Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 68: Lòi đuôi



Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
“Chào chú.”

Hạ Chấp Ngộ cũng lên tiếng chào lại ông ta, sau đó không đợi được mời tự mình vào trong nhà. Tống Toàn An kéo tay Tống Tương Niệm, cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể.

“Sao nó lại đến đây?”

“Làm khách, không được à?”

“Đừng nói là mày định trả tiền cho nó? Tao nói cho mày biết...... không có cửa!”

Hạ Chấp Ngộ đứng cạnh kệ để giày, xoay người nhìn Tống Tương Niệm, “Có phải đổi giày không?”

“Ừm, có.”

Tống Tương Niệm đi vào nhà, lấy ở kệ dưới cùng một đôi dép mới đưa cho hắn, “Đi cái này.”

“Được.”

Tống Tương Niệm xách theo túi đồ đi vào bếp, không gian trong này vốn đã chật hẹp, Tống Toàn An cố chen vào cho bằng được, đóng cửa, sau đó đi tới cạnh Tống Tương Niệm.

“Tao cảnh cáo mày, không được nhắc đến chuyện tiền nong với nó!”

Tống Tương Niệm bẻ lá cần tây vất xuống thùng rác dưới chân, tức giận trong lòng không có cách nào thoát ra, mỗi động tác đều dùng hết sức.

“Tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không hả?”

“Đi ra.” Tống Tương Niệm không muốn nhìn ông ta thêm một giây nào nữa.

“Tao thấy mày là thiếu đánh......”

Tống Toàn An vung tay, Tống Tương Niệm cũng chẳng sợ, còn đưa mặt ra như muốn nói: Có giỏi thì ông đánh tôi đi!

Cánh cửa chợt bật mở, Tống Toàn An vừa nhìn ra đó, lập tức thấy được khuôn mặt âm trầm của Hạ Chấp Ngộ, ông ta vội thu tay gãi gãi đầu mình, “Còn mua cá nữa cơ à, hấp hay kho thế?”

Hạ Chấp Ngộ tỏ ý muốn đi vào, Tống Toàn An chỉ đành dằn cơn tức xuống, cúi gằm mặt lách người đi ra.

“Có cần giúp gì không?”

Tống Tương Niệm không hé răng nửa lời, Hạ Chấp Ngộ muốn cùng làm với cô, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn thò tay muốn lấy rau cần, mu bàn tay lại bị Tống Tương Niệm đánh một cái, “Có chuyện muốn hỏi anh.”

“Nghiêm túc thế, em hỏi đi.”

Tống Tương Niệm tựa người vào bàn bếp, vừa muốn lên tiếng, đuôi mắt lại liếc thấy cái bóng thập thò bên ngoài.

Cửa phòng bếp làm bằng kính mờ, cô có thể nhìn thấy rõ Tống Toàn An đang đứng ngoài đó nghe trộm, chỉ đành nuốt lời đã đến miệng vào bụng, “Anh thích ăn cá không?”

“Chỉ muốn hỏi cái này thôi hả?”

Tống Toàn An nhìn chằm chằm bên trong, nếu Tống Tương Niệm thật sự muốn ba mặt một lời với Hạ Chấp Ngộ, theo tính cách của cô nhất định sẽ bằng mọi cách trả lại tiền cho hắn.

Nhưng chỗ tiền đó dùng để cứu người, ông ta đã nghĩ được cách đưa vào bệnh viện rồi.

Tống Toàn An không muốn ở ngay lúc quan trọng này bị người ta nghi ngờ.

Tống Tương Niệm nấu nướng xong xuôi bưng đĩa đồ ăn ra, thấy Tống Toàn An không ra ngoài chơi bài mà đã ngồi sẵn ở bàn. “Con không làm dư phần của ba đâu.”

Tống Toàn An giận điên mà không dám nói, “Tao ăn mấy miếng thôi.”

Hạ Chấp Ngộ giúp bê bát canh cá ra, Tống Toàn An giả vờ giả vịt hỏi, “Tiểu Hạ à, nhà chúng tôi nhỏ thế này, đồ ăn cũng không ra gì, chắc là cậu không quen đâu?”

Ý muốn đuổi người.

Hạ Chấp Ngộ làm như nghe không hiểu, “Rất tốt mà, cháu đói lắm rồi, ăn gì cũng thấy ngon thôi.”

