Lục Vĩnh Huy đang đứng cạnh giường bệnh sắc mặt thật khó xem, thanh niên kia mạo muội xông vào nói ra câu nói kia, làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, gần đây liên tục phát sinh chuyện xấu, làm tâm tình của hắn tồi tệ đến cực hạn, bất kỳ người nào dám va chạm tiếp xúc rủi ro cơ bản không có kết cục gì tốt, nhẹ sẽ bị đánh một trận, nặng thì tuyệt tự, lúc trước lời mắng của hắn đối với vị bác sĩ chính là bằng chứng chính xác!
- Cô gái hai ngày trước ngài mang về từ trấn Bảo Kinh…
Vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Vĩnh Huy, thanh niên không tự chủ được rùng mình, nhưng chuyện này thật gấp, hắn bất chấp phản ứng của Lục Vĩnh Huy, vội vàng há mồm nói:
- Nàng…
- Nàng không phải đã chết rồi sao?
Vẻ mặt Lục Vĩnh Huy tối tăm, khẩu khí cũng không tốt, vốn tưởng rằng đêm đó sẽ có chút việc vui, không nghĩ tới vừa lột quần áo của nàng, cô gái kia thừa dịp Lục Vĩnh Huy không kịp chú ý đã tìm cái chết, đụng đầu vào tường trực tiếp chết tại chỗ, loại chuyện hư hỏng như vậy Lục Vĩnh Huy hiển nhiên không có sắc mặt tốt:
- Chẳng lẽ còn sống đến giờ?
- Nàng đã chết, cũng không có sống lại.
Thanh niên cắn môi, nói:
- Nhưng hai huynh đệ muốn đem thi thể nàng đi bỏ xuống biển, nửa đường lại bị người…bị người cướp đi…
- Cái gì?
Sắc mặt Lục Vĩnh Huy đột nhiên biến đổi, giận dữ:
- Là ai lớn gan như vậy?
- Hai huynh đệ trở về nói, đối phương là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, lái một chiếc xe Benz màu xám bạc biển số Hàng Châu, bộ dáng cụ thể…hai người bọn họ nói, trên mặt thanh niên kia giống như bao phủ một tầng sương mù mông lung, rất cổ quái, căn bản không thấy rõ khuôn mặt của hắn…
Thanh niên lúng túng nói:
- Tôi đã đi tra xét biển số xe, là giả…
- Ba!
Một tát tai trực tiếp rơi lên mặt thanh niên, trong lòng Lục Vĩnh Huy một mảnh lạnh lẽo, giận dữ bừng bừng:
- Phế vật! Cút! Cút cho tôi!
- Dạ…dạ dạ…
Thanh niên kia cũng té chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thân hình to mọng của Lục Vĩnh Huy chợt rung động thật khẽ.
Trên mặt có một tầng sương mù mông lung! Tuy rằng hắn không gia nhập vòng luẩn quẩn dị nhân, nhưng không có nghĩa hắn không biết vấn đề trong này, từng dị nhân ngoại trừ có năng lực công kích, đều có thêm chút năng lực nhỏ, mà có thể dùng sương mù che phủ hình dáng của mình, trừ phi là dị nhân tỉnh khác vừa lúc đi qua, nếu không mà nói trong cả Chiết Giang, có năng lực như thế chỉ có cháu trai lớn nhất của bí thư tỉnh ủy Diêm La Viễn – Diêm Chí Tường!
Cũng không phải nói Lục Vĩnh Huy có tổ chức đặc biệt có khả năng dò hỏi tình báo đặc thù, là mà vì Diêm Chí Tường rất cao điệu, cao điệu tới mức làm cho người ta không nhớ được hắn thật khó khăn!
Mỗi cách vài năm, vòng luẩn quẩn dị nhân sẽ có buổi trao đổi nho nhỏ, từng dị nhân đi tham dự hội nghị đều tìm cách che giấu hình dáng của mình, nhưng Diêm Chí Tường cầm đầu bốn thanh thiếu niên dị nhân, chưa từng làm như vậy, từ trước tới nay đều cao điệu xuất tràng, sau đó cao điệu lên sân khấu luận bàn, thẳng đến cao điệu rời đi!
Lúc Diêm Chí Tường tỷ thí, chẳng những thi triển băng châm, còn khoe ra năng lực khống chế sương mù của hắn.
Bởi vậy Lục Vĩnh Huy không muốn nhớ kỹ Diêm Chí Tường cũng thật khó khăn, nhưng vì sao bây giờ hắn lại ra tay can dự chuyện của mình? Phải biết rằng tuy Lục Vĩnh Huy không gia nhập vào vòng luẩn quẩn dị nhân do Diêm Chí Tường cầm đầu, nhưng giữa mọi người đều có nhận thức lẫn nhau.
Trong ngày thường gặp nhau tuy không nhiệt tình, nhưng tốt xấu cũng mỉm cười gật đầu, vì sao hắn trở mặt với mình?
