Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 38: Nhân vật ngưu bức hò hét



- Cậu cảm thấy với thân thể của tôi, có thể hạ thủ được?

Trừng mắt nhìn Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành cười mắng:

- Cậu không nghe tiểu tử hôm qua nói sao? Bên cạnh họ Lục không chỉ có một người, dù tôi có ý nghĩ kia, cũng phải có bổn sự đó ah! Tiểu tử cậu đầu óc chẳng lẽ còn chưa tỉnh, nghĩ bậy đi?

- Cũng phải.

Nghe được Diệp Dương Thành biện giải, Trần Thiếu Thanh tán thành gật gật đầu, không phải hắn không tin Diệp Dương Thành không có lá gan kia, mà là hắn thật sự không tin bằng một mình Diệp Dương Thành có thể xử lý được Lục Đức Tường, đúng như lời Diệp Dương Thành đã nói, cho dù hắn có ý niệm này trong đầu, cũng phải có thực lực đi giải quyết ah!

Ngồi lại trong phòng bệnh thêm một giờ, đã hơn một giờ trưa, Trần Thiếu Thanh dựa lưng vào đầu giường vươn vai nỏi:

- Đi thôi, nên xuất viện.

- Nga, đúng rồi.

Đợi khi Trần Thiếu Thanh bước xuống giường, Diệp Dương Thành mới lộ ra vẻ giật mình, lấy ra một phong thư đưa qua, nói:

- Đây là số tiền lần trước tôi mượn cậu, sáng nay thuận đường đến công ty kết tiền lương, là năm ngàn đâu.

- Ha ha, mời khách!

Trần Thiếu Thanh cười ha ha, cũng không nghĩ nhiều tới lời nói của Diệp Dương Thành, cũng không thoái thác, rút tiền ra khỏi phong thư cũng không đếm qua, bỏ vào trong túi, tiếp theo hai người kề vai sát cánh rời khỏi phòng bệnh đi làm thủ tục xuất viện.

Làm xong thủ tục xuất viện, lúc ra khỏi bệnh viện Trần Thiếu Thanh chợt nghĩ nghĩ nói:

- Hay là cậu về nhà trước đi, tôi qua sở một chuyến, nếu như không có chuyện gì đêm nay qua nhà cậu uống rượu?

- A? Nha…

Diệp Dương Thành tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, Trần Thiếu Thanh nói chuyện hắn mới kịp phản ứng, gật gật đầu.

- Nghĩ gì thế?

Nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Diệp Dương Thành, Trần Thiếu Thanh có chút kỳ quái nhìn hắn, hỏi:

- Đi ah!

- Không phải, Thiếu Thanh.

Diệp Dương Thành nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì, sau đó lại nhìn qua Trần Thiếu Thanh:

- Vừa rồi khi chúng ta từ trong phòng bệnh đi ra, nam nhân đi ở trước mặt cậu có chú ý qua không?

- Gì?

Trần Thiếu Thanh khó hiểu, nghĩ nghĩ lắc đầu nói:

- Tôi không có chuyện chú ý hắn làm gì chứ, chẳng lẽ tôi khỏe rồi tới lượt cậu phát bệnh đây?

- Phải, lúc ra cửa tôi có uống thuốc đó!

Diệp Dương Thành nói đùa một câu, tiếp theo có chút nhận chân nói:

- Trên ống quần nam nhân kia hình như có vết máu đâu, vừa rồi tôi thấy ánh mắt hắn có vẻ trốn tránh, không biết có phải làm việc gì đen tối không dám gặp người hay không?

- Người nào?

Trần Thiếu Thanh ngạc nhiên.

- Thì người cắt tóc thật ngắn tay cầm bình thủy đi ngang chúng ta đó.

Diệp Dương Thành nói:

- Cậu không có chú ý sao? Khi hắn nhìn thấy bộ đồ hiệp cảnh trên người cậu, thân hình chợt run lên!