Ba người ngồi xuống dùng bữa, ai cũng không lên tiếng, Tống Tương Niệm cúi đầu tập trung ăn, từ đầu đến cuối không ngẩng lên một lần.

Đã ăn tối xong nhưng Tống Toàn An vẫn không có tâm trạng nào ra ngoài đánh bài, ông ta nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, không biết hai người ở trong đó đang nói chuyện gì.

Tống Tương Niệm đã ngồi xem tivi được một lúc, Hạ Chấp Ngộ ngồi ngay cạnh xem cùng cô.

“Anh thấy nữ chính trong bộ phim này thế nào? Rõ ràng lúc cần thiết phải hạ quyết tâm đến cùng thì lại không làm được, một người ba hút máu thế này còn đến làm cái gì?”

Hạ Chấp Ngộ quay sang nhìn góc nghiêng của cô, “Có thể là vì huyết thống tình thân khó mà dứt bỏ được.”

“Vậy chồng cô ấy thì sao? Anh ta chẳng nợ gì nhà này, vì sao phải để bản thân bị cuốn vào cái mớ bòng bong đó?” Tống Tương Niệm không dám chắc hai mươi vạn này có phải số tiền đầu tiên Tống Toàn An đòi Hạ Chấp Ngộ hay không.

“Phim thôi mà.”

Hạ Chấp Ngộ véo nhẹ má cô hai cái.

“Ông ta không xứng, ông ta đang bán con gái mình.”

Tống Tương Niệm nói đến đây đã không giấu được nghẹn ngào, chóp mũi chua xót. Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, không chờ người trong này đã tự đẩy cửa ra.

“Tiểu Hạ khát nước chưa? Tới uống miếng nước này.”

Tống Toàn An rót một chén trà nóng bưng vào, đặt nó lên tủ đầu giường.

Có lẽ vừa rồi ông ta đã ở ngoài nghe trộm được gì đó. Hạ Chấp Ngộ cầm chén trà lên, nóng đến mức suýt thì đánh rơi.

Tống Toàn An nhìn sang Tống Tương Niệm đang xem tivi, “Hay không? Phim gì thế?”

“Một người ba làm đủ điều ác sao vẫn có thể sống tốt như vậy?”

Khuôn mặt của Tống Toàn An hết xanh lại đỏ, ông ta vừa tức giận, vừa tự thẹn trong lòng, mất hồi lâu mới có thể dằn xuống.

Tống Tương Niệm như cười lại như không cười nói với ông ta, “Tên phim đấy ạ.”

“À...... tiểu Hạ à, cậu và Tương Niệm đang tốt lắm đúng không? Cậu ra đây với tôi đi, tôi muốn tìm hiểu chút về gia đình cậu.”

Tống Toàn An không thể để hai người này ở riêng với nhau.

Nhưng Hạ Chấp Ngộ dường như không hề có ý đứng dậy, “Nhà cháu có một chị gái, còn có mẹ, chỉ thế thôi ạ.”

“Vậy nhà cậu làm gì?”

Hạ Chấp Ngộ còn tưởng ông ta sẽ hỏi về ba mình, “Làm kinh doanh nhỏ, cháu thì nối nghiệp ba.”

“Ừm, rất tốt, ra đây ngồi đi, chúng ta tán gẫu.”

Tống Tương Niệm dĩ nhiên đã nhìn thấu con quỷ trong lòng ông ta, “Ba đi ra ngoài trước đi, con và anh ấy còn chưa nói chuyện xong.”

Hai người này rõ ràng đều không coi ông ta ra gì.

Thế nhưng một kẻ cho ông ta tiền, một người lại biết ông ta cầm tiền, ai cũng không thể đắc tội.

Tống Toàn An cứ thế bị gạt ra ngoài, Tống Tương Niệm không nhắc đến chuyện tiền bạc nữa, cũng sợ mình bóc trần sẽ chỉ càng khiến Tống Toàn An náo loạn thành kẻ hề.

“Nhà tôi đã lộn xộn như cái ổ chó rồi, không biết ngày mai chuyên gia dọn tủ đây có thể ghé một chuyến không?”

Tống Tương Niệm liếc sang Hạ Chấp Ngộ, thấy ngón tay hắn dán một chiếc urgo.

“Tay anh làm sao thế?”

“Bị sợi chỉ cứa vào thôi, không sao.”

