Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 234: Chó già quá độc ác



Diệp Dương Thành chạy nhanh hướng Hồng Hải Trấn, thông qua tâm linh liên lạc truyền lệnh cho Hình Tuấn Phi điều động người. Tình huống đột ngột Diệp Dương Thành đưa ra làm Hình Tuấn Phi bối rối, trong phút chốc khó thể điều động ai đi giúp đỡ. Hình Tuấn Phi bất đắc dĩ tạm dừng công tác làm giả, mang theo đám người Đường Thái Nguyên vội vàng chạy đến Hồng Hải Trấn.

Nhưng không biết có phải đám thành viên tổ chức Cửu U phúc chí tâm linh hay nhũn não, lúc Diệp Dương Thành chạy tới Hồng Hải Trấn hội hợp cùng đám người Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, định vị lại thì phát hiện nữ nhân khoảng hai mươi tuổi đã rời đi, chạy hướng Đại Giang Trấn.

Diệp Dương Thành hận ngứa răng:

- Ta chống mắt chờ xem các ngươi đang làm chuyện quái quỷ gì!

Bởi vì mấy phút trước Diệp Dương Thành nhận điện thoại của Dương Đằng Phi. Khi Diệp Dương Thành định vị nơi nữ nhân khoảng hai mươi tuổi ở, xe chạy tới Hồng Hải Trấn trong thời gian gần hai mươi phút thì hai thị trấn Hồng Liễu Trấn, Hồng Hải Trấn lại xảy ra ba vụ án mạng.

Dương Đằng Phi khẩn cấp điều tra, xem xét sáu người chết và ba mươi mấy mạng sống vô tội bị liên lụy không hề có liên quan trực tiếp với nhau, thậm chí không quen biết đối phương.

Là ai thuê tổ chức Cửu U vào Ôn Nhạc huyện đại khai sát giới? Cho đến bây giờ đây là điều bí ẩn.

Diệp Dương Thành không vội vàng xông hướng Đại Giang Trấn, hắn bình tĩnh cảm xúc dặn dò đám người Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên.

- Đường Thái Nguyên, ngươi chạy đi giao lộ một không bốn từ Đại Giang Trấn đi thông Bạch Hà Trấn, ở đó tùy thời chờ lệnh.

Đường Thái Nguyên khom người cung kính nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Đường Thái Nguyên biến mất đi địa điểm Diệp Dương Thành chỉ định, trông chừng và đợi lệnh.

Diệp Dương Thành dặn dò từng người:

- Vương Minh Kỳ, ngươi đi ngay đại lộ thị trấn Ôn Nhạc huyện, Hồng Hải Trấn.

- Trương Ngọc Thiến, Ngô Chấn Cương, hai người đi hai đại lộ chạy tới Hồng Liễu Trấn, Hồng Hải Trấn chờ lệnh. Tống Lâm Lập...

Rất nhanh chín người vây quanh Diệp Dương Thành chỉ còn lại một mình Tiểu Thương Ưu Tử, tám người khác bị hắn phái đến đường giao thông mỗi thị trấn Ôn Nhạc huyện chờ lệnh. Nếu xâu chuỗi đường từ mỗi thị trấn nối với nhau thành một cái lưới lớn thì bây giờ Diệp Dương Thành sắp đặt người chiếm cứ điểm giao nhau, các thành viên tổ chức Cửu U có mọc cánh cũng khó bay đi.

Bởi vì trên bầu trời Ôn Nhạc huyện, một lần nữa Diệp Dương Thành điều động con ong vàng cường hóa, Đại Ca ruồi trâu đã lâu không dùng, tùy thời tùy chỗ quan sát rõ ràng tình huống.

Sắp xếp xong tất cả, Diệp Dương Thành hít một hơi, khởi động máy đạp ga chạy hướng Đại Giang Trấn. Diệp Dương Thành sẽ không giết nữ nhân mặc áo cánh dơi ngay, ít nhất trước khi biết kẻ đứng sau màn thì hắn không để nàng chết tốt.

Mặt mày Diệp Dương Thành đầy sát khí, lần này hắn thật sự động sát niệm, hơn nữa bừng cháy mãnh liệt.

Nhạc Dương Trấn là nơi thứ nhất đêm nay xảy ra vụ án dị nhân giết người. Nạn nhân thứ nhất và gia đình đều bị hại trong phòng khách nhà riêng. Đồn công an Nhạc Dương Trấn đã phái người đến phong tỏa hiện trường.

Khoảng nửa tiếng sau khi vụ án xảy ra, các cảnh sát đồn công an Nhạc Dương Trấn thanh lý, tìm kiếm bất cứ manh mối hữu dụng nào trong hiện trường. Ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào. Sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn đang cúi đầu kiểm tra tình huống bỗng ngẩng lên, chân mày nhíu chặt vì buồn rầu.

