuống. Cương ca bị đập nát tim, thanh niên trẻ tuổi đầu bị đập nát bấy. Nam nhân tráng niên khoảng ba mươi tuổi hai tay bị xé ra, cổ bị bẻ gãy.

Khoảnh đất trống đồi núi nhỏ, không khí thảm liệt không ngừng leo thang.

Khi Diệp Dương Thành nghe thanh âm, phối hợp Cửu Tiêu thần cách gợi ý tìm đến bãi đất trống thì sáu siêu chiến sĩ đến từ quân đội tập thể bỏ mình, hoặc là quái vật người đỏ rực bẻ gãy cổ, hoặc bị đập vỡ sọ.

Máu nhuộm cỏ dại trên đất trống, mùi máu đậm đặc kích thích quái vật người đỏ rực càng điên càng cuồng.

Quái vật người đỏ rực đứng trên xác chết của Cương ca, ngửa đầu rít gào:

- Grao!

- Tổ cha nó!

Diệp Dương Thành nhìn xáu cái xác không thành hình, tim hắn chợt nhói. Tuy Diệp Dương Thành sớm dự đoán được đám quái vật người đỏ rực vào trạng thái bùng nổ sẽ trở nên siêu tàn nhẫn, nhưng hắn không ngờ nó tàn bạo đến mức này.

Sáu siêu chiến sĩ quân đội vì nước hy sinh, trong lòng Diệp Dương Thành không hề thấy vui vẻ mà cực kỳ nặng nề. Nếu không xóa sạch lũ quái vật này, để chúng nó vào trong thành thị đông đúc dân cư tì...

- Cấm cố thuật, đốt!

Diệp Dương Thành giơ tay đánh ra cấm cố thuật, hắn tư giữa không trung đáp xuống đất.

Biểu tình Diệp Dương Thành lạnh lùng ra lệnh:

- Diệt nó!

Vù vù vù vù vù!

Chiến thuật biển người dày đặc lại mở màn. Có kinh nghiêm trong nghĩa địa nên Diệp Dương Thành không ra tay hao tổn linh lực nữa.

Đám người Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến, Sở Minh Hiên, Vương Minh Kỳ, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử hợp sức công kích, quái vật không chống cự được bao lâu. Gần một phút sau cơ thể quái vật người đỏ rực nứt rạn.

Mãi lúc này Diệp Dương Thành mới giơ tay lên, quát khẽ:

- Thần lôi thuật, đốt!

- Grao!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tia chớp thô cỡ miệng chén từ trên trời giáng xuống ngay sọ não quái vật. Vốn quái vật người đỏ rực nhấc chân sải bước tới trước một bước, khi nó lại co chân lên thì nứt ra từ phần đầu cho đến khi mảnh vụn đỏ rơi đầy đất, tựam ảnh vỡ pha lê, phát ra tiếng rào rào.

Cửu Tiêu thần cách gợi ý hiện ra trong đầu Diệp Dương Thành:

- Tước đoạt xóa sổ sinh vật lạ, được +0 công đức huyền điểm, +22000 linh lực.

Lại là sinh vật lạ, không tăng thêm công đức huyền điểm.

Diệp Dương Thành nhìn gợi ý, vừa thở phào vừa nặng lòng. Cửu Tiêu thần cách đều khó phán định quái vật này rốt cuộc có lai lịch gì, Diệp Dương Thành làm sao để điều tra dấu vết đây?

Diệp Dương Thành đứng yên tại chỗ, cau mày. Đường Thái Nguyên đứng bên cạnh Diệp Dương Thành thì trầm ngâm bước tới trước mặt hắn.

Đường Thái Nguyên khom lưng nói:

- Chủ nhân, mỗi năm tổ chức Dị Sát sẽ cướp bóc rất nhiều nam nhân tráng niên thân thể vạm vỡ cho Giới, nếu tiểu phó đoán đúng thì những quái vật này...

- Ý của ngươi là...

Diệp Dương Thành vụt ngẩng đầu:

- Những quái vật này chính là các nam nhân tráng niên bị bắt cóc, bị Giới cải tạo?

Đường Thái Nguyên do dự một lúc sau gật đầu, nói:

- E rằng như vậy.

- Nếu không thì thành viên Giới không cách nào ở lại trên thế gian quá lâu, những quái vật này không có chút lý trí ngang ngửa với rối gỗ. Giải thích duy nhất chính là những nam nhân tráng niên bị cải tạo, sau đó thả quái vật bị cải tạo, có thể đi lại trên thế gian ra. Tuy tiểu phó không biết mục đích của Giới khi làm việc nhưng... Ít nhất không phải chuyện tốt.

Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:

- Thành viên của Giới không thể ở lại thế gian quá lâu...