“Sao lại không cẩn thận thế?” Tống Tương Niệm cầm tay hắn lên muốn nhìn thử, nhưng ngón tay bị dán kín không thể nhìn được vết thương bên trong, “Anh là người dựa vào tay mà kiếm cơm đấy.”

“Lúc đó hơi mất hồn, bị cứa khá sâu đó.”

“Nghĩ đi đâu mà mất hồn?”

“Tất nhiên là nghĩ đến em rồi, một ngày không gặp như cách ba thu, hai ngày là sáu thu.”

Tống Tương Niệm ném tay hắn sang một bên, Hạ Chấp Ngộ lập tức ôm tay rên rỉ, cô lo lắng cầm lại tay hắn lên, “Không sao chứ?”

“Không sao, mấy ngày nay không được chạm vào nước thôi.”

“Mai đi, ở nhà thiếu thứ gì cần mua thì anh nhắn gửi qua, em tiện đường sẽ mua cho.”

Đến tận lúc Hạ Chấp Ngộ về Tống Toàn An vẫn còn ngồi ở bàn ăn, ông ta nhìn chằm chằm theo Tống Tương Niệm tiễn hắn ra cửa.

Hạ Chấp Ngộ đổi giày, tầm mắt dừng lại trên mấy chùm chìa khóa treo trên tường.

Trong đó có một chùm treo một chiếc móc khóa nhìn đã khá cũ, bị mài mòn đến mức không nhìn ra hình dáng.

Tống Toàn An theo tầm mắt hắn nhìn tới, sắc mặt thoáng đại biến, ông ta chạy vội tới.

“Đi thôi.” Tống Tương Niệm mở cửa.

“Cái này hồi nhỏ hay thấy nhỉ?” Hạ Chấp Ngộ đi tới muốn cầm lên xem, “Tôi nhớ nó là quà tặng trong gói bim bim nào đó......”

Hạ Chấp Ngộ còn chưa chạm tới chiếc móc treo kia, Tống Toàn An đã nhanh hơn một bước cướp về.

“Chìa khóa này tôi phải dùng rồi, lát nữa có việc ra ngoài.”

Sau đó nhét sâu vào trong túi quần, bàn tay dừng lại trong đó run rẩy không giữ được, đến cả đống thịt trên mặt cũng run rẩy lợi hại.

Hạ Chấp Ngộ không khỏi nổi lên nghi ngờ, cứ cảm thấy hành động này của Tống Toàn An nơi nơi khả nghi.

Tống Tương Niệm đưa Hạ Chấp Ngộ xuống đến tầng một, “Mai gặp lại, ngủ ngon.”

Hắn bắt được cổ tay cô kéo trở lại, “Chỉ có thế đã muốn đi rồi?”

“Không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Chấp Ngộ chỉ chỉ má mình, Tống Tương Niệm lập tức hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.

“Không được, chỗ này nhiều người qua lại, sẽ bị người quen nhìn thấy.”

“Vậy thì lên xe?”

Càng không được, nơi riêng tư như thế càng khiến người ta suy đoán lung tung.

Tống Tương Niệm đánh mắt, xác định chắc chắn bốn phía im ắng, lại thêm đêm đen gió lớn, cô nhanh chóng kiễng chân.

Hạ Chấp Ngộ vốn đang đưa má về phía này, lại cố ý chờ cô đến gần mới xoay mặt, môi hai người cứ thế chạm nhau.

Hắn nhịn cười nhìn cô, Tống Tương Niệm che môi, “Không thèm để ý anh nữa.”

Sau đó xoay người chạy lên tầng.

Tống Tương Niệm mở cửa đi vào, thấy Tống Toàn An vẫn còn đứng ở đó.

Cô mặc kệ ông ta đóng cửa lại, xoay người đi về phòng mình.

Tống Toàn An đến giờ mới lấy chùm chìa khóa kia ra, hung hăng tháo cái móc treo đó xuống.

Không lâu sau, Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng đập đồ từ phòng bên cạnh, một cái, hai cái, như hận không thể đập nát luôn cả nền nhà vậy.

Tống Tương Niệm chạy ra xem, thấy Tống Toàn An đang cầm cục gạch đập lên thứ gì đó đã bị quấn một lớp vải.

“Ba, ba làm cái gì đấy?”

“Đập quả óc chó.”

Ông ta cầm cái thứ vừa bị đập nát kia lên, Hạ Chấp Ngộ chỉ biết đây là một thứ đồ chơi trẻ con, có lẽ sẽ không phát hiện ra khác thường.