Vụ án không chút tiến triển làm sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn đau đầu như búa bổ.

Rất nhanh nguồn gốc tiếng ồn được tìm ra. Bốn nam nhân cao to từ bên ngoài dãy ngăn cách xông vào trong.

Một đội viên hiệp cảnh lót tót theo sau bốn nam nhân, vẻ mặt thấp thỏm nhìn sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn.

- Sở trưởng, chúng ta không ngăn bọn họ được...

- Các người là...?

Sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn nhìn bốn nam nhân cao to, nghênh ngang xông vào hiện trường vụ án nhưng không hề tức giận, lấy làm lạ nhìn bốn người.

Sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn hỏi:

- Ai?

Nam nhân đi đằng trước nhất khoảng hơn ba mươi tuổi, nghe sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn hỏi thì nhíu mày, móc giấy chứng nhận màu đỏ ra khỏi túi ném vào ngực sở trưởng.

Không đợi sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn mở ra xem, nam nhân mất kiên nhẫn khoát tay nói:

- Bắt đầu từ giây phút này vụ án do chúng ta tiếp nhận.

- Rời khỏi đây trong vòng một phút, vụ án không liên quan đến các ngươi nữa.

Sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn mở giấy chứng nhận ra, thấy cái tên bên trong liền hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Thái độ của nam nhân hơn ba mươi tuổi kiêu ngạo làm sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn không dám đòi bằng chứng gì thêm, không gian trả giấy chứng nhận lại cho gã.

Sở trưởng đồn công an Nhạc Dương Trấn rối rít nói:

- Vâng vâng vâng, chúng ta rút ngay, rút ngay!

Cùng lúc đó, hiện trường vụ án bị phát hiện cũng xảy ra chuyện tương tự như Nhạc Dương Trấn. Hồng tỷ các nơi chỉ biết cười toe, gật đầu chấp nhận.

Buồn cười, ai phản đối thì là đồ ngốc. Bọn họ còn đang lo mấy vụ án hoàn toàn không có manh mối, chịu bó tay. Có thể giao mớ rắc rối đó cho người khác xử lý, mình thì ung dung đứng bên ngoài, có ai từ chối điều này?

Sau khi giao hiện trường lại cho mấy người kia, đồn công an khắp nơi chọn cùng một cách là báo cáo tình hình cho phân cục công an Ôn Nhạc huyện. Sau đó phân cục công an Ôn Nhạc huyện lại đưa lên huyện chính phủ, qua nhiều khâu cuối cùng đặt trước mặt Dương Đằng Phi.

Sau khi Dương Đằng Phi biết chuyện này tất nhiên báo cho Diệp Dương Thành ngay.

Nghe Dương Đằng Phi kể trong điện thoại, Diệp Dương Thành đang chạy tới gần vị trí nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nhíu mày hỏi:

- Cái gì? Người quân đội nhận vụ án?

- Chuyện xảy ra khi nào?

Dương Đằng Phi vội vàng trả lời:

- Ngay vừa rồi.

- Lão bộc mới nhận đợc tin cấp dưới đưa lên. Vì để phòng ngừa lão bộc có gọi điện thoại liên hệ tỉnh chính phủ. Đúng là người quân đội nhận vụ án, chính phủ địa phương không được xen vào nữa.

Diệp Dương Thành sờ cằm, vẻ mặt đăm chiêu.

- Kỳ lạ...

Diệp Dương Thành thấy lạ là phải. Những vụ án mới xảy ra không lâu người quân đội đã ra mặt nhận gậy, tỏ rõ ôm hết trách nhiệm vào mình.

Tạm không nói đến người quân đội vào Ôn Nhạc huyện từ khi nào, chỉ nói Dương Đằng Phi là thư ký huyện ủy mà không biết gì đã chứng minh người quân đội lén vào Ôn Nhạc huyện.

Không có chính phủ địa phương phối hợp chặt chẽ thì người quân đội dựa vào con đường nào để biết tình hình vụ án?

Khả năng thứ nhất, người quân đội đã sắp xếp ngành sưu tầm tình báo trong nước, nên mới được tin trước nhất và có quyết định ngay.

Khả năng thứ hai, người quân đội biết chuyện trước khi vụ án xảy ra.

Nghĩ đến đây lưng Diệp Dương Thành ướt đẫm mồ hôi lạnh, mấy chữ to hiện ra trong đầu hắn: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.

Nếu đúng như vậy, những chuyện xảy ra lần này có giải thích suôn sẻ. Vì Diệp Dương Thành chợt nhớ ra một người hắn đã quên.