Diệp Dương Thành nghi ngờ là đúng. Theo Diệp Dương Thành biết thì Triệu Dung Dung bị Lục Vĩnh Huy ép chết, biến thân làm lệ quỷ thành linh phó của hắn, cả quá trình chưa đến một tháng. Trước khi chết Triệu Dung Dung chỉ là một thiếu nữ có số phận tội nghiệp.
Tại sao Triệu Dung Dung biếtnhiều chuyện liên quan đến thần? Thậm chí biết đứng đầu các thần gì đó.
Triệu Dung Dung đối diện ánh mắt nghi ngờ của Diệp Dương Thành, nàng không dám giấu diếm, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân, tuy Dung Dung hóa thân lệ quỷ mới hai mươi ngày nhưng lúc trong vùng đất cửu âm Dung Dung từng bị nhiều âm linh trùng kích linh thể. Mỗi lần đám âm linh trùng kích linh thể sẽ khiến Dung Dung thấy nhiều ký ức của chúng nó, những mảnh ký ức dung nhập vào cơ thể Dung Dung. Chuyện liên quan đến ảo cảnh tu di, thần linh là do Dung Dung biết từ mảnh nhỏ ký ức âm linh.
- Thế thì khi nàng chiếm được những mảnh ký ức này có về mặt mũi đứng đầu các thần không?
Triệu Dung Dung kinh ngạc hỏi:
- Mặt mũi đứng đầu các thần?
Triệu Dung Dung ngần ngừ giây lát, gật đầu, nói:
- Có, nhưng không quá rõ ràng.
Diệp Dương Thành nôn nóng muốn chứng thực một chuyện, hỏi:
- Nàng có thể vẽ cho ta xem không?
Triệu Dung Dung nhoẻn miệng cười nói:
- Dung Dung có thể huyễn hóa ra cho chủ nhân xem.
Triệu Dung Dung vung tay phải, cơ thể nàng trở nên hư ảo, không đến một giây sau hình dạng đứng đầu các thần trong ký ức của nàng hiện ra trước mắt Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành nhìn lão nhân mặc đạo bào màu trắng, tay cầm phất trần, tóc bạc mà mặt hồng hào, tuy khuôn mặt mơ hồ nhưng hắn nhận ra ngay.
Diệp Dương Thành vỗ trán nói:
- Má ơi, quả nhiên là lão.
Đứng đầu các thần trong ký ức của Triệu Dung Dung chính là ông trời hôm đó giao Cửu Tiêu thần cách cho Diệp Dương Thành.
Nếu đã xác định thân phận thật của ông trời thì Diệp Dương Thành hoàn toàn nhẹ nhõm, có đứng đầu các thần chống lưng hắn còn sợ cái gì?
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành vẫy tay khiến Triệu Dung Dung trở về khuôn mặt cũ, cười gượng nhìn nàng, nói:
- Cái kia... Dung Dung.
Triệu Dung Dung khom người, vô cùng cung kính nói:
- Ảo cảnh tu di sơ giai, quyền hạn tối cao thần cách có thể cấu tạo diện tích bao phủ là ba thước vuông, độ cao ba thước. Cần tiêu hao một trăm điểm công đức huyền điểm hoặc một trăm điểm linh lực Cửu Tiêu thần cách người nắm giữ, xin hỏi có chọn cấu tạo ngày không?
- Trời đất quỷ thần ơi... Một trăm điểm!?
Diệp Dương Thành nhìn gợi ý trong đầu mình, hắn giật nảy mình. Nhưng bây giờ Diệp Dương Thành có năm ngàn bảy trăm lẻ bảy điểm công đức huyền điểm, so với mấy hôm trước túng thiếu thì không là gì. Nắm tiền trong tay thì lưng cũng thẳng.
Diệp Dương Thành gật đầu đồng ý:
- Khấu trừ công đức huyền điểm, xác nhận cấu tạo.
- Cấu tạo thất bại. Người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách chưa giao lưu với bất cứ mục tiêu hình thành nào. Xin người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách đối diện với một mục tiêu, sau khi cấu tạo ảo cảnh xong sẽ tự động phủ lên phạm vi ba thước vuông quanh mục tiêu, tất cả sinh vật trong phạm vi tự động vào ảo cảnh tu di.
Cửu Tiêu thần cách lại cho ra một gợi ý khiến Diệp Dương Thành câm nín. May mắn qua một đoạn thời gian Diệp Dương Thành đã thói quen Cửu Tiêu hạn chế đủ thứ năng lực, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Dung Dung. Khi bốn mắt giao nhau, Triệu Dung Dung cảm thấy đầu óc mông lung.