- Được được được, cậu làm như đang diễn ti vi sao? Còn run rẩy lên.

Trần Thiếu Thanh cười ha ha, không đem lời của Diệp Dương Thành đặt trong lòng, xô đẩy hắn đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói:

- Cho dù hắn làm gì đó, lại có quan hệ gì với tôi? Tôi đã sắp bị khai trừ, loại chuyện hư hỏng này tôi mới không thèm quan tâm đâu! Đi thôi đi thôi, đi sở báo tin, buổi chiều phải đến nhà cậu!

- Ha ha, được.

Thần sắc Diệp Dương Thành thật tự nhiên, nhưng trong lòng cười thầm, đây chỉ là một mầm móng, hắn không trông cậy Trần Thiếu Thanh chỉ bằng vào vài câu nói của mình sẽ đi bắt người, nhưng chỉ cần mình báo trước một phen, nếu Trần Thiếu Thanh không phải tên ngốc nhất định sẽ liên tưởng đến lời mình đã nói, sau đó mèo mù đánh lên chuột chết, lập công lớn chuyển chính thức tựa hồ không phải là chuyện gì quá xa xôi!

Chia tay với Trần Thiếu Thanh ở cổng bệnh viện, hai người tự lên xe ba bánh, Diệp Dương Thành quay về nhà, Trần Thiếu Thanh đến thẳng đồn công an, chuyến đi này sẽ phát sinh chuyện gì, sẽ có phán đoán như thế nào chính Diệp Dương Thành cũng không thể biết trước.

- Không biết họ Lục kia hiện tại thế nào?

Ngồi trên xe ba bánh sờ cằm suy nghĩ, Diệp Dương Thành tự hỏi.

Cả Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh đều không chú ý tới, khi hai người đứng trước cổng bệnh viện vui cười cãi cọ, trong bãi đỗ xe cách đó không xa trong một chiếc xe Benz màu xám bạc, một thanh niên chừng hai mươi sáu hai mươi bảy ngồi trên ghế lái, mở cửa kính xe ra một khe hở, híp mắt nhìn chăm chú vào Diệp Dương Thành.

Thẳng đến khi Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh lên xe ba bánh rời đi, thanh niên mới đóng cửa kính xe, thuận tay tắt đi âm nhạc trong xe, lấy ra di động suy nghĩ chốc lát, bấm vào một chuỗi dãy số sau đó đưa lên trên tai.

- Tường đại ca, có phát hiện gì sao?

Điện thoại kết nối, bên kia điện thoại truyền ra thanh âm một thiếu niên, thanh âm non nớt xen lẫn vẻ khẩn trương.

- Chuyện Lục Đức Tường hẳn không phải là hắn làm.

Thanh niên được xưng Tường đại ca nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Có lẽ do Dật Phong cậu quá lo lắng, tôi không hề cảm giác được năng lượng dao động trên người hắn.

- Vậy sao…

Bên kia điện thoại Triệu Dật Phong nhiều ít có chút thất vọng, nhưng hắn cũng hiểu được loại người như bọn họ thật sự hiếm thấy bao nhiêu, trong gần trăm triệu dân cư toàn tỉnh, trước mắt đã được phát hiện hơn nữa xác nhận chỉ dùng hai bàn tay là có thể đếm hết!

- Nhưng cậu cũng không cần quá thất vọng, theo tình huống hiện tại mà tôi nắm giữ xem ra, thâm sơn cùng cốc như trấn Bảo Kinh đây thật sự tồn tại một vị dị nhân chưa bao giờ xuất hiện.

Diêm Chí Tường cười nhẹ nói:

- Hơn nữa cấp bậc có thể không thấp hơn tôi, nhưng buổi sáng tôi lục soát hơn phân nửa trấn Bảo Kinh cũng không phát hiện chân khí hắn lưu lại, hoặc có lẽ đã rời khỏi trấn Bảo Kinh cũng nói không chừng.

