Tiểu mỹ nhân này quả thật rất dữ, không hổ là thiếu phu nhân tương lai.
"Ngươi là ai" Cẩn Y nhíu mày, chuỷ thủ trong tay vẫn không có ý định buông xuống.
"Thanh chuỷ thủ này là do Mặc Hàn tặng, trên vỏ có khắc hoa văn bạch liên" Lục Nhiễm nhanh chóng nói ra câu này nhận người quen, nếu không chuỷ thủ kia thật sự chém xuống hắn cũng không có gan đánh lại nàng a.
Ninh Hinh không nói thêm lời nào, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt nhưng chuỷ thủ trong tay cũng đã được nàng để lại vào vỏ, nam tử áo đỏ này quá yêu nghiệt, miệng lưỡi nhanh nhạy, có chút không đáng tin, nhưng sẽ không phải là người muốn ám hại nàng.
Cẩn Y liền xoay người, tiếp tục ngắm nhìn hoàng hôn ở phía trước, không để ý đến nam tử áo đỏ.
Một màn trước mắt xảy ra, Lục Nhiễm có chút nói không lên lời, tự nghi hoặc về nhan sắc tuyệt mỹ của chính mình, là nhan sắc của hắn có vấn đề hay sao? Bình thường nữ tử khác nhìn đến gương mặt tuyệt mỹ này của hắn đều sẽ cho hắn chút mặt mũi không phải sao?"Này, muội không thấy ta rất đẹp sao" Lục Nhiễm nghi hoặc cất lời.
Cẩn Y đưa mắt nhìn nam tử áo đỏ một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới cất lời: "Ngươi nói ngươi dùng mặt kiếm tiền, vậy ngươi là nam sủng sao"Một câu nói liền khiến người đối diện có chút cảm xúc muốn nhảy xuống dưới hồ chết quách đi cho xong, gương mặt yêu nghiệt này, nàng lại hỏi hắn đi làm nam sủng sao? Quả nhiên cùng với thiếu chủ một dạng, đều là loại người không biết ngắm nhìn thưởng thức cái đẹp, độc miệng giống nhau.
"Ai da muội đoán đúng rồi, Kim chủ của ta là Vân Hi quân đó nha" Lục Nhiễm bày ra bộ dáng không sao cả, gương mặt rất vô lại mà tà mị cất lời.
Nhóc con, muốn làm ta tức chết liền không dễ như vậy đâu.
Đúng như hắn đoán, nữ tử này gương mặt bình tĩnh lành lạnh nhưng trong ánh mắt đã có chút xao động.
Chính là không cãi nổi hắn.
Bàn tay xinh đẹp dùng quạt phe phẩy, tà áo đỏ cũng phấp phới trong gió, trên môi cũng nở ra nụ cười đắc chí.
.