Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 66: Em không biết yêu đương thì để tôi dạy em



Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
“Thật không?”

Hạ Chấp Ngộ ôm chầm lấy Tống Tương Niệm, cô còn đang ngồi ở mép giường nên hai người cứ thế ngã xuống chiếc giường lớn.

Tống Tương Niệm sợ hắn đang hiểu nhầm gì đó, giọng nói mang theo hoảng hốt, “Không được, cái này vẫn không được!”

“Cái gì không được cơ?”

“Tiến triển quá nhanh, không được.”

Hạ Chấp Ngộ phì cười, tiếng cười trầm thấp như đang trêu chọc trái tim cô, “Người đang yêu không lẽ ôm một cái cũng không được?”

Tống Tương Niệm bị hắn ôm chặt, sau lưng lại là chiếc giường mềm mại, chỉ sợ hắn trong lúc không cầm lòng được lại sinh ra tâm tư khác.

“Hôm nay sấm sét ngoài trời đánh lớn thật đấy.”

“Ừ.”

Tống Tương Niệm đưa tay gạt lọn tóc trước trán hắn, “Anh không sợ hả?”

“Không sợ nữa.” Hạ Chấp Ngộ nhắm mắt, “Lúc đó trong đầu đều là em, vốn không nghe thấy âm thanh nào khác.”

Tống Tương Niệm cười, đầu ngón tay chọc nhẹ giữa trán hắn.

Mưa lớn kéo dài mấy ngày, hai người họ bị kẹt trong khách sạn không về được. Tống Tương Niệm lấy mấy chiếc khăn tay bà lão cho ra, phát hiện chúng đã bẩn không chịu được, bèn mang đi giặt rồi phơi lên.

Vừa quay về Tô Châu, Tống Tương Niệm vào chợ ở dưới tầng mua đồ ăn trước, mua liền mấy túi lớn.

Cô đi mấy ngày, cũng không biết Tống Toàn An ở nhà sống sót thế nào.

Tống Tương Niệm đẩy cửa bước vào, trong phòng bốc ra cái mùi ẩm mốc ghê người, cô theo bản năng nín thở, “Ba.”

Trên bàn còn bày la liệt hộp đựng đồ ăn ngoài, nhìn là biết mua ở quán ven đường mang về.

Tống Tương Niệm bước nhanh ra mở cửa sổ, lại dọn đống rác trên bàn đi.

Tống Toàn An hiện tại đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, chẳng nói chẳng rằng, Tống Tương Niệm gọi hai câu không thấy tiếng đáp lại còn tưởng là ông ta không ở nhà.

Tống Tương Niệm đi vào bếp nấu cơm tối, lúc đi ra thấy Tống Toàn An đã ngồi sẵn trước bàn ăn.

“Hóa ra ba ở nhà à?”

“Mấy ngày nay mày đi đâu?”

Tống Tương Niệm đặt đĩa thức ăn lên mặt bàn, “Công tác.”

“Cho tao ít tiền.”

“Không có.”

Tống Toàn An trầm mặt, Tống Tương Niệm nhận ra lần này khác với những lần trước, trong mắt ông ta hình như còn thấp thoáng nét lo âu, “Đưa tiền cho tao!”

“Ba mới cầm mườn vạn tiền bồi thường đó không phải sao?”

“Tiêu hết rồi.” Ông ta trước giờ chưa từng biết tiết chế là gì, lại còn có máu bài bạc trong người, chỗ tiền đó sớm đã không còn một đồng.

Tống Tương Niệm nghe xong càng tức giận, “Số tiền đó không nhỏ đâu, ba thật sự tiêu hết rồi?!”

“Chuyện của tao cần mày quản à? Tao bảo mày đưa hết tiền cho tao!”

“Con bảo không có là không có!”

Tống Toàn An hất tay, toàn bộ thức ăn vừa làm xong rơi xuống, phát ra âm thanh loảng xoảng. Tống Tương Niệm bận rộn nãy giờ, cả người đều là mồ hôi, cô cũng giận sôi người.