Ngay sau đó Lục Vĩnh Huy nghĩ tới cái chết ly kỳ của Lục Hồng Quân, tình trạng thê thảm của con trai Lục Đức Tường…Tiếp tục suy nghĩ, hắn nghĩ Diêm Chí Tường xưa nay luôn tự cho mình là siêu nhân, trong ngày thường thích sắm vai anh hùng, hơn nữa còn có thể đem kinh nghiệm của mình truyền ra…
Nhưng tuy rằng bốn người này cao điệu, lại không phải kẻ ngu, làm việc đều có chừng mực, ở trước mặt người thường chưa bao giờ dùng mặt thật gặp người, mà những sự tích anh hùng kỳ thật chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, bốn người đều là con cháu quan lớn, được xưng thái tử đảng, mục đích làm việc chẳng qua vì lòng hư vinh quấy phá, tuyệt không phải chân chính vì nước vì dân.
Ngay trong thời điểm mấu chốt mưa gió nổi lên, lại trở mặt với mình? Hay chỉ là một lần trùng hợp? Hoặc là mưu đồ đã lâu, muốn lấy mình khai đao sau đó lại khoe khoang âm mưu?
Lục Vĩnh Huy chần chờ bất định, nhưng trong lòng hoảng loạn, nếu suy đoán của mình là thật sự…vậy phiền phức lần này thật lớn!
Đi qua đi lại trong phòng bệnh, thần sắc Lục Vĩnh Huy âm tình bất định.
- Họ Lục này, thật sự càng ngày càng quá mức.
Trên vách đá ngay bờ biển thành phố Ôn Lĩnh – Thai Châu, một chiếc xe Benz màu xám bạc dừng lại ven đường, Diêm Chí Tường đứng cạnh vách đá cúi đầu nhìn nước biển sôi trào, lẩm bẩm:
- Không gia nhập vòng luẩn quẩn thì thôi, tiểu cô nương thanh thuần như vậy vẫn hạ thủ giết được nàng…
Nhưng mà nói xong câu đó, hắn xoay người mở nắp xe lấy ra một rương hành lý, mở ra nhìn vào thi thể cô gái đã chết, thở dài nặng nề, xoay người bỏ thêm vài cục đá lớn, khóa lại, ném xuống vách đá…
Mặt trên đang có phương án chế ước dị nhân, thân là đầu lĩnh duy nhất của vòng luẩn quẩn dị nhân tỉnh Chiết Giang, cho dù Lục Vĩnh Huy không phải người trong vòng luẩn quẩn, hắn cũng phải nghĩ biện pháp bảo vệ tên kia, đây không chỉ giúp tên kia, còn là giúp chính bọn họ.
Nếu ở lúc này bị người nắm lấy nhược điểm, ngày sau khi đàm phán sẽ rơi vào hạ phong, luôn bị quản chế!
Diêm Chí Tường chưa từng gặp qua thiếu nữ này, sở dĩ cướp thi thể của nàng lại tự mình ném nàng xuống biển hủy thi diệt tích, mục đích chủ yếu là vì muốn báo cho Lục Vĩnh Huy, để cho hắn thu liễm một ít, nếu không vì sao giữa ban ngày Diêm Chí Tường phải dùng sương mù che lại mặt mình cho người rõ dấu hiệu?
Nhưng Diêm Chí Tường vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, bởi vì một hành động thông báo nhất thời của hắn, cuối cùng lại đẩy toàn bộ dị nhân trên thế giới hoàn toàn đưa vào con đường tuyệt tích…
Dị nhân xuất hiện, là bởi vì trong đại não bị kích thích phát sinh một vài dị biến, có người không chịu nổi dị biến hoặc chết hoặc điên, có người tiếp nhận được ngoại lực kích thích, do đó lấy được siêu năng lực, loại người này được xưng dị nhân.
Đồng dạng khi đạt được năng lực thần kỳ, đại não cũng bị dị biến nhất định, vô luận là hình thức suy nghĩ hay phong cách hành sự đều phát sinh biến hóa cực lớn, khi năng lực đạt tới trình độ nhất định, ảnh hưởng sẽ càng lớn, có người phát điên, có người tính tình thay đổi giết người không chớp mắt.
Nhưng mặc kệ người đó nắm giữ năng lực nào, lực phá hoại cường đại bao nhiêu, đã vượt qua phạm trù người thường, loại người này ở trong mắt thần tiên chính thống vẫn là ngoại tộc, chính là đồ khốn nghịch thiên phạm thượng, chính là tồn tại nên bị gạt bỏ!
Ở dĩ vãng, những dị nhân còn ở trong giai đoạn tiến hóa sơ cấp, lão đầu tử lão thiên gia kia tự nhiên không hao phí quá nhiều tâm thần đi chú ý, mỗi cách vài chục năm sẽ ra tay một lần, gạt bỏ những dị nhân sắp bùng nổ tác dụng phụ kia, trước mắt lần ra tay cuối cùng của hắn là hai mươi năm trước, nhưng hiện tại đã có dị nhân mới xuất hiện.
Nếu dựa theo quỹ tích bình thường phát triển, đại khái phải thêm hai ba mươi năm mới là giai đoạn dị nhân tận thế.
Nhưng mà hiện tại Diệp Dương Thành xuất hiện, ông trời lại ban cho hắn Cửu Tiêu Thần Cách…