Diệp Dương Thành nghĩ đến tàn hồn tình cờ bị giết, hắn ổn định tinh thần.

Diệp Dương Thành thầm hỏi trong lòng:

- Tàn hồn là cái gì? Sinh ra như thế nào?

Đối diện câu hỏi của Diệp Dương Thành, rất nhanh Cửu Tiêu thần cách cho ra giải thích:

- Tàn hồn: Thần tù giả thông qua tu luyện phân ly sản sinh hồn thể. Người bình thường có ba hồn bảy vía, tàn hồn chỉ có hai hồn năm phách. Tàn hồn là phân ly ra từ chủ hồn của thần tù giả, có liên kết chặt chẽ với chủ hồn thần tù giả. Nhưng hai bên không thể truyền đạt thông tin gì.

- Thần tù giả không thể rời khỏi không gian thần cấm, chỉ có thể thông qua phân ly tàn hồn bám vào vật môi giới để thoát khỏi không gian thần cấm.

Diệp Dương Thành thẫn thờ nhìn giải thích Cửu Tiêu thần cách đưa ra, hắn ù ù cạc cạc. Không gian thần cấm là thứ gì? Thần tù giả, ý chỉ thành viên của Giới sao?

Diệp Dương Thành nhíu chặt mày, thế giới này càng lúc càng điên cuồng.

- Nếu không thể truyền tin thì tại sao thần tù giả phân ly tàn hồn làm gì?

- Thần tù giả tách ra tàn hồn có ký ức giống như thần tù giả, nhưng vì bẩm sinh tàn khuyết, vài mặt khá cực đoan, ví dụ như ham giết chóc.

Cửu Tiêu thần cách giải thích rằng:

- Mỗi một tàn hồn bị phân ly sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho thần tù giả. Vì vậy mỗi lần phân ly tàn hồn xong thần tù giả sẽ điều chỉnh tàn hồn mọi mặt cho gần với hoàn mỹ. Sau khi tàn hồn rời khỏi không gian thần cấm sẽ làm các nhiệm vụ thần tù giả đặt cho, đi trong thế gian, hoàn thành nhiệm vụ thần tù giả giao cho.

Diệp Dương Thành gãi mũi, hỏi:

- Thần tù giả là thứ gì?

Lần đầu tiên trả lời thế này:

- Vấn đề vượt qua quyền hạn giải đáp cho người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách hiện nay, không thể trả lời.

Diệp Dương Thành ngây người.

- Còn không gian thần cấm? Đó là thứ gì?

Cửu Tiêu thần cách một lần nữa trả lời tương tự:

- Vấn đề vượt qua quyền hạn giải đáp cho người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách hiện nay, không thể trả lời.

Diệp Dương Thành mở mắt ra:

- Tổ cha nó!

Diệp Dương Thành lẩm bẩm:

- Thần cách ơi thần cách, đẳng cấp à đẳng cấp.

Tuy Diệp Dương Thành không được Cửu Tiêu thần cách cho biết tin tức liên quan thần tù giả hay không gian thần cấm, nhưng sau khi hiểu biết chút ít về tàn hồn, hắn đoán được đại khái.

Thần tù giả không thể dùng bản thể rời khỏi không gian thần cấm, nghĩa là thành viên Giới lúc trước Đường Thái Nguyên gặp ở Phi Châu cũng chỉ là tàn hồn, không phải bản thể thần tù giả.

Lần này giết bốn quái vật người đỏ rực đều là nam nhân tráng niên những thần tù giả lợi dụng tổ chức Dị Sát đi bắt cóc về, không biết dùng thủ đoạn gì tạo ra quái vật. Chúng nó rất dễ bùng nổ, vì vậy thần tù giả cần người điều khiển, khống chế đám quái vật. Người bị hại bị tàn hồn của thần tù giả đoạt xá hiển nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.

Tàn hồn lần này xuất hiện tại Bảo Kinh Trấn nếu không ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành thì là môi giới, tức là trường sam màu đen, cái mũ đen bị sét đánh không rách, lửa đốt không bị hư hỏng. Nhưng không biết vì lý do gì mà trường sam màu đen, cái mũ đen rơi vào tay lớp trưởng. Tàn hồn của thần tù giả bám trong trường sam màu đen, cái mũ đen cưu chiếm thước sào, giống như Dương Đằng Phi giết hồn phách lớp trưởng, chiếm cứ thân thể của nàng.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần.

- Chết tiệt!

Bạn học lớp trưởng hóa ra cũng là nạn nhân vụ việc, mặc dù cơ thể không bị gì nhưng đã mất hồn thì có khác gì chết? Nghĩa là đã có bốn bạn học cũ của Diệp Dương Thành chết.

