Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 13: Đi công tác



Sở Uyển hốt hoảng vội vàng xuống lầu, cô cũng đến chỗ Tiểu Xuyên ôm thằng bé lên rồi nói:

- Anh ấy dậy rồi tý xuống, Hoắc thiếu ngồi đây đợi, tôi cùng Tiểu Xuyên đi ăn sáng đây.

Cô nói xong liền đi luôn, tim A Uyển còn đang đập hoảng loạn đây. Hoắc Minh nhìn vẻ mặt đỏ ửng vội vàng hoảng hốt của cô nghi nghi, chắc là trên lầu đã có việc gì mà anh ta không biết, thật tò mò. Ngồi đợi một lát, Phó Cẩn từ trên lầu bước xuống vẻ mặt dục vọng bất mãn khí lạnh toả quanh người. Hoắc Minh cười ngả ngớn nhìn anh, Phó Cẩn lười để ý, trầm thấp hỏi anh ta:

- Mới sáng sớm, có chuyện gì mà cậu tìm đến tận đây.

- Ôi nhìn bản mặt dục vọng chưa thoả mãn kìa.

Anh lườm anh ta bước lại ghế ngồi, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Hoắc Minh:

- Nói đi, có chuyện gì? Nói nhanh tôi còn ăn sáng.

- Dự án ở Anh xảy ra vấn đề, có kẻ muốn động tay động chân, tôi nghĩ cậu ruột của cậu muốn kiếm trác một ít. Cậu nên sang đấy một chuyến để giải quyết một thể cho gọn.

Hoắc Minh nghiêm túc đề nghị, chân mày anh cau có. Người cậu ruột kia của anh có vẻ vẫn chưa chừa, xem ra lời nói trước kia của anh ông ta nghe không lọt tai. Giọng anh lạnh lùng nói:

- Được, vậy trong nước phiền cậu chú ý.

- Ok

Hoắc Minh đồng ý xong, anh liền đứng dậy giọng điệu đuổi khách:

- Xong việc rồi, cậu về đi tôi ăn sáng xong trưa sẽ bay.

- Tôi cũng chưa ăn sáng, tôi ở lại ăn cùng với cậu cho vui ha.

Hoắc Minh hớn hở đề nghị tiếc rằng đôi mắt hồ ly không vui liếc nhìn anh ta:

- Cậu về nhà mà ăn, nhà tôi không nấu dư.

- Tôi ăn ít lắm.

- Hoắc Minh cất ý nghĩ dở hơi của cậu mà về đi.

- A Cẩn cậu vội gì chứ! Lâu ngày không gặp thiếu phu nhân nhà cậu, tôi định vừa ăn vừa hỏi thăm thôi.

Anh ta tỏ vẻ quan tâm, Phó Cẩn liền hạ giọng trầm thấp đe doạ:

- Cần tôi đá cậu về chứ?

Hoắc Minh vội cười cười lấy lòng tạm biệt rồi đi luôn. Anh ta rời đi là sợ Phó Cẩn, sợ thật sự bị đá ra ngoài. Mặc dù Hoắc Minh tò mò về Sở Uyển nhưng cũng không dám chọc vào Phó Cẩn. Người phụ nữ này trở về thay đổi rất nhiều nên anh ta định ở lại hóng hớt đôi chút.

Đuổi được kẻ nhiều chuyện đi, Phó Cẩn rảo chân vào phòng ăn, ánh mắt liền liếc về cô, Sở Uyên giả vờ như không thấy đút cho Tiểu Xuyên ăn. Anh vừa ngồi xuống, Vú Trương liền bê bò bít tết ra cho anh. Nhìn Sở Uyển đút cho Tiểu Xuyên ăn xong, anh mới nói:

- Tôi không có ở nhà mấy ngày nữa, cô ở nhà chăm sóc A Xuyên cẩn thận.

Sở Uyển liền nhìn anh, giọng điệu có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt hồ ly nhìn cô chằm chằm như cảnh cáo. Cô liền gật đầu giọng trịnh trọng khẳng định:

- Tất nhiên, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Xuyên cẩn thận.

Phó Cẩn nghe xong chẳng nói gì ăn sáng luôn. Cô cũng chú tâm ăn sáng không ai để ý đôi mắt Tiểu Xuyên bỗng cụp xuống. Cậu bé thích cả ba lẫn mẹ ở bên cạnh. Ăn xong, Sở Uyển gọi Tiểu Xuyên mấy lần nhưng cậu bé vẫn ngồi yên, Phó Cẩn cũng đưa mắt nhìn sang cậu bé. Sắc mặt Sở Uyển lo lắng, nãy giờ vẫn tốt sao một cái liền thế này. Sở Uyển đến bên cậu bé ngồi xuống nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy bảo bối?

Cậu bé vẫn im lặng. Cô đưa hai tay nâng mặt cậu bé lên thấy đôi mắt hồng hồng liền sững người bối rối hỏi tiếp:

- Bảo bối, bảo bối sao vậy? Con nói mẹ nghe được không?

Phó Cẩn sắc mặt thay đổi nhìn hai người. Một lúc sau, cậu bé nhìn Sở Uyển rồi đưa mắt nhìn Phó Cẩn không rời khiến anh cũng bất an. Cô nhìn Tiểu Xuyên rồi nhìn Phó Cẩn liền hiểu ra, từ lúc Phó Cẩn nói không có ở nhà mấy hôm thì thằng bé không vui thì phải. Sở Uyển thấp giọng hỏi:

- Bảo bối muốn ba ở nhà phải không?

Nghe cô hỏi, Phó Cẩn liền sững người. Anh nhớ ra, mỗi lần anh đi công tác thằng bé đều phát bệnh chẳng lẽ là thằng bé không muốn anh đi. Phó Cẩn hồi hộp nhìn Tiểu Xuyên chỉ sợ bỏ lỡ cảm xúc nào của cậu bé. Tiểu Xuyên nghe mẹ hỏi, cúi đầu xuống sau đó mới gật đầu nhẹ. Phó Cẩn liền chua xót, hoá ra bệnh tình của thằng bé cũng do anh thế mà anh không hề biết. Anh lại ôm cậu bé nên đùi hạ giọng thương lượng:

- Ba đi công tác mấy ngày thôi liền về với Tiểu Xuyên, ba sẽ mua cho con nhiều đồ chơi được không?

Cậu bé chỉ im lặng cúi đầu, Phó Cẩn khó xử, mắt liền liếc về phía Sở Uyển tìm trợ giúp. Sở Uyển thấy liền kéo ghế lại gần hai người, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ:

- Bảo bối ngoan, ba đi làm mới kiếm tiền nuôi được hai mẹ con mình, con để ba đi nhé. Khi ba trở về liền dẫn chúng ta đi chơi được không?

Tiểu Xuyên nghe mẹ nói liền ngẩng đầu nhìn anh chờ mong, Phó Cẩn liền đáp:

- Được, xong việc ba sẽ về dẫn hai người đi chơi chịu không?

Cậu bé liền nhanh chóng gật đầu, Phó Cẩn liền cười xoa đầu cậu bé. Nhín thấy anh cười, Sở Uyển liền ngây người, nhìn như tảng băng mà cười lên chói loá mắt cô. Trái tim cô cũng vì thế mà đập nhanh hơn, đúng là sắc đẹp cô cưỡng lại không nổi.

Vì sắp xa thằng bé, Phó Cẩn dành cả buổi sáng bên cạch con thành ra Sở Uyển nhàn rỗi. Buổi trưa, Phó Cẩn chưa kịp ăn trưa thì đã phải lên máy bay thành ra chỉ có hai mẹ con ăn.