Ngày từ trong căn nhà kia rời đi, Tống Toàn An đã hủy toàn bộ mọi thứ, chỉ cầm theo một thứ đồ nhỏ này, nhưng ông ta vẫn sợ sẽ bị người ta tra được nguồn gốc.

Ông ta cầm nó trong tay đi vào nhà về sinh, thả chiếc móc treo gần như chỉ còn là một đám bột mịn vào, nhấn xả nước.

Tô Châu bước vào những ngày nóng nhất năm, ngoài đường gần như không thấy được bóng người qua lại.

Hạ Chấp Ngộ chạy trên máy chạy bộ trong phòng tập thể dục, vừa ấn nút dừng thì thấy Tống Tương Niệm mở cửa, cái đầu nho nhỏ ngó vào trong.

“Có người tìm anh.”

“Ai?”

“Không biết, điện thoại anh kêu nãy giờ.”

Hạ Chấp Ngộ cầm chiếc khăn vừa lau mồ hôi vừa đi ra, điện thoại đặt trên bàn ăn, hắn mở ra xem, toàn bộ là tin nhắn của Tuyên Tịnh gửi tới.

Tống Tương Niệm dọn dẹp ngay bên cạnh, chốc chốc lại ngó đầu tới, “Ai thế?”

“Em đoán xem.”

“Chắc chắn là con gái.”

Ánh mắt Hạ Chấp Ngộ chứa đầy ý cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cầm lấy tay Tống Tương Niệm kéo về phía mình.

“Làm gì đấy?”

Hắn cầm ngón tay cô đặt lên màn hình điện thoại, “Lưu lại vân tay của em, sau này tùy em kiểm tra.”

“Không cần......”

“Tôi muốn cho em xem.”

Xác nhận vân tay hoàn tất, Hạ Chấp Ngộ ấn mở khung chat với Tuyên Tịnh, “Em trả lời đi.”

Tống Tương Niệm nhìn thấy Tuyên Tịnh gần như ngày nào cũng nhắn tới đây, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có cô ta lảm nhảm một mình.

“Anh muốn trả lời thế nào?”

“Cứ nói tôi đã có bạn gái, bảo cô ta chết tâm đi.”

“Đây là hoa đào của anh, đừng có kéo người khác chịu trận thay.”

Hạ Chấp Ngộ đi tới sau lưng Tống Tương Niệm, giam cô giữa lồng ngực mình và bàn ăn, một tay chống bên eo cô.

Lúc lên tiếng còn mang theo thứ thanh âm như đang thôi miên người khác.

“Tôi và em đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt bỗng nhiên có kẻ thứ ba xen vào, sao có thể gọi là để em chịu trận thay được? Em là nữ chính mà.”

Sau đó đưa điện thoại đến bên môi Tống Tương Niệm, “Nói đi.”

“Không được, cô ta sẽ nhận ra giọng em, không điên lên mới lạ đó.”

“Vậy thì chuyển giọng nói thành văn bản gửi qua.”

“Nói thế nào?”

“Tùy em.”

Tống Tương Niệm hơi hé môi, “Tôi đã có bạn gái, cảm phiền đừng tiếp tục quấn lấy nữa.”

Hạ Chấp Ngộ thả tay, Tống Tương Niệm đọc văn bản được chuyển đổi, một chữ cũng không thiếu, hắn ấn nút màu xanh gửi đi.

Tống Tương Niệm không nhịn được phì cười, “Làm thế này có vẻ không tốt lắm nhỉ.”

“Muộn rồi.”

Hạ Chấp Ngộ vòng tay ôm cái eo nhỏ của cô, “Làm một người bạn gái thì phải có trách nhiệm dẹp bỏ đám hoa cỏ dại bên ngoài của bạn trai, em đã làm rất tốt.”

Tuyên Tịnh gần như là lập tức gọi lại, tiếng chuông reo không ngừng như đòi mạng, Tống Tương Niệm nhìn màn hình, “Hậu quả anh tự mình gánh đi.”

“Mặc kệ cô ta, không phải quan tâm.”

Tống Tương Niệm giành lấy điện thoại, cố ý ấn nghe, đầu bên kia lập tức truyền tới tiếng the thé của Tuyên Tịnh.

“Hạ Chấp Ngộ, anh mau nói rõ ràng cho em!”