- Mặc kệ mặc kệ, tìm không thấy thì thôi đi.

Triệu Dật Phong xem như hoàn toàn thất vọng, tuy rằng trước mắt năng lực của hắn còn rất thấp, nhưng dù sao đã tiếp xúc với vòng luẩn quẩn về dị nhân, đương nhiên hiểu được nếu người nắm giữ siêu năng lực lựa chọn ẩn lánh, muốn từ trong biển người mênh mông tìm ra hắn là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.

Tuy rằng trên thân của họ đã ẩn chứa năng lượng dao động đặc thù, hơn nữa mỗi dị nhân đều có chút năng lực cảm ứng đặc biệt, năng lực càng mạnh phạm vi cảm ứng càng lớn, nhưng khi một dị nhân tìm kiếm một dị nhân khác, cảm ứng đồng thời sẽ nguy kịch hơn năng lượng dao động của chính hắn, nếu có ý định trốn tránh, cảm giác được năng lượng dao động của ngươi, người ta đã sớm biến mất không thấy tăm hơi!

- Được, tôi cũng nghĩ như vậy.

Diêm Chí Tường mỉm cười gật đầu, nói:

- Dù sao không phải mỗi người đều giống như tôi với cậu, thích kéo bè kéo cánh làm siêu nhân…

- Hừ, làm siêu nhân cũng là các anh làm, tôi lại không có chút lực công kích nào.

Triệu Dật Phong có chút chán nản nói:

- Lúc trước hai chúng ta cùng chịu khổ, bằng cái gì anh xuất hiện là băng châm, mà tôi chỉ có thể dựa vào năng lực này uống nước?

- Ha ha, súng bắn nước cũng không kém thôi.

Diêm Chí Tường cười ha ha, nói:

- Được rồi, không nhiều lời với cậu, lão đầu tử nhà tôi hạ lệnh, trước đêm nay phải về nhà, lần này đi ra chỉ uổng phí sức lực!

- Đúng rồi, Chí Tường đại ca.

Triệu Dật Phong đột nhiên như nhớ ra gì đó, lại mở miệng hỏi:

- Anh nói ngày tháng tiêu diêu của chúng ta có phải nhanh chấm dứt hay không?

- Việc này…

Nụ cười trên mặt Diêm Chí Tường ngưng lại, khóe môi co giật, ngâm nga hừ nói:

- Mấy năm trước đã nghĩ muốn hạn chế chúng ta, ngày tháng cũng chẳng phải cứ như vậy sao? Cũng không thấy có ai làm được gì chúng ta thôi, thả lỏng đi, không có chuyện gì.

- Hiện tại trong cả nước đều đào móc mượn sức người mới, hình như là vì gia tăng tư bản cho việc đàm phán sau này, tối hôm qua tôi đã tán gẫu với nhóm người Giang Tô, theo cách nhìn của họ chính là mưa gió nổi lên, nhưng gió là ba cấp, mưa là mưa bụi…

- Cũng không thể đem chúng ta bức nóng nảy.

Diêm Chí Tường khẽ hừ một tiếng:

- Huống hồ chúng ta cũng không phải đồ đần, chỉ cần ước thúc con người mới trong hội, cũng không ai có lý do gì động thủ với chúng ta.

- Ai, cục diện bây giờ là lộn xộn, nếu thật xuất hiện một nhân vật ngưu bức đem vòng luẩn quẩn chúng ta chỉnh hợp một chút, ninh thành một sợi dây thừng, thật không cần lo lắng gì khác.

Triệu Dật Phong thở dài một tiếng, lại nói:

- Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi báo danh trường mới.

- Lại đổi trường học?

- Không có biện pháp, lão đầu tử an bài, tôi làm con chỉ có thể chịu phận bất hạnh.

Triệu Dật Phong thở dài, cúp điện thoại.