Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!Đây chính là kẻ trước trồng cây, người sau hưởng lộc trong truyền thuyết?
“Cậu cũng không kén chọn nhỉ?”
“Giám đốc Mã đó kể ra cũng không già lắm, tắt đèn rồi chắc vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.”
Hạ Sí Hạ sắp bị anh ta chọc cho tức điên, từ ‘cũng’ này là đang ám chỉ cả cô ấy đúng không?
“Cậu không sợ bà ta có sở thích đặc biệt gì?”
“Nếu đã cầm tiền thì dĩ nhiên phải tận chức trách.”
Hạ Sí Hạ biết Chu Cảnh Mộ cợt nhả, nhưng lại không ngờ có thể cợt nhả đến mức này.
Anh ta nhấc một chân Hạ Sí Hạ đặt lên đùi mình.
Chu Cảnh Mộ cầm giày cao gót lên, cẩn thận mang vào chân cho cô ấy.
“Sau này đừng đi giày cao thế này nữa.”
“Ừm.”
“Không muốn kết hôn với tôi là vì tôi không xứng sao?”
Hạ Sí Hạ dĩ nhiên không ôm mấy quan niệm cổ hủ đó trong lòng, công ty của Hạ gia là từ khi cô ấy chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành, dùng hết sức từ đôi vai gầy yếu này mà chống đỡ, cô ấy cũng đã gặp rất nhiều những kẻ có danh phận địa vị bỏ đá xuống giếng.
Người chú này, ông bác kia, khi Hạ Thiệu Nguyên còn sống thì bu tới nịnh nọt muốn kết thông gia.
Cái gì mà hứa hôn từ bé, cái gì mà thanh mai trúc mã, sau khi Hạ gia gặp biến cố, từng kẻ từng kẻ đều như không liên quan đến mình, tránh được bao xa thì tránh.
“Tôi chỉ không muốn kết hôn thôi, không muốn trở thành vợ của ai cả, tôi chỉ muốn củng cố cho công ty của Hạ gia ngày càng vững chắc.
“Tức là cảm thấy kết hôn với tôi rồi sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của công ty?”
Hạ Sí Hạ không biết phải nói với anh ta thế nào, chỉ là cảm thấy trong lòng luôn muốn phản kháng.
“Khác biệt lớn nhất chắc cũng chỉ có, sau khi kết hôn chúng ta sẽ ngủ cùng giường với nhau mỗi ngày, không như hiện tại cùng lắm chỉ có thể ba hay bốn lần một tuần.”
Hạ Sí Hạ thầm mắng trong lòng, cậu ta có còn là con người hay không?
“Cậu còn chê không đủ?”
Chu Cảnh Mộ rút từ trong túi quần một tờ giấy gấp gọn đưa đến trước mặt Hạ Sí Hạ.
“Cái gì đây?”
“Công chứng tài sản trước kết hôn.” Chu Cảnh Mộ cũng không nhìn sang cô ấy, bình thản nói, “Trừ người, tôi không cần những thứ khác của Hạ gia. Trên danh nghĩa thì vẫn còn một căn nhà lúc trước chưa kịp bán đi, tôi cũng sẽ nhượng sang cho chị.”
Hạ Sí Hạ không đưa tay ra tiếp, Chu Cảnh Mộ gấp lại tờ giấy rồi nhét vào túi xách của cô ấy.
“Hôn lễ, nhẫn cưới, những gì người khác có tôi đều sẽ làm đầy đủ, không để chị phải thua kém ai.”
Giám đốc Mã đã sốt ruột lắm rồi, lại nhắn hỏi mấy câu, đại loại là Chu Cảnh Mộ đến đâu rồi. Hạ Sí Hạ phiền muốn chết, định tắt quách điện thoại đi cho xong.
Chu Cảnh Mộ cong môi, “Không nỡ thả cho tôi đi?”
“Có phải cậu đang đề cao bản thân quá rồi không? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
Hạ phu nhân gọi điện đến, Hạ Sí Hạ ôm theo khuôn mặt đen sì sì tiếp nghe.
“A lô, mẹ.”
“Sí Hạ, con đang ở đâu? Đến đón mẹ đi.”
“Tài xế đâu?”
“Hôm nay nhà cậu ta có việc nên xin nghỉ rồi, mẹ với dì Chu của con đang cùng nhau ăn tối nè.”
Hạ Sí Hạ dù sao cũng muốn tìm lý do nhanh chóng rời khỏi đây, “Mẹ gửi địa chỉ cho con.”
Chu Cảnh Mộ hạ cửa kính gọi tài xế vào, sau đó đặt tay lên nắm cửa.
“Bây giờ tôi đi khách sạn Hilton hay cùng chị đi đón Hạ phu nhân?”
Còn dám hỏi tiếp cô ấy vấn đề này, Hạ Sí Hạ lạnh giọng, không vui không buồn hỏi lại, “Bây giờ cậu vẫn là vệ sĩ của tôi đúng không? Đã muốn vội vã đi tìm cành cao khác?”
Chu Cảnh Mộ thu tay về, Hạ Sí Hạ gõ tin nhắn, “Để tôi biết được cậu lén lút đi gặp bà ta, tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
“Được, tôi tuyệt đối không dám, trừ phi chị tự mình đẩy tôi đi.”
Tài xế không nhịn được liếc kính chiếu hậu một cái, nghe thế nào cũng thấy đối thoại của hai người họ thật kỳ cục.
Đến địa chỉ nhà hàng mà Hạ phu nhân gửi, Chu Cảnh Mộ theo sau Hạ Sí Hạ lên tầng, sau đó đứng ngoài cửa phòng bao chờ cô ấy.
Hạ Sí Hạ đẩy cửa đi vào, mới phát hiện trong ngày không chỉ có dì Chu.
Hạ Sí Hạ quét mắt, thế mà lại có cả Triệu phu nhân ở đây.
Lúc trước cô ấy và Triệu Dung Tần ầm ĩ một trận, Hạ phu nhân cũng đã chế giễu không ít, hôm nay thế nào lại có tâm trạng cùng người ta dùng cơm?
“Sí Hạ mau qua đây đi con, lâu lắm rồi mới gặp.”
Hạ Sí Hạ đi đến bên cạnh Hạ phu nhân. “Đi thôi.”
Ngồi giữa Hạ phu nhân và Triệu phu nhân cũng là chị em thân thiết của hai người, chính là dì Chu.
“Chu Chu, chị nói em nghe, Dung Tần nhà chị có bạn gái mới rồi, hai sáu tuổi, gia đình buôn bán vàng bạc đá quý......”
Dì Chu đá nhẹ bà ta một cái, muốn để bà ta đừng nói nữa.
“Ui đau, sao tự nhiên đá chị?” Triệu phu nhân lại nói tiếp, như có như không cố ý ám chỉ đến Hạ Sí Hạ, “Phụ nữ ấy à, vẫn phải kết hôn sớm thôi, sinh sớm thì con cái mới thông minh được.”
“Đúng đó, chúng ta ai cũng mong được ôm cháu, nhưng ngàn vạn lần đừng để bị lừa, cái gì mà mang thai giả, rồi ly miêu hoán thái tử(*), thời buổi này vẫn còn nhiều lắm.”
(*) Giai thoại nổi tiếng nhất về “Ly miêu hoán thái tử” lấy bối cảnh từ hậu cung Tống triều. Tương truyền rằng: năm xưa, Lưu Hoàng hậu và Lý Thần phi của vua Chân Tông cùng mang thai.
Đến kỳ sinh nở, Lưu thị hạ sinh được một công chúa nhưng không may chết yếu. Trong khi đó, Lý Thần phi lại sinh được một hoàng tử.
Sau đó, Lưu Hoàng hậu cùng nội giám Quách Hòe hợp mưu, lột da một con báo để đánh tráo với hoàng tử mới sinh của Lý Thần phi, khiến Thần phi vì “sinh ra yêu nghiệt” mà bị đày vào lãnh cung.
Triệu phu nhân bị đâm trúng chỗ đau, nếu không có dì Chu ở giữa không ngừng can ngăn thì có lẽ hai vị phu nhân phú gia này đã xông vào túm tóc nhau rồi.
“Hạ phu nhân, em không biết đâu, Dung Tần nhà chị đã chọn được ngày rồi, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ ngoan không chịu thua kém ai, cứ theo đà này thì năm sau là chị sẽ được bế cháu!”
Có ai không biết Hạ Sí Hạ khó mà lấy chồng, dáng vẻ còn hung hãn như đàn ông, “Lúc trước con gái em cứ nhất nhất đòi kết hôn với nó, may mà Dung Tần nhà chị sớm nghĩ thông. Nhưng chị cũng ‘hâm mộ’ em nha, không phải vất vả bế cháu.”
Hạ Sí Hạ mặt không cảm xúc đứng bên cạnh, loại tuồng kịch này cô ấy sớm đã miễn nhiễm.
Hạ phu nhân đập tay lên bàn cái rầm, chiếc chén bên cạnh cũng bắn ra ít nước trà.
“Mẹ hỏi con, tiểu Chu đâu? Thằng bé đâu rồi?”
Chu Cảnh Mộ vẫn đứng chờ ở ngoài, mấy người trong này lớn tiếng như vậy dĩ nhiên anh ta nghe không sót một chữ, nghe đến đây, cũng không chờ Hạ Sí Hạ phản ứng bèn tự mình đẩy cửa bước vào.
Hạ phu nhân vừa nhìn thấy anh ta, hai mắt lập tức sáng lên, bầu trời u ám cũng như được chiếu sáng chói lọi.
Hạ phu nhân đứng lên, vòng hai tay trước ngực, khuôn mặt Hạ Sí Hạ ngược lại đã tái mét.
Gọi cậu ta vào đây làm cái gì?
“Tiểu Chu, để bác giới thiệu với con, đây là dì Chu.”
“Chào dì Chu ạ.”
“Còn người này......” Bà nhìn sang Triệu phu nhân, nhếch miệng một cái, “Dù sao con trai chị ta cũng lớn tuổi hơn con nhiều lắm, cứ gọi là bác Triệu đi.”
Chu Cảnh Mộ ngoan ngoãn quay sang, khẽ gật đầu với Triệu phu nhân, “Chào bác ạ.”
“Cậu gọi ai là bác hả!” Triệu phu nhân tức giận đến mức trên trán xuất hiện thêm ba nếp nhăn.
“Sang năm chị có được ôm cháu hay không còn chưa biết, nhưng mà em ấy à......”
Hạ Sí Hạ nghe đến đây, biết đã sắp không giấu được nữa.
“Mẹ! Tài xế ở bên dưới chờ lâu lắm rồi, mau về thôi.”
“Chị ấy à, chỉ biết người trẻ thì sức khỏe tốt, sinh tốt.” Triệu phu nhân vẫn còn rất đắc ý, nhìn Hạ Sí Hạ một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang nhìn vào một món đồ quá hạn sử dụng.
Sắc mặt Hạ Sí Hạ cũng trầm xuống.
“Ha ha ha —–” Hạ phu nhân vỗ tay, “Nói hay lắm, tiểu Chu nhà em quả thật trẻ hơn Dung Tần nhà chị rất nhiều, nếu không thì sao mà sang năm em đã được lên chức bà ngoại rồi chứ!”
Chu Cảnh Mộ hùa theo bà ấy, vòng tay ôm eo Hạ Sí Hạ.