Lam Sênh rất thức thời mà kéo người bên cạnh còn đang ngây ngốc quay đầu đi chỗ khác, nam tử hắc bào một tay bịt miệng, một tay ôm lấy ngang hông nam tử hồng y đứng nép vào bên Tiểu Bạch Tiểu Hắc, nhẹ nhàng ngồi xuống theo vách hang động, tận lực làm cho sự tồn tại của hai người giảm xuống mức thấp nhất có thể, tốt nhất là nên bốc hơi luôn đi.
"Sênh Sênh, liệu chúng ta có bị thiếu chủ diệt khẩu không" Lục Nhiễm nói thầm thì, vẫn như cũ nép sát vào Lam Sênh không hề có ý dời ra.
Lam Sênh quay mặt vào hướng bên trong, hơi nhích người muốn quan sát tình hình thêm một chút, người ở bên cạnh thầm thì với hắn thấy hắn không muốn trả lời liền cố ý dùng móng vuốt của mình nắm lấy phần áo nơi ngực hắn.
Lam Sênh định quay đầu lại mắng người kia ngậm miệng, chỉ là động tác quá nhanh, cảm giác môi mình vừa sượt qua một chỗ nào đó rất mềm mại mang chút ẩm ướt.
Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt cùng biểu cảm cứng đờ của nam nhân hồng y đang ngồi gọn trong lòng hắn, hắn liền biết mình vừa chạm phải thứ gì rồi.
Không khí chính là còn ngượng hơn vừa nãy, Lam Sênh có cảm giác tốt nhất là thượng đế hãy ban cho hắn một chiếc xẻng thần, hảo hảo để hắn đào một cái lỗ thật to chui xuống đất trốn luôn đi.
"Sênh Sênh, ngươi vừa mới thơm thơm môi ta đó" Lục Nhiễm bày ra ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn về gương mặt anh tuấn đang dần nổi lên gân xanh kia.
Lam Sênh thầm nghĩ không biết kiếp trước mình đã mắc nợ cái tên này chuyện gì mà kiếp này liền bị hắn dính lên người tựa như keo chó vậy, không cách nào gỡ ra được khỏi người.
Cố gắng kìm nén không cho bản thân phát hoả ngay lúc này.
Chỉ là giữa lúc hắn còn đang kìm nén tức giận, cái tên Lục Nhiễm yêu nghiệt kia lại còn không biết điều, ở trong lòng hắn xoay qua xoay lại hoàn hảo tìm được tư thế thoải mái, mắt cũng đã nhắm lại rồi.
Lam Sênh nhận ra hình như sức chịu đựng của hắn càng ngày càng tăng lên rồi.
.