Tống Tương Niệm đưa điện thoại đến bên tai Hạ Chấp Ngộ, hắn cong môi cười, đáp lại cô ta, “Bạn gái muốn tôi nói vậy đấy, đừng có treo cổ mãi ở cái thân cây đã có chủ này nữa, vô dụng thôi.”

“Hạ Chấp Ngộ!”

Hắn ấn tắt, “Còn muốn kiểm tra bí mật trong điện thoại tôi nữa không?”

“Không thèm.”

Tống Tương Niệm ngồi xuống, từ trong cánh tay hắn chui ra ngoài.

Tống Toàn An hai ngày nay bỗng nhiên biết điều đến lạ, có điện thoại tới hẹn đánh bài đều bị ông ta từ chối.

Ông ta nằm trên giường, suy tư nhìn chằm chằm trần nhà. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, ông ta lăn một vòng rồi ngồi dậy, hiển thị là một số máy bàn lạ.

Tống Toàn An sau một hồi chần chừ thì cầm lên nghe.

Điện thoại vừa thông, bên kia truyền tới tiếng khóc, “Số tiền anh đưa tôi không đủ, sau này sẽ cần thêm rất nhiều tiền...... anh mau kiếm đi.”

“Ai cho cô gọi tới đây? Muốn hại chết ông đây à!” Tống Toàn An giận điên, ngũ quan cũng vặn vẹo.

“Vậy anh nói tôi phải làm sao hả? Mặc Mặc cũng là con gái anh, anh muốn nhìn con bé đi vào chỗ chết đúng không?”

“Không phải ông đây mới đưa tiền rồi à?”

“Không đủ, anh đi biệt dạng hai mươi năm, mọi chuyện trong nhà đều chỉ mình tôi lo liệu.......”

“Câm mồm!” Tống Toàn An rất hối hận vì đã liều lĩnh rước nguy hiểm vào người, “Ông đây bị bắt thì cô cũng đừng hòng mong được gì!”

“Tôi gọi điện ở buồng công cộng, anh yên tâm đi, lại nói đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện đó...... sớm đã không còn ai nhớ tới nữa. Tóm lại chỉ từng đó tiền không đủ, anh mau nghỉ cách đi.”

Tống Toàn An cúp máy, lòng bàn tay chà xát thật mạnh lên mặt, ông ta mới không quản sống chết của đứa con gái kia nữa!

Buổi tối, Tống Tương Niệm vừa chuẩn bị ra về, Ngự Hồ Loan chào đón một vị khách.

Lý Hạc Lâm vừa vào, nhìn thấy cô thì cười cười, “Cô gái nhỏ, hai đứa bao giờ mới cưới đây?”

“Bác Lý, bác lại trêu cháu rồi.”

Tống Tương Niệm đã gặp ông ấy mấy lần, cô đổi giày chuẩn bị đi, Hạ Chấp Ngộ lại nói, “Cùng ăn tối đi, vừa ăn vừa nói.”

Lý Hạc Lâm đứng tại chỗ, “Xem ra bác đến không đúng lúc rồi.”

“Anh và bác Lý cứ nói chuyện đi, hôm nay ba ở nhà, em phải về nấu cơm.”

Tống Tương Niệm đoán thời gian này có lẽ vụ án đã có tiến triển, Lý Hạc Lâm đến chắc chắn để nói về nó.

Cô biết ý tự mình tránh mặt, trước khi đi còn quay người đóng cửa, Lý Hạ Lâm bước qua Hạ Chấp Ngộ, tiện tay vỗ vai hắn mấy cái.

“Có đầu mối.”

“Hắn ta xuất hiện rồi?”

Lý Hạc Lâm đi vào phòng khách, “Bác vẫn cho người theo dõi sát sao bệnh viện kia, vốn dĩ Lưu Tô Cầm đến cả tiền trị liệu còn không thanh toán nổi, thế mà mấy hôm trước bỗng nhiên trả cho bệnh viện mấy vạn. Bác còn theo cô ta đi tới tận ngân hàng, phát hiện cô ta gửi vào đó mười lăm vạn, cộng thêm mấy vạn trả cho bệnh viện kia, con nói xấp xỉ hai mươi vạn này cô ta lấy ở đâu ra?”

“Hai mươi vạn?” Hạ Chấp Ngộ chợt trầm giọng hỏi lại.