Cửu Tiêu thần cách hiện lên gợi ý:
- Tam giai thần cách sơ giai ảo cảnh tu di cấu tạo xong, tiêu hao một trăm điểm công đức huyền điểm của người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách. Thời gian kéo dài ảo cảnh là: Ba phút.
Diệp Dương Thành chợt phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, rất đột ngột, lại khiến người thấy tự nhiên.
Vị trí Diệp Dương Thành đang đứng là bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên xanh biếc mênh mông vô bờ. Trong thảo nguyên có người chăn nuôi, đàn bò dê.
Diệp Dương Thành suýt cho rằng hắn ở trong thảo nguyên rộng lớn thật sự, mức độ giống y như hiện thực.
Ban đầu Triệu Dung Dung đứng trước mặt Diệp Dương Thành nay không biết đi đâu. Diệp Dương Thành đứng đợi mấy chục giây, hắn thử nhắm mắt rồi lại mở ra.
Bầu trời xanh, thảo nguyên xanh biếc biến mất, Diệp Dương Thành trở về hiện thực. Bên cạnh Diệp Dương Thành là cái giường, Triệu Dung Dung biểu tình say mê đứng trước mặt hắn.
Triệu Dung Dung đã kiềm lòng không đậu chìm đắm vào không gian ảo. Diệp Dương Thành không biết rằng hắn là người sáng tạo ảo cảnh tu di nên có thể giữ tỉnh táo trong ảo cảnh. Triệu Dung Dung là mục tiêu bị cấu tạo, nàng chìm vào ảo cảnh tu di rất khó thoát khỏi.
Diệp Dương Thành nhìn Triệu Dung Dung đứng trước mặt, lộ biểu tình si mê, hắn cười khẽ, lại nhắm mắt. Thảo nguyên bao la lần thứ hai xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, hắn thử động ý niệm. Môi trường xung quanh thay đổi, Diệp Dương Thành hiện ra sau lưng Triệu Dung Dung.
Hai tay Triệu Dung Dung chắp vào nhau, nàng đứng trước cái hồ nước xanh biếc, say mê nhìn đôi uyên ương đùa dưới nước.
Diệp Dương Thành hơi hiểu ra. Thảo nguyên rộng lớn này là cảnh tượng ảo cảnh tu di mặc nhận, vì sao nó được gọi là tu di ảo cảnh? Bởi vì tuy diện tích bao phủ có hạn nhưng không gian trong ảo cảnh lại vô biên.
Nghĩ đến đây lòng Diệp Dương Thành máy động, chiến giáp tướng quân cổ đại lấp lánh ánh sáng vàng phủ lên người hắn. Cùng lúc đó, một thanh phương thiên họa kích hiện ra, chân Diệp Dương Thành đạp áng tường vân nâng hắn bay lên cao.
Diệp Dương Thành khẽ quát:
- Gió lốc!
Một luồng cuồng phong từ hướng tây bắc thổi quét thảo nguyên, chốc lát sau biến thành vòi rồng, thanh thế khiến người run sợ. Người chăn nuôi, dê bò trên thảo nguyên hoảng hốt vội vàng bỏ chạy.
Diệp Dương Thành quát to:
- Lôi!
Trên bầu trời trong xanh bỗng nhiên giăng đầy mây đen, có tia chớp thô cỡ chân người trưởng thành xuyên toa trong tầng mây tựa rắn độc thè lưỡi.
Diệp Dương Thành cầm phương thiên họa kích, chân đạp tường vân đứng ngạo nghễ trên chín tầng mây. Diệp Dương Thành vung phương thiên họa kích, ba tia chớp từ trên trời giáng xuống mặt hồ xanh biếc trước mắt Triệu Dung Dung. Tiếng sấm ầm ầm, vòi rồng hùng hổ, Diệp Dương Thành vẽ ra cảnh tượng tận thế.
Diệp Dương Thành chơi vui, Triệu Dung Dung đứng bên hồ bị hù sợ bay mất hồn mất vía. Triệu Dung Dung kịp phản ứng lại, ngước nhìn Diệp Dương Thành tựa thiên thần trên bầu trời.
Triệu Dung Dung kinh khủng hét lên:
- Chủ nhân, đừng!
Lúc này Diệp Dương Thành đang vui vẻ, cảm giác hô phong hoán vũ đằng vân giá vũ khiến hắn hoàn toàn quên mất Triệu Dung Dung đứng bên dưới, không nghe tiếng nàng kêu gọi. Biểu tình Diệp Dương Thành hớn hở, vẫy tay hướng một ngọn núi lớn tại chỗ.
Diệp Dương Thành quát:
- Nứt ra cho gia!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Núi to thoáng chốc vỡ thành nhiều mảnh, cát bay đá chạy!