Cô cầm đôi đũa trên bàn ném mạnh, có một chiếc đập trúng mặt Tống Toàn An.

Ông ta vậy mà lại như không thấy đau, “Lần này không phải dùng vào việc vô bổ, ba thật sự có việc gấp.”

“Ba ngoại trừ uống rượu đánh bài thì còn việc lớn gì mà gấp?”

Tống Toàn An đá bay chiếc ghế, dáng vẻ muốn động thủ, Tống Tương Niệm rút chiếc thẻ trong túi xách ra, “Đây, của ba!”

“Tao cần tiền mặt.”

“Đừng có mơ, chỉ có thứ này ba không cần thì thôi!”

Tống Toàn An nhìn chằm chằm chiếc thẻ kia, hồi lâu không đưa tay ra cầm, ông ta chắc chắn không dám đến ngân hàng rút tiền.

Ông ta quay về phòng ngủ, lục số của Hạ Chấp Ngộ trong máy, nhưng số tiền này thật sự không nhỏ.

Tống Tương Niệm ở lại dọn dẹp, không lâu sau thì thấy Tống Toàn An đi ra, bước chân rất vội vàng.

Cô đi vào bếp, đẩy cửa sổ, nhìn thấy Tống Toàn An không đi xa mà ở ngay dưới tầng bước qua bước lại.

Tống Toàn An đá mấy viên sỏi trên đất, cuối cùng cắn răng gọi điện cho Hạ Chấp Ngộ.

“A lô?”

Tống Toàn An đứng dưới một cột đèn đường, bóng dáng trong mắt Tống Tương Niệm hơi mơ hồ.

“Tôi cần tiền.”

Hạ Chấp Ngộ vừa về đến nhà không lâu, nhàn nhạt đáp, “Được.”

Tống Toàn An ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng trong bếp thì chột dạ lỉnh người trốn sau đuôi một chiếc xe.

“Tôi cần hai mươi vạn.”

Hạ Chấp Ngộ không ngờ ông ta lại có thể phun ra con số đó, “Có chuyện gì mà cần nhiều tiền như vậy?”

Tống Toàn An chột dạ, “Không có việc gì, chỉ không muốn cách một thời gian ngắn lại phải gọi nên lấy luôn hai mươi vạn để dùng dần.”

Hạ Chấp Ngộ đi ra ban công, Tống Toàn An không nghe thấy hắn trả lời.

“Không muốn cho? Được thôi, tôi sẽ không cho Tống Tương Niệm làm việc ở đó nữa, sau này cậu cũng đừng mong gặp lại nó.”

Hạ Chấp Ngộ lạnh lùng ngắt lời ông ta, “Cháu cho chú tiền không phải vì muốn gì từ cô ấy, chỉ không muốn cô ấy vì tiền mà nghĩ ngợi nhiều thôi. Ngược lại chú đang coi cô ấy là gì hả? Con gái của chú hay là món đồ để chú mang ra trao đổi?”

“Tôi...... chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.”

Hạ Chấp Ngộ cũng không muốn nhiều lời với ông ta.

“Gửi số tài khoản của chú cho cháu.”

“Giống những lần trước đi, tôi cần tiền mặt.”

“Chú muốn hai mươi vạn tiền mặt?”

Trán Tống Toàn An nổi đầy gân xanh vì gắng gượng nãy giờ, nhưng ông ta đang cần tiền gấp, dù có khiến người ta nghi ngờ cũng phải làm tới cùng.

“Đúng, tôi chỉ cần tiền mặt.”

“Được thôi, ngày mai cháu sẽ cho tài xế đưa tiền tới.”

Tống Toàn An tắt máy, bàn tay đè lại lồng ngực chất ứ khó chịu, sau đó lại xoa mấy cái, cuối cùng mới quay về nhà.

Tống Tương Niệm đứng ở cửa đợi sẵn, ông ta vừa đi vào, cô lập tức đưa tay cản lại.

“Ba gọi điện cho ai?”

“Mày bây giờ giỏi rồi, còn muốn quản cả ông đây?”