Theo lời tàn hồn chiếm cơ thể lớp trưởng nói Giới rầm rộ xâm lăng mục đích là hướng về Diệp Dương Thành, cái chết của đám người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử bị hắn hại gián tiếp.

Diệp Dương Thành nghiến răng, vụt ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng trong:

- Thần tù giả, bắt đầu từ bây giờ lão tử chơi với các ngươi đến cùng!

Diệp Dương Thành dặn dò Sở Minh Hiên, Ngô Chấn Cương:

- Sở Minh Hiên, Ngô Chấn Cương, hai ngươi đi khu mộ một chuyến nhìn xem xác thiếu nữ mặc vải đen có còn không?

- Nếu còn thì lột trường sam, mũ đen trên người nàng xuống giao cho ta. Nếu không có trong nghĩa địa thì đi nhà tang lễ lấy về.

Sở Minh Hiên, Ngô Chấn Cương cùng gật đầu, nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Sở Minh Hiên, Ngô Chấn Cương lắc người biến mất.

Diệp Dương Thành không biết tại sao bỗng nhớ đến trường sam, cái mũ đen, nhưng trực giác nói với hắn nếu lấy chúng về thì sau này có tác dụng rất lớn khi đối đầu với người bị tàn hồn của thần tù giả nhập xác đến gây sự.

Diệp Dương Thành nhìn lần cuối sáu siêu chiến sĩ quân đội chết thảm tại chỗ, hắn hít sâu, xoay người đi.

Diệp Dương Thành cần bình tĩnh một chút hoặc kêu đại âm mưu gia đến bàn bạc, ứng đối tình huống sắp tới sẽ xảy ra. Như quái vật ngày hôm nay, phải làm sao tạo thành ảnh hưởng cho thần tù giả? Ít ra cần trói buộc một chút, trước khi thực lực chưa đủ mạnh Diệp Dương Thành sẽ không ngốc chủ động đi tìm thần tù giả đánh nhau.

Tuy thần tù giả đã coi Diệp Dương Thành là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không giết hắn sẽ rất khó chịu. Diệp Dương Thành cũng xếp thần tù giả vào kẻ thù lớn hàng đầu.

Đám người Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên cố gắng nâng Diệp Dương Thành lên cao rời khỏi hiện trường vụ án trong rừng rậm. Diệp Dương Thành rời khỏi khu rừng gần nửa tiếng sau, trong bụi cỏ dại cao hai thước phát ra tiếng xào xạc dày đặc.

Mấy chục giây sau, ba nam nhân tráng niên ba mươi mấy tuổi xuất hiện gần đất trống đồi nhỏ, tay cầm thứ giống di động, đánh dấu bản đồ này nọ. Có hai điểm đỏ gần như chồng lên nhau và đốm vàng lấp lóe.

Ba nam nhân chui ra khỏi bụi cỏ dại, thấy rõ ràng tình hình đất trống. Nhìn xác chết nằm la liệt, cơ mặt ba nam nhân cứng ngắc, tình huống trước mắt vượt xa điều bọn họ dự đoán.

Máy phút sau, xác sáu siêu chiến sĩ quân đội Cương ca được ba nam nhân kéo lại xếp thành hàng ngang.

Nam nhân cầm máy định vị biểu tình trầm trọng nói với hai người khác:

- Chỗ này có dấu vết dị nhân từng xuất hiện.

Một trong hai nam nhân còn lại ngồi xuống bên cạnh xác chết của Cương ca, lật qua lật lại kiểm tra.

- Nhưng bọn họ không phải do dị nhân giết.

Nam nhân đứng lên nói:

- Trên người không có dấu vết năng lực siêu tự nhiên, toàn bộ là tổn thương từ sức mạnh. Dị nhân không làm được điều này.

Nam nhân cuối cùng ngước lên nhìn hai đồng bạn, hỏi:

- Vậy bọn họ chết như thế nào?

Nam nhân phủ định dị nhân giết người thì đưa mắt nhìn đống mảnh nhỏ màu đỏ cách gần đó, ánh mắt đăm chiêu.

Nam nhân bước nhanh đi tới đống mảnh nhỏ màu đỏ, ngồi xổm người xuống cầm lên một mảnh đặt trong lòng bàn tay. Nam nhân ước lượng mảnh nhỏ, giơ cao qua đầu soi dưới ánh nắng, cộng với tóc tai rơi rụng xung quanh. Nam nhân nhíu mày, lại đứng thẳng người.

Nam nhân nhìn đống mảnh nhỏ màu đỏ, suy tư nửa ngày sau óc lóe tia sáng, cảm giác vẹt mây mù lại thấy trời xanh.

Nam nhân mở miệng nói:

- Nếu ta không đoán sai thì sự việc diễn ra như sau.

- Sáu người Vương Liệt Cương trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã phát hiện ra người này.