Tống Toàn An hiện tại không có kiên nhẫn dây dưa với cô, ông ta muốn đi thẳng vào nhà, nhưng Tống Tương Niệm lại một mực chặn đường, “Ngoài mấy người bạn bài bạc rượu chè kia thì ba còn ai nữa? Muốn hẹn người ta đánh bài thì cứ gọi ngay trước mặt con đây này, không cần phải lén lén lút lút.”

Tống Toàn An giơ tay định đánh cô, nhưng chợt nghĩ tới sau này còn phải tìm Hạ Chấp Ngộ đòi tiền, bèn rụt tay về.

“Tao hẹn bạn đánh bài đấy thì sao hả? Gọi ở đây để mày càu nhàu phát phiền à?”

Sau đó đẩy mạnh Tống Tương Niệm ra, bước nhanh vào trong phòng.

Hạ Chấp Ngộ đi vào bếp rót một chén trà cho bác Lý.

“Không cần phiền vậy, cứ ngồi đi.”

“Vụ án có tiến triển gì sao ạ?”

Bác Lý không nắm chắc, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, vụ án này cũng trở thành tâm bệnh của hai người họ.

“Vừa nghe điện thoại của ai thế? Bạn gái à?”

“Không phải ạ.” Hạ Chấp Ngộ sốt ruột vụ án.

“Căn cứ vào lời khai của cháu năm đó đã tìm được chiếc xe gây ra tai nạn bị bỏ lại ven đường ở Hứa Châu. Theo đầu mối đó lại tìm ra thông tin về tài xế kia, sau đó xác định hắn ta là nghi phạm.”

Vụ án này một ngày còn không phá, vết sẹo của Hạ Chấp Ngộ cũng vĩnh viễn không lành.

“Bác cho người theo dõi căn nhà kia hai mươi năm, hắn ta hai mươi năm này cũng chưa từng quay về nhà.”

“Hắn ta hại chết mạng người, dĩ nhiên không dám quay về.”

Lý Hạc Lâm cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, “Nhưng bác mới nhận được tin, con gái của hắn ta bệnh nặng phải vào bệnh viện, hiện tại đang ở Tô Châu.”

“Bệnh gì?”

“Nhiễm trùng đường tiết niệu.”

Hạ Chấp Ngộ hơi hạ mắt, Lý Hạc Lâm lập tức đoán được hắn đang suy nghĩ gì, “Con phải thật tỉnh táo cho bác, đây là cơ hội ngàn vàng. Nếu gia đình họ còn giữ liên lạc, hắn ta có thể sẽ vì con gái mình mà chịu mạo hiểm.”

“Một kẻ vừa ích kỷ vừa hung tàn như vậy, ngộ nhỡ hắn ta không quan tâm sống chết của người nhà thì sao?”

“Chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi thôi, nếu hắn ta còn một chút nhân tính, đây sẽ là cơ hội tốt nhất để bắt người. Nhưng nếu hắn ta có thể dửng dưng trước cái chết của con gái, vậy thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

Lý Hạc Lâm vỗ vai Hạ Chấp Ngộ, “Tuyệt đối không được đến gặp người nhà họ, càng không được đến bệnh viện. Chấp Ngộ à, chúng ta đã chờ hai mươi năm, không thể để mọi công sức đều đổ sông đổ bể con biết chứ?”

Hạ Chấp Ngộ cuộn tay, “Được.”

Ngày hôm sau, chờ cho Tống Tương Niệm ra khỏi nhà, xe của Hạ Chấp Ngộ mới chầm chậm lái vào tiểu khu.

Tống Toàn An từ trên tầng đi xuống, cái bụng bia của ông ta theo từng bước đi cũng rung lắc theo.

Hạ Chấp Ngộ hạ cửa kính, đợi ông ta đến gần mới đưa một chiếc túi lớn ra.

Tống Toàn An tiếp lấy, hai cánh tay trĩu xuống, ông ta không giấu được kích động ôm chặt hơn.

“Lái xe.” Hạ Chấp Ngộ tựa lại về ghế.

Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, “Hạ tiên sinh, vì sao phải cho ông ta nhiều tiền như vậy?”

“Chuyện này tôi biết anh biết, hiểu chưa?”

“Ngài yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai hết. Nhưng thật sự cảm thấy ngài không cần phải làm vậy.”

Tống Tương Niệm đang rảo bước về phía trạm tàu điện ngầm, đằng sau bỗng có tiếng còi xe, cô bước sang bên cạnh một bước, không ngờ quay đầu lại phát hiện là xe của Hạ Chấp Ngộ.

Tống Tương Niệm bước tới, hắn đẩy mở cửa xe. “Lên đi.”

Cô không chút do dự ngồi vào trong, tuy chỉ mới sáng sớm, nhưng Tống Tương Niệm đi bộ được một đoạn dài, trên trán đã đầy mồ hôi, “Sao anh lại ở đây?”

“Chờ em đó.”

“Cố tình tới đón em đi làm hả?”

Tống Tương Niệm ngồi hơi cách xa hắn, Hạ Chấp Ngộ thấy thế bèn nhích mông sang, kéo gần khoảng cách của hai người.

Hắn còn khoác tay qua bả vai cô, kéo Tống Tương Niệm vào ngực mình, hại cô đỏ hết cả mặt.

“Buổi sáng muốn ăn gì?”

Hạ Chấp Ngộ còn tì cằm xuống, Tống Tương Niệm xoay mặt ra cửa.

“Đến Dụ Hưng Kỳ ăn mì nhé?” Hạ Chấp Ngộ ngắm nhìn góc nghiêng của Tống Tương Niệm, quanh vành tai của cô có một hàng lông tơ rất mảnh khó mà nhìn ra, dưới ánh nắng ban mai lại càng lấp lánh đáng yêu.

“Được.”

Hạ Chấp Ngộ thường ăn ở đây nên tài xế biết địa chỉ nhà hàng này. Xe đi qua một con ngõ nhỏ, không dễ dàng gì mới đến được chỗ đậu xe.

Hai người đi xuống, tay của Tống Tương Niệm chợt bị hắn cầm lấy, cô hơi ngượng ngùng muốn rút ra.

“Nóng chết mất, chúng ta cách xa chút đi.”

Nhưng Hạ Chấp Ngộ đời nào đồng ý.

Nhà hàng này đã khá lâu đời, nằm ở khu phố cổ. Hai người đi vào trong, Tống Tương Niệm mới phát hiện ra nơi này chật kín chỗ.

Hạ Chấp Ngộ dắt cô đi đến trước quầy tính tiền, “Muốn ăn gì?”

Tống Tương Niệm nghiêm túc xem thực đơn, Hạ Chấp Ngộ chợt như đang ở chốn không người đưa bàn tay đang bị nắm của cô lên hôn nhẹ.

Tống Tương Niệm bị dọa cho khiếp vía, cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng, “Anh......”

Hạ Chấp Ngộ lại hôn thêm một cái, “Làm sao thế?”

Tống Tương Niệm bối rối muốn tránh ra, “Đừng...... làm thế.”

“Em là bạn gái tôi mà.”

Người tính tiền cho họ là một bà chủ lớn tuổi, cặp mắt tinh tường lướt qua. “Không sao đâu, bác ở đây ngày nào chẳng thấy, tình yêu ấy à, dù ở đâu cũng không nhịn được muốn khoe khoang một chút.”

Tống Tương Niệm vội chọn một bát mì cá chiên, sau đó tìm ghế ở dãy bàn đơn ngồi xuống.

Bên cạnh vẫn khá rộng rãi, Hạ Chấp Ngộ lại cứ phải kéo ghế sát vào cô, bả vai hai người gần như là đụng phải nhau.

Tống Tương Niệm đẩy hắn, “Anh ngồi nhích ra chút đi.”

Hạ Chấp Ngộ bắt được tay cô, Tống Tương Niệm có hơi quẫn bách, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong.

“Anh làm gì thế hả?”

“Hai người yêu nhau phải như vậy đó, em không có kinh nghiệm thì để tôi